Chương 9: Năm năm

Luân Hồi Quyết

Chương 9: Năm năm

Người đọc sách? Lão đã sống hơn hai ngàn năm rồi. Từ lúc chưa tu đạo đến khi đắc đạo đến nay lão đã gặp biết bao nhiêu loại người. Nhưng mà người đọc sách cực phẩm như vậy thì lần đầu tiên. Nếu những tên tặc khấu mà gặp tên đọc sách kiểu này thì gọi là tổ sư chắc vẫn còn xem nhẹ.

- Thế nào tiền bối? Liệu yêu cầu của học sinh có quá đáng không?
- Có gì mà quá đáng, công tử lời vàng ý ngọc. Người để ý đến cái ổ chim nhà ngươi là vinh dự cho ngươi rồi. Còn gì mà phải suy nghĩ. Đừng để rượu mừng không uống mà uống rượu phạt.

Một người tung một người hứng. Hàn lão im lặng tới cực điểm. Tuy hắn là người của ma đạo nhưng môn phái lão chủ yếu là lánh đời tu luyện. Cũng không mấy khi làm chuyện thương thiên hại lý. Tại sao lại để lão gặp phải hai kẻ cực phẩm như thế này chứ. Đồng ý hay không đây, nếu không đồng ý thì chắc chắn hắn phải ăn đòn là chắc chắn rồi. Nhìn tên nô tài kia nhìn lão như là ánh mắt của một con thú đang săn mồi vậy.

Chữ " Không " mà vừa ra khỏi miệng thì tên kia chắc sẽ lao vào hành hung lão một trận ra trò. Phải làm sao với hai tên ôn thần này đây.

Dường như nhìn ra sự khó xử của lão. Trong tay Phong thình lình xuất hiện một viên đan dược với hai màu đen trắng đan vào nhau như âm dương giao hòa.
- Đây là một viên hợp thể đan. Nếu như tiền bối đáp ứng thì nó là của người. Nhìn tiền bối chắc đã mắc kẹt ở Luyện hư hậu kỳ đỉnh phong từ rất lâu rồi mà không đột phá đúng chứ.
Nhìn viên đan dược mà mắt lão sáng lên, chỉ hận không thể lập tức lao lên và nuốt nó ngay vậy. Hợp thể đan, tên như ý nghĩa một người tu vi Luyện hư hậu kỳ phục dụng nó có khả năng tăng lên bốn thành đột phá Hợp thể kỳ. Hơn nữa trong lúc đột phá còn có thể cảm nhận rõ ràng hơn phép tắc của thiên địa linh khí thuận lợi cho việc sau này đột phá có thể điều động chúng một cách rõ ràng. Một viên đan dược như vậy chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Đã hơn năm trăm năm lang thang khắp mọi nơi trên cái Thần Nam đại lục này nhưng lão chưa tìm ra cách để đột phá. Nay cơ hội ở ngay trước mắt, không lẽ lại bỏ qua sao.

- Ta đồng ý, nhưng công tử phải thề với trời những gì người đọc được từ Tàng thư các của phái ta thì người phải trôn trong bụng không thể để kẻ thứ ba biết được.
- Thành giao. Càn ngươi mau cởi trói cho tiền bối đi.

Sau khi được cởi trói Lý Càn cũng bỏ phong ấn của Hàn Lão. Mặt dày mày dạn Hàn Lão bèn hỏi.
- Vậy viên đan dược kia? Công tử định khi nào đưa cho ta?
Người yên tâm, học sinh đã hứa cho người thì không bao giờ nuốt lời. Bây giờ người nghỉ ngơi cho khỏe đi. Học sinh có việc còn cần tới người.
- Thứ cho lão lắm chuyện, không biết công tử cần lão làm gì?

Không có gì, chỉ muốn tiền bối giả thành sư phụ của học sinh là được rồi.

Làm sư phụ, bên cạnh ngươi có một tên nô tài biến thái như thế cần gì đến ta. Sao không nhờ hắn đi. Suy nghĩ như vậy nhưng Hàn lão không ngu đến mức nói ra.
- Được, vậy cứ theo ý của công tử.
Sau hai ngày các vết bầm dập trên mặt của Hàn lão ma đã hết. Rời khỏi chiếc áo choàng đen thì nhìn lão có vẻ tiên phong đạo cốt. Râu tóc bạc trắng, khuôn mặt hồng hào khiến người đối diện dễ gần và có thiện cảm.

- Tiền bối đã hoàn toàn hồi phục rồi chứ. Tên nô tài của học sinh có hơi mạnh tay, kính xin tiền bối lượng thứ. Nói xong Phong chắp tay bái lão một bái.

Giật mình trước hành động của Phong, Hàn lão liền lấy tay đón lấy Phong.

- Công tử quá lời, chuyện gì qua rồi thì cứ để nó qua đi. Hàn lão hào sảng nói ra (Sợ hai tên biến thái nhà ngươi rồi, lỡ có gì lại lôi ta ra đánh thì ta còn dám vác cái mặt này đi gặp ai chứ)
- Không biết khi nào công tử định lên đường?
- Sau khi xin phép phụ mẫu ta thì ta sẽ đi. Rất mong tiền bối trợ giúp.
- Được, được, Lão hủ xin nghe theo công tử phân phó.

Trên không nhà họ Nguyễn có một lão giả đang lăng không mà đứng. Uy áp tản ra làm cho mọi người như muốn quỳ xuống cúng bái. Nguyễn Uy và bốn vị trưởng lão lao lên không nhìn chằm chằm lão giả như lâm đại địch.
- Không biết tiến bối ghé thăm tệ xá có chuyện gì chỉ bảo? Mong người thu hồi khí tức để không ảnh hưởng tới người vô tội.

- Ngươi là Nguyễn Uy đúng không? Nguyễn Phong là con ngươi? Ta là sư phụ của nó, đến đây để đón nó đi tiếp tục tu luyện.Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đến bao giờ đệ tử ta mới thành tài được chứ.

- Vãn bối thất kính, thất kính. Thì ra người là vị cao nhân đã thu nhận khuyển tử nhà ta. Uy cung kín vái một vái.

Ta không có thời gian dài dòng với ngươi. Nguyễn Phong đâu kêu hắn ra đây. Hiện tại ta đưa hắn đi luôn. Năm năm sau hắn sẽ được về thăm nhà. Các người cứ yên tâm. Theo ta thì con các ngươi sẽ được an toàn.
- Kính xin tiền bối chờ một lúc. Nói xong Uy lao vào hậu viện nơi Phong đang ở.

Sư phụ con đến rồi, hiện tại tiền bối muốn đưa con đi, Có gì cần chuẩn bị thì con chuẩn bị đi.
- Thưa phụ thân trước khi đến người đã truyền âm cho con trước rồi. Nên những gì cần chuẩn bị con đã chuẩn bị xong.
Lần này đi một thời gian dài, mong phụ thân giữ gìn sức khỏe. Phong vừa nói vừa quỳ vái một vái.
Haizzz, mẹ con có việc về nhà nàng. Khi về không thấy con thì chắc lại khóc lóc lải nhải với ta đây. Thôi con khởi hành nhanh đi, đừng để tiền bối phải đợi.
- Vâng thưa phụ thân.

Sau khi thông qua phụ thân thì Phong cùng Lý Càn và Hàn lão ma phi hành dời khỏi Cổ Oa quốc

Cách Cổ Oa quốc về phía tây Nam gần chín vạn dặm là đại quốc Hạo Thiên. Đây là một nước lớn mà diện tích của nó gấp tám chín lần Cổ Oa quốc. Ở đây có bốn môn phái tu tiên lớn là Huyết Minh, Vi Nhất, Đạo Tàng, Đao Thương. Chia ra bốn góc riêng biệt. Trong đó Huyết Minh và Đạo Thương là hai môn phái ma phái còn Vi nhất, Đao tàng là chính phái. Tuy là phân chia rõ ràng như vậy nhưng những mâu thuẫn tranh chấp không thường xuyên sảy ra chủ yếu là những cuộc đụng độ nhỏ và được giải quyết trong hòa bình.

Huyết Minh nằm ở phía đông Hạo Thiên quốc. Là một môn phái truyền thừa lâu đời. Số lượng đệ tử lên tới hơn năm vạn người. Tu vi Luyện hư sơ kì có hai người. Đối với Thần Nam đại lục thì Huyền Minh cũng được xếp vào một môn phái lớn.

Đưa Phong và Lý Càn trực tiếp vào sơn môn và đi thẳng tới Tàng thư các thì họ mới dừng lại. Bốn lão già xuất hiện trước mặt Hàn lão cung kính hành lễ.
- Ra mắt Hàn trưởng lão. Bốn lão già đều có tu vi hóa thẩn trong đó có ba người là hóa thần sơ kì còn một người là hóa thần trung kì.
- Đây là đệ tử thân truyền của ta, cùng với hô vệ của hắn. Từ hôm nay nó sẽ tu luyện trong Tàng thư các. Các ngươi không được làm phiền tới nó nghe rõ chưa.

Bốn người họ chịu trách nhiệm quản lý Tàng bảo các đã mấy trăm năm nay. Đối với vị Hàn trưởng lão tính tình như thế nào họ đều biết nên đều vâng dạ rồi cáo lui.
- Công tử, mọi việc đã hoàn thành. Không biết viên đan dược kia??? Hàn lão nhìn Phong dò hỏi.
- Đây là phần thưởng của tiền bối. Sau đó viên đan dược rơi vào tay Hàn lão.

Hai tay run run, thiếu chút nữa là quỳ xuống cám ơn.
- Tạo hóa của công tử ban cho lão, lão hủ xuốt đời không quên. Nếu có gì cần sai bảo xin công tử cứ nói.Thưa công tử đây là lệnh bài đặc biệt chỉ ta mới có. Nếu có chuyện gì cần công tử chỉ cần thúc dục một tia hồn lực vào đó là lão hủ có thể cảm nhận được. Đây là một chiếc lệnh bài đen nhánh với chữ Huyết nổi trội đặc biệt.
- Tiền bối quá lời. Hiện tại ta muốn đọc sách. Nếu không còn việc gì xin tiền bối....
- Được, được, không quấy rầy nhã hứng của công tử. Lão hủ cáo lui.

Năm năm hắn dùng để đọc sách ngoài ra còn dùng thời gian này để ôn dưỡng thần hồn của mình. Bởi vì tu luyện Luân hồi quyết nên đây là bước không thể bỏ qua. Đó là tu luyện riêng thần hồn cho đến Nguyên anh. Năm năm chắc là đã đủ rồi. Số lượng thiên tài địa bảo để phục dụng tăng tu vi, thanh lọc thần hồn thì hắn đã chuẩn bị từ kiếp trước rồi. Đến giờ chỉ như thuận lý thành chương thôi. Cái hắn cần đó là thời gian.
Những bước đầu tiên đang được Phong bước đi một cách chậm rãi, vững chắc và từ tốn!!!