Chương 11: Nguyên anh

Luân Hồi Quyết

Chương 11: Nguyên anh

Ban ngày là thời gian Phong dùng đọc sách. Còn buổi tối là thời gian tu luyện. Mọi thứ diễn ra một cách từ từ và đều đặn từ ngày này qua ngày khác. Ngoài ba canh giờ dùng để ngủ và một ít thời gian ăn uống thì chỉ có đọc sách và tu luyện.

Tu luyện là một quá trình dài dòng buồn chán.Các tu sĩ ngoài yêu cầu về thể chất lĩnh ngộ thì cần phải tìm được một bộ công pháp phù hợp. Đó là một quá trình dài đầy những rủi ro không thể lường trước.

Nhưng với Phong những thứ quan trọng nhất bây giờ là thời gian.

Luân hồi quyết một môn công pháp dành cho thần hồn. Khiến thần hồn chở nên mạnh mẽ hơn. Nếu so sánh thần hồn thì một người tu luyện Luân hồi quyết với một người không tu luyện Luân hồi quyết thì thần hồn người tu luyện có thể mạnh hơn gấp chục lần. Đó là khái niệm như thế nào chứ, thật nghịch thiên. Ngoài các thiên tài địa bảo làm tăng chất lượng của thần hồn ra thì đan dược để ôn dưỡng thần hồn càng khó hơn. Bởi các bí quyết luyện đan cổ dần dần biến mất theo dòng thời gian.

Tu luyện luân hồi quyết chia làm chín tầng. Tầng một vừa là tầng nhập môn cũng là tầng quan trọng vì nó giúp đánh chắc căn cơ, tinh lọc thần hồn. Khi tu luyện thần hồn tới nguyên anh kỳ thì có thể bắt đầu tu luyện tầng thứ hai.

Nguyên anh, một cột mốc quan trọng của tu sĩ. Khi đạt tới nguyên anh, linh hồn xuất khiếu giết địch ngoài ngàn dặm.

Nói thì dễ nhưng muốn tu luyện tới nguyên anh thì phải hao tốn gần một trăm năm. Đó là thời gian tương đối đối với một môn phái lớn nếu dốc lòng đào tạo và bồi dưỡng. Những kẻ có tư chất cao, cơ duyên nghịch thiên thì cũng cần năm mươi, sáu mươi năm.

Còn các tu sĩ ở các môn phái nhỏ, nội tình không có thì nguyên anh là một giấc mơ xa vời. Trừ khi người đó đạt được một cơ duyên nào đó thật lớn. Còn với tán tu thì một vạn tu sĩ chưa chắc có một người đạt được.

Thậm chí có những người đã là kết đan hậu kỳ đỉnh phong nhưng đành chết già ở đó, không cách nào bước thêm một bước nữa.

Huyết Minh một tồn tại khá lâu, tổng số người trong cả ngoại môn và nội môn lên tới hơn năm vạn người nhưng ngoài Hàn lão tu vi luyện hư hậu kì cùng với bốn vị trưởng lão trông coi tàng thư các với tu vi hóa thần thì chỉ còn hai người đạt tới nguyên anh. Một là chưởng môn nhân của Huyết Minh, còn một người là khách khsnh trưởng lão.
Hơn năm vạn tu sĩ, mà cao tầng lại mỏng manh như thế.

Vậy mới biết tu luyện đến nguyên anh khó khăn như thế nào.

Còn Phong, kế hoạch Phong đưa ra là sau năm năm đột phá từ trúc cơ tới nguyên anh. Không phải Phong tự đại nhưng những điều đó đều nằm trong khả năng của hắn.

Tại sao ư?

Bởi vì Phong tích lũy đủ sâu. Tài nguyên tu luyện sao, hắn không thiếu. Cảm ngộ với thiên địa phép tắc? Cũng không làm khó được một kẻ đã tu luyện suốt mười vạn năm như hắn.

Nội tình của Phong đã đủ, cái hắn cần là thời gian. Thời gian để ghép lại các mảnh ghép còn thiếu.

Nếu để mọi người trong mảnh đại lục này biết hắn từ năm tuổi đến mười hai tuổi đột phá nguyên anh thì không biết có bao nhiêu kẻ muốn mổ hắn ra làm thí nghiệm nữa.

Cuộc sống cứ như vậy bình dị trôi qua. Chớp mắt ba năm đã qua. Phong nay đã là mười tuổi, nhưng do là một tu sĩ nên cơ thể Phong phát triển hơn các đứa trẻ khác. Cao gần một mét bảy nhưng khuôn mặt non nớt đã tố cáo số tuổi của mình (cho nó cao tí, tại ta lùn lắm. hix hix)

Phong bây giờ đã là kết đan trung kỳ, khoảng cách nguyên anh đã không còn xa nữa.

Sự hiện diện của Phong ở đây trong ba năm qua đã trở thành một thói quen của tất cả mọi người. Từ lúc mặt trời lên cho tới mặt trời lặn, trời mưa hay trời nắng thì tất cả vẫn diễn ra một cách đều đặn. Chỉ ngoại trừ dành một ít thời gian cho ăn uống thì Phong đều ngồi yên một chỗ và chăm chú đọc. Dường như những trang sách kia là tất cả đối với hắn vậy.

Đã ba năm ngoài việc biết tên hắn là Nguyễn Phong, mười tuổi thì tất cả còn lại chỉ như một đoàn mê vụ.

Bên cạnh tàng thư các có một khoảng đất trống với một hồ nước.Sát bên hồ là một căn nhà gỗ do Lý Càn dựng lên để làm chỗ ở tạm cho hắn và thiếu gia. Căn nhà khá nhỏ, chỉ có hai gian một nơi là Phong nghỉ ngơi còn một phòng là của Lý càn. Nói phòng vậy cho đúng nghĩa chứ thật ra trong phòng ngoài một cái giường và một cái bồ đoàn để ngồi tu luyện thì không còn gì nữa.

Nhưng đừng để bề ngoài của nó đánh lừa. Chỉ một chiếc bồ đoàn và chiếc giường kia thôi đã là một khối tài sản khổng lồ rồi.Thanh tâm mộc, một loại thần thụ cực kỳ quý hiếm. Chỉ cần một miếng nhỏ chế thành miếng ngọc bội là nó đã có giá trên trời rồi.

Nhưng ở đây lại có hai khối khổng lồ làm giường và bồ đoàn.

Thanh tâm mộc tên như ý nghĩa, giúp người đeo nó hoặc ở gần loại bỏ tạp niệm, dễ dàng rơi vào trạng thái minh ngộ. Một cảm giác kì diệu mỗi khi tu sĩ muốn đột phá một đại cảnh giới. Vì nó quá quý hiếm và hầu như biến mất nên không mấy ai có thể nhận ra nó. Nếu nhìn sơ qua thì nó chỉ là một loại đại thụ lâu năm bị con người đốn hạ và sử dụng.

Phong đang ngồi tu luyện trên chiếc bồ đoàn, đối với Phong thời gian là thứ hắn không thể lãng phí.

Tiếng gõ cửa vang lên một cách từ tốn và giọng nói như nịnh nọt vang lên.
- Công tử, xin lượng thứ. Khuya thế này còn làm phiền, không biết lão hủ có thể gặp người được không?

Phong mở mắt, thoát ra khỏi trạng thái tu luyện. Phong nhận ra giọng nói đó, đó không phải giọng của Hàn lão thì còn ai nữa. Bước ra mở cửa, Phong làm động tác mời vào và nói.

- Tiền bối cứ tự nhiên. Dù gì học sinh cũng là khách. Tiền bối vẫn là chủ của nơi này.

Nhìn Hàn lão tinh thần nội liễm, khí tức trầm ổn. Ba năm qua Hàn lão đã đột phá thành công bước thêm một bước nữa. Ngoài sự giúp sức của viên hợp thể đan Phong ban cho cộng với tích lũy mấy trăm năm của Hàn lão nên việc đột phá không phải quá khó khăn.

Nhìn Hàn lão Phong nhàn nhạt nói.

- Chúc mừng tiền bối đã tiến thêm một bước.

Kinh ngạc vì Phong mới nhìn lướt qua mà đã biết mình đột phá. Hàn lão hai tay chắp lại cúi người xuống và nói.
- Tất cả là do công tử ban cho. Mong công tử nhận của ta một vái.
Phong đứng tránh sang một bên và đưa tay đỡ Hàn lão
- Tất cả đều do tiền bối đạt được. Người đừng làm học sinh khó xử.

- Công tử, nếu sau này người có chuyện gì cần lão hủ. Lão hủ quyết không chối từ.
- Không biết tiền bối tới đây có chuyện gì chỉ bảo? Người cứ nói.

- Công tử đúng là mắt sáng như đuốc.Hiện tại tệ phái đang cần một người có tư chất trác tuyệt để bồi dưỡng thành...

- Tiền bối không nên suy nghĩ nhiều, học sinh đến đây chỉ muốn đọc thêm một ít sách, tìm thêm một ít kiến thức. Mong tiền bối đừng hiểu lầm.

Phong cắt đứt câu nói của Hàn lão vì Phong biết lão định nói gì.

- Lão hửu suy nghĩ nhiều rồi, mong công tử lượng thứ.

Dường như bị từ chối khéo nên thái độ của Hàn lão có vẻ ngượng ngùng. Không khí trong phòng rơi vào im lặng.

- Không biết người có thể giúp ta một chuyện không?
- Xin công tử cứ nói.
- Liệu tiền bối có thể đi " mượn sách" dùm học sinh không?

Khóe môi Hàn lão giật giật, lại mượn sách. Tên này có phải mọt sách không đây.

- Được, công tử cứ yên tâm. Việc này cứ giao cho lão hủ.

Thời gian cứ vậy trôi qua. Năm năm sắp hết, nguyên anh gần kề.


Từ chap sau truyện sẽ đi vào các tình tiết ly kì, hấp dẫn hơn. Phần mở đầu đến đây là chấm dứt. Kính mong sự ủng hộ của các đạo hữu.