Chương 2: An phận

Luân Hồi Quyết

Chương 2: An phận

Nguyễn Phong nhìn cặp vợ chồng ôm mình trong lòng với ánh mặt hạnh phúc thì trong lòng hắn trào lên một cảm giác khó tả.
Đã lâu lắm rồi hắn không biết tình thân là gì. Tu luyện tu luyện và tu luyện xuốt 8 kiếp người khiến hắn ngộ ra tình thân quý giá như thế nào.
Nên kiếp này hắn không trọn con đường như trước kia mà trọn cách ở lại. Biết rằng có muôn vàn khó khăn nhưng hắn cam tâm tình nguyện. Sống cho đúng ý nghĩa một kiếp người.
Cửu kiếp quyết một bộ bao gồm khẩu quyết của việc luân hồi và chín loại bí kỹ. Hắn không biết bao nhiêu lần tham khảo các điển tịch các truyền ngôn mà không cách nào xác định cửu kiếp quyết là công pháp loại gì? Thần cấp hay thiên cấp nhưng hắn có một suy đoán là cửu kiếp quyết còn hơn thế. Vì sao ư, vì nó quá nghịch thiên và ảo diệu.
Tròn một tuổi hắn nhủ thầm" Thôi thì thuận theo tự nhiên vậy ".
Mọi chuyện cứ như vậy cuộc sống cứ diễn ra yên bình như vậy.
Ba năm sau Nguyễn Phong bốn tuổi khuôn mặt và cơ thể nhỏ bé nhưng đôi mắt có thần và thâm thúy.
Thiên tài hay là gì? Không, không phải mà phải là yêu nghiệt.
Đây là những lời mọi người dùng để ca tụng hắn. Bốn tuổi mà đã là tiên thiên hậu kỳ. Không đan dược không người chỉ dạy mà lại có tu vi như thế.
Bốn tuổi biết đọc biết viết thành thạo đã là thiên tài rồi. Nhưng còn hắn hắn thông thạo các loại chữ của nhiều quốc gia khác. Đọc thuộc làu các sách vở kinh thư có cuốn hơn một trăm vạn chữ.
Cha mẹ Nguyễn Phong vui mừng ra mặt vì con trai mình. Trưa nay khi về phủ Nguyễn Uy hỏi vợ.
- Con lại đang đọc sách phải không?
Trần bảo ngọc: - Vâng!!!
- Ôi đứa bé này, sao không đọc ít lại mốt chút. Không biết nên mừng hay lo nữa đây.
Nguyễn Phong thật sự không phải không muốn vui chơi với các bạn cùng lứa. Mà thử nghĩ xem một tên đã sống tám kiếp số tuổi gần một vạn mà đi chơi với những đứa trẻ 3 4t kia thì hắn lại ngao ngán lao vào đọc sách. Trừ khi bên cạnh phụ mẫu ra hầu như hắn dán đầu vào sách và mong sao nhanh lớn một tí để thoát khỏi cảnh này.
Người này ôm người kia ôm hôn hít nhéo má hắn nghĩ thôi cũng nổi hết da gà rồi.
Phòng sách bỗng nhiên có một luồng năng lượng kỳ dị bao bọc cả căn phòng và lão già 3 năm trước lại xuất hiện.
- Cung nghinh chủ thượng. Lão già quỳ xuống trước bàn đọc sách của Nguyễn Phong
- Mọi chuyện ta dặn ngươi ngươi nhớ rồi chứ.
- Lão nô ghi nhớ.
- Đi đi, 1 năm sau hãy đến. Ah mà cạo luôn râu của ngươi đi hóa thân thành 1 người trẻ một tí. Ai thuê nô dịch già khọm bao giờ.
- Lão giả vâng vâng dạ dạ và biến mất như chưa từng xuất hiện qua.
Do ta mới viết nên có lỗi nào mong các đạo hữu bỏ qua. Xin like và 10đ. Cám ơn