Chương 4: Vua!!!

Luân Hồi Quyết

Chương 4: Vua!!!

Quân vương một nước ngoài quyên ra cần ân và uy nhưng những điều này đang dần dần bị gia tộc họ Nguyễn vượt mặt. Trần Ngọc Long lên ngôi năm mười bốn tuổi đến nay đã được ba mươi năm. Lời dèm pha của hoàng hậu Lê Như ý lúc nào cũng văng vẳng bên tai.
- Thần thiếp biết người và Nguyễn Uy là chỗ thâm giao nhưng lòng người khó dò mong bệ hạ đề phòng.
- Người nhìn những việc họ làm đi mua chuộc lòng người, nuôi quân dưỡng lính thì đến một lúc nào đó họ đủ lông đủ cánh cũng sẽ tạo phản thôi. Mong bệ hạ suy xét.
Gia gia Lê Như ý là tể tướng trong triều còn cha nàng là gia chủ của Lê gia. Lê gia chỉ xếp sau Nguyễn gia nên luôn coi họ là cái gai trong thịt cái xương trong cổ nên tìm mọi cách phá hoại chèn ép nhưng không thành công qua bao giờ.
- Khởi tấu bệ hạ tể tướng cầu kiến. Một giọng nói của thái giám eo éo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
- Cho tể tướng vào. Một người khoảng hơn sáu mươi tuổi xuất hiện hắn có một thân hình cao lớn khuôn mặt nghiêm nghị nhưng tất cả không thể giấu đi cắp mắt ti hí như cặp mắt của mãnh xà sẵn sàng đớp chết mục tiêu lúc nào. Hắn quỳ xuống bái lạy.
- Vi thần tham kiến bệ hạ.
- Đứng lên đi, dù gì cũng là người một nhà người cũng là nhạc phụ của ta. Khi không có người ngoài thì hãy bỏ qua nghi thức quân thần, ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi taị sao ngươi không sửa được vậy? Hôm nay người tìm ta có chuyện gì mà lại vào lúc này?
- Khởi bẩm bệ hạ thần có chuyện quan trọng về họ Nguyển.
- Lại là họ Nguyễn? Khanh cảm thấy họ Nguyễn thì như thế nào? Liệu họ có thể phản ta không. Nguyễn Uy với ta như thể tay chân, các ngươi còn lo lắng cái gì?
- Khởi bẩm bệ hạ, Nguyển Uy khi còn là gia chủ thì họ Nguyễn sẽ không làm phản. Nhưng bê hạ có nghĩ khi người khác làm gia chủ họ Nguyễn thì sao? Họ có trung thành với người như Nguyễn Uy không. Dạo này vi thần nghe được một tin đồn là Nguyễn Uy có một người con trai năm nay mới năm tuổi nhưng đã có tu vi tiên thiên hậu kỳ mà không có bất kỳ ai chỉ dạy, nó còn tinh thông địa lý. Vậy bệ hạ có cảm thấy đáng lo không?
Lúc này vị vua lâm vào trầm tư...Nếu người khác làm gia chủ của họ Nguyễn thì như thế nào? Lúc đó liệu con cháu hắn có chống lại được không nếu họ Nguyễn tạo phản, vậy phải làm sao đây. Đúng rồi thông gia, chỉ có thông gia mới trói buộc lợi ích của hai với nhau. Hắn có hai hoàng tử và một công chúa, công chúa năm nay mới bốn tuổi nếu gả cho con trai của Nguyễn Uy thì vẹn cả đôi đường. Dường như hắn đã quyết định nên lạnh lùng nói với tể tướng Lê Hàm.
- Hắn mới năm tuổi có gì phải lo, không lẽ khanh khuyên trẫm đi đối phó với một đứa nhóc sao. Công chúa trẫm cũng chưa hứa hôn với ai nay con của Nguyễn Uy lại tài năng như thế chẳng phải hợp với công chúa nhà ta sao. Hôm nay di giá đến thăm phủ họ Nguyễn để trẫm bàn việc này với Nguyễn Uy luôn. Ánh mắt Lê Hàm phát lạnh, tràn đầy sát khí nhưng bị hắn che giấu rất kỹ. Không ngờ muốn bắt gà lại mất luôn nắm gạo.
Sau khi xin cáo lui hắn lại đến hậu cung. Hắn đập bàn và hầm hầm nhìn cháu gái.
- Ngươi không phải bảo hắn đã nghi kỵ nhà họ Nguyễn? Sao lại muốn thông gia với chúng? Ngươi có nói những gì ta đã nòi lại với hắn không?
Lê hoàng hậu chỉ biết im lặng. Nàng biết cha ông và cha nàng đam mê quyền lực họ không những muốn nuốt chửng nhà họ Nguyễn mà còn cả cái ngai vàng kia. Nhưng làm sao đây nàng là con là cháu họ, lấy chồng theo chồng nhưng mà nàng làm không được. Ngồi xuống ghế bên cạnh Lê Hàm nàng hỏi
- Bệ hạ nói với ông vậy sao. Vậy sao người không đi cùng bệ hạ đến nhà họ luôn xem những lời đồn thổi kia có thật không? Nếu thật thì chúng ta cũng có đường để đi.
Nghe cháu gái nói Lê Hàm như tỉnh ra ậm uh đứng dậy và bỏ ra ngoài. Nàng nhìn theo ông mình mà lòng đau nhói. Quyền lực tiền tài có nhiều rồi sao? Đến lúc chết đi không phải là về với cát bụi sao, việc gì phải khổ thế chứ.
Buổi chiều khi ánh mặt trời ngả bóng trước nhà họ Nguyễn một giọng nói the thé vang lên cùng với tiếng truông tiếng trống
- Gia chủ và mọi người nhà họ Nguyễn mau ra tiếp giá. Hoàng thượng giá lâm