Chương 17: Về nhà.

Luân Hồi Quyết

Chương 17: Về nhà.

Chưa tới hai ngày sau vào khoảng giửa chiều thì đoàn người đã về tới Nguyễn phủ. Do không muốn sự chú ý của mọi người thì họ dừng phi hành từ ngoài thành và đi bộ vào.

Cổng phủ nhà họ Nguyễn đóng chặt với hai tên lính với tu vi luyện khí tầng ba. Coi như là không tệ đối với một gia tộc rồi.

Lý càn nhanh chân đi lên và nói.

- Mở cửa đi, thiếu gia chở về rồi.

Thiếu gia? Thiếu gia gì chứ? Từ khi họ đầu nhập vào nhà họ Nguyễn đã hơn ba năm. Có bao giờ thấy vị thiếu gia nào đâu. Hơn nữa những người này ăn mặc hết sức bình thường. Chắc lại định hí lộng gì đây.

- Đây là phủ nhà họ Nguyễn, các ngươi định kiếm chác gì thì đi nơi khác đi. Không thì đừng trách chúng ta.

Một tên lính lạnh lùng trả lời.

Đường đường là một tên hợp thể kỳ trung kỳ lại bị một tên luyện khí coi thường như kẻ lừa đảo. Với tính tình của hắn chắc thổi một cái hai con tên này chắc chết đến không thể chết thêm.

Quay lại nhìn Phong với ánh mắt dò hỏi. Phong tự mình đi đến gần và nói.

- Ta là Nguyễn Phong con của Nguyễn Uy. Các ngươi nếu không tin để cho chúng ta vào thì cứ vào trong thông báo một tiếng đi. Chúng ta đợi.

Nghe có vẻ hợp lý và không mất mát gì, tên lính vừa lên tiếng quay lại dặn dò tên kia rồi đi vào trong.

- Các ngươi chờ một tí, Báo ca vào trong thông báo rồi.

Chưa tới nửa nén nhang tên sau lính kia với cái mặt còn in nguyên năm dấu ngón tay trên mặt đi với một người béo mập đi ra. Thấy đó đúng là Phong thì hắn quay lại trừng tên lính kia một cái.

- Thiếu gia, người về rồi. Chắc biết tin lão gia và phi nhân chắc mừng lắm. Vào nhà, vào nhà thôi. Sao thiếu gia lại đứng ngoài này.

- Còn các ngươi nữa, mở hai cặp mắt chó của các ngươi ra mà nhìn. Đây là Phong thiếu gia.

Hai tên lính chân tay bủn rủn. Quỳ xuống và van xin.

- Thiếu gia, bọn tiểu nhân có mắt như mù. Mong đại nhân đừng chấp nhặt với lũ tiểu nhân.

- Thôi, các ngươi đứng lên đi. Cứ làm tốt trách nhiệm của mình là được. Thúc mập cũng đừng làm khó họ làm gì.

- Được, được. Tất cả nghe theo thiếu gia.

- Các ngươi còn không mau đa tạ thiếu gia đi.

Hai người rối rít cảm tạ. Nếu như chỉ bị đánh thì tĩnh dưỡng năm ba ngày là khỏi. Nhưng nếu bị đuổi khỏi phủ thì khổ rồi. Lại phải lang bạc khắp nơi nay đây mai đó.Không ngờ vị thiếu gia này lại dễ nói chuyện như vậy.

Sau khi đi vào, trở về phòng mình trước kia. Nó vẫn ngăn nắp gọn gàng và sạch sẽ như lúc hắn đi vậy.

- Phụ thân và mẫu thân ta đâu thúc mập?

- Hôm nay là đại thọ tám mươi của mẹ phu nhân nên người và lão gia đã đi từ sớm qua đó rồi.

- Vậy ah, ta về sớm là có thể cùng đi rồi. Đúng rồi đây là hai người ta mới thu nhận. Thúc cho người dọn thêm hai căn phòng cạnh Càn đi, từ nay họ sẽ ở đó.

- Vâng, thưa thiếu gia. Vậy còn cái con dê này?

Vừa nói Hùng Minh vừa nhìn về một con dê khổng lồ đang lười biếng nằm đó.

Như cảm thấy bị xúc phạm khi bị gọi là " cái con dê " cái tên mà chỉ chủ nhân mới dám gọi. Nó trừng mắt nhìn Hùng minh làm tên này như bị ai đó hù một phát. Loạng choạng lui lại hai ba bước và té ngửa ra đằng sau.

Cái quái gì thế này, một con dê thôi sao mà kinh khủng quá vậy. Tốt hơn không nên trêu chọc nó.

- Thúc có sao không? Phong tiến tới cùng với Càn đỡ hắn dậy.

- Gọi nó là bạch dương. Đừng gọi nó là dê, không thì ta không chịu trách nhiệm đâu.

Hùng minh cười khổ. Bây giờ trốn nó còn không kịp. Tội gì mà lại gần nó rồ kêu này kêu chứ. Nhưng hắn vẫn vâng dạ hết sức nhiệt tình.

- Thúc cũng nhắc luôn mọi người trong phủ. Tiểu dương đi đâu thì kệ nó, đừn lại gần nó là được. Không thì ta không chịu trách nhiệm đâu.

- Được, được. Còn gì không thiếu gia?

- Chuẩn bị cho ta một ít thức ăn cho bốn người. Ah, nướng một con heo với một ít rượu lâu năm đưa cho nó.

Vừa nói vừa chỉ chỉ về phía bạch dương.

- Được, thiếu gia cứ nghỉ ngơi. Tất cả một lát sẽ xong.

Nói đoạn Hùng minh quay đầu và đi ra ngoài. Vừa đi hắn vừa tò mò vừa khó hiểu. Dê gì mà uống rượu chứ dê gì mà ăn thịt chứ? Mà ăn cả con heo, ăn còn hơn lão nữa.

Còn hai người kia nữa. Ngoài Lý Càn thời gian trước vào phủ lão còn nhìn ra là trúc cơ kỳ nhưng giờ hoàn toàn mờ tịt không nhìn ra tu vi gì như hai người kia. Thần thần bí bí. Thật khó hiều.

Khi trời tối, thức ăn được đưa đến. Bốn người đang ăn thì Hùng minh hớt hả chạy vào phòng. trên người còn dính cả máu.

- Không...không....xong rồi, lão...lão....lão gia và phu...phu....nhân bị tập kích ở ngoài thành tây hai mươi dặm. Mọi người đang đang tập hợp để cứu viện.

- Cái gì? Phong hét lên và lao lên phá tan trần nhà cùng với ba người kia.

Ngay cả con dê đang gặm ngon lành mớ thịt nướng cũng lao theo sau.

Hùng minh ngơ ngác đứng đó. Ngự không phi hành, ngự không phi hành. Không cần pháp bảo, đạt tới nguyên anh mới làm được. Không lẽ? Mà kệ đi cứu lão gia phu nhân quan trọng hơn. Cái thân béo núch ních lại quay lại và chạy ra ngoài.

Khoảng sân rộng bây giờ đã tập hợp gần ba trăm người với quần áo chỉnh tề, hàng lối thẳng tắp.

- Phi Long đại ca mọi người đã tập hợp đủ chưa. Minh vừa thở gấp vừa hỏi một người trung niên đứng đầu trong đám người. Đây là Hắc Hổ một đội quân riêng biệt. Được bồi dưỡng đặc biệt vì toàn là người nhà họ Nguyẽn nên vô cùng trung tâm.

- Đã xong rồi!!!

- Vậy xuất phát thôi.

Nói đoạn trong tay Minh một chiếc thuyền được thả ra và nó lớn dần lớn dần. Khi nó đạt tới chiều dài sáu mươi mét thì dừng lại.

- Lên thuyền. Sau khi ra lệnh tất cả mọi người lên thuyền thì Minh bỏ ra gần hai mươi viên trung cấp linh thạch. Chiếc thuyền bay lên cao và lao đi với tốc độ khá nhanh.

Khi này, ngoài thành tây hơn hai mươi dặm. Không khí nặc mùi máu tươi với nhiều xác chết nằm na liệt. Một nhóm không tới hai mươi đang kịch liệt chống lại hơn một trăm người mặc đồ đen đeo khăn che kín mặt.

- Có một tên đã phá vòng vây, chắc là đi tìm cứu viện. Độc xà, ngươi lên đi giải quyết nhanh gọn tránh đêm dài lắm mộng.

Ở ngoài có ba kẻ đang quan chiến. Người đứng đầu ra lệnh.

- Được, đại ca.

Nói đoạn tên được gọi là độc xà lao nhanh về phía hỗn chiến.

- Các ngươi tránh ra.

Vừa lao lên hắn vừa quát về phía người mình.

- Uy chuột nhắt tiếp ta một chiêu. Ngũ xà quy nhất.

Trong đoàn người này Nguyễn Uy có tu vi cao nhất. Đó là nguyên anh trung kì nhưng do bảo hộ vợ mình và những người xung quanh nên Uy cũng đã khá cật lực. Khi ba người kia quan sát họ Uy cũng âm thầm quan sát chúng. Vì chúng mang lại cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Khi thấy một người trong đó lao về phía này Uy đã âm thầm bảo mọi người lui lại.

Tiếng hét vang lên thì cảm giác nguy hiểm cũng đã xuất hiện trước mặt, năm con độc xà màu đen ngưng tụ mà thành lao về phía Uy với vận tốc chóng mặt.

Thầm hô không ổn nhưng Uy không thể né được vì đằng sau là vợ là người của hắn. Cắn răng huy động trường kiếm Uy hét lớn.

- Nhất phá kiếm.

Hai chiêu thức đụng nhau gây ra một vụ nổ lớn. Nhưng đáng tiếc một chiêu này lúc toàn thịnh thì hắn có thể ngạnh kháng. Chỉ thấy còn xót lại hai con rắn lao tới với tốc độ cực nhanh và bay xuyên qua người hắn. Khí tức hỗn loạn miệng hộc ra máu Uy dùng tay che lại vết thương và loạng choạng lui lại mấy bước.

- Hừ, phế vật không chịu nổi một....

Chưa kịp nói hết câu thì hắn thấy trước mình một con dê trắng nhìn mìnhsau đó nó giơ chân lên và đá ngay ngực. Không có một cơ hội phản kháng. Cơ thể hắn cong lại như tôm và văng ra mười mấy mét.

Sương ngực vỡ vụn, hơi thở yếu ớt. Vừa nằm vừa hộc ra máu tươi.

Mọi người như chết đứng trước cảnh này. Không thèm quan tâm tới mọi người. Nó quay đầu đi đến bên cạnh Nguyễn Uy nhìn vết thương như đang ăn mòn lấy sinh cơ trên người kia, nó nhổ hai miếng nước bọt vào chỗ hai vết thương. Điều kì dị xảy ra. Màu đen của vết thương như dần dần bốc hơi và vết thương lành lại với tốc độ chóng mặt. Sau đó nó nằm xuống và nhìn chằm chằm về đám người đồ đen.

Đúng lúc này trên không bốn người của Phong đã đến nơi.

- Phong nhi. Bảo ngọc kêu lên đầy vui mừng.

- Mẫu thân không sao chứ?

Nhìn người phụ nữ này Phong cảm giác thật yên bình, thật hạnh phúc.

Nhìn những vết thương và máu dính trên người phụ mẫu ánh mắt hắn phát lạnh.

Đúng lúc này hai tên nãy giờ vẫn đang quan chiến tiến lại nơi đây.

- Thì ra là nghiệt chủng nhà họ Nguyễn, ng đã đến đây thì đi cùng cha mẹ ngươi đi. Đỡ mất công chúng ta đi tìm.

Giọng nói khinh thường cao ngạo vang lên. Bởi hắn có vốn liếng để cao ngạo. Với tu vi luyện hư hậu kỳ hắn là đường chủ có tu vi cao nhất trong thất đại đường chủ chỉ thua mỗi một mình môn chủ. Ám Dạ là một tổ chức lớn chuyên nhận các vụ ám sát. Chỉ cần trả nổi tinh thạch thì giết ai không là vấn đề.

Nhìn cũng không nhìn tời chúng, Phong đang xem xét các vết thương trên người cha mẹ mình.

Thấy mình bị coi như không tồn tại, tên cầm đầu gầm lên giận dữ.

- Giết hết bọn chúng cho ta. Hừ, tên phế vật này giữ lại làm gì.

Nói xong, hắn dùng chân dẵm mạnh một cái. Độc xà đang nằm thoi thóp bị một dẵm này thì cái đầu nổ nát. Triệt để mất mạng. Đúng là xui tới cực điểm bị một con dê đá sau đó lại bị người mình dẵm chết.