Chương 63: Triều đình chiêu mộ

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 63: Triều đình chiêu mộ

Chương 63: Triều đình chiêu mộ

Mã Dực liên tiếp bị Vĩ Phàm níu chặt vai, dồn dập hỏi, khiến hắn cũng kinh ngạc trước biểu hiện này của Vĩ Phàm.

" Vĩ Phàm công tử, huynh buông tay ra được không? Từ từ, chúng ta từ từ mà nói chuyện..."

" Xin lỗi, tại ta..."

Vĩ Phàm nhận ra bản thân đã quá nóng tính, hắn liền buông tay.

Mã Dực liền nói: " Không sao, không sao... Tôi hiểu mà, biết rằng đất nước đang có biến, Vĩ Phàm công tử lo lắng cũng là lẻ thường tình thôi! Ha ha..."

Mặc dù Mã Dực kinh ngạc, nhưng hắn lại nghĩ rằng, Vĩ Phàm chỉ là một người yêu nước, biết tin đất nước có biến, một đại trượng phu cũng không thể làm ngơ. Hắn tự cho là, Vĩ Phàm cũng là một con dân của Đại Việt, bao đời có truyền thống yêu nước.

Hắn sờ lấy vai, lại thở dài một tiếng: " Hài... Không ngờ là Vĩ Phàm công tử đây, lại là một người yêu nước đến vậy! Mã Dực tôi đây bội phục vạn phần... Cũng phải thôi, đất nước ta bao đời, ai ai cũng có dòng máu yêu nước mà lại!"

" Hở?"

Vĩ Phàm ngây người trước những thứ Mã Dực tự suy diễn, hắn không nghĩ rằng, tên thiếu gia nhà giàu này lại nghĩ hắn là một tên yêu nước.

Cái tên này, đúng là ta có yêu nước, nhưng rất tiếc, không phải là ở đây!

" À... Thật ngại quá!"

Vĩ Phàm gãi nhẹ đầu, lại nói: " Mà như những gì Mã thiếu gia nói qua, có thể tường tận, nói cho tôi, được chứ?"

Hắn hiện tại rất nóng lòng muốn biết, Huyền Cực Tông là một thế lực như thế nào, hắn muốn từ đó để nghĩ cách, từ Đại Việt tiến sang Huyền Cực Tông.

" Được thôi! Vậy, chúng ta vừa đi vừa nói"

" Ừm!". Vĩ Phàm gật đầu, ngay sau, cả hai lại dong dài trên đường mà trò chuyện, giữa một đêm không sao.

Trên đường đi, Mã Dực không ngừng nói rõ: " Theo như cáo thị ghi rõ, hiện tại biên giới giữa Đại Việt và Huyền Cực Tông xảy ra tranh chấp, khiến một lượng binh lính không đáp ứng đủ, triều đình từ đây lại cần thêm một lượng lớn tinh binh, nhằm củng cố thêm lực lượng, đẩy lùi Huyền Cực Tông."

Cần thêm binh để đưa ra biên ải sao... Hay là, ta nên nhân cơ hội này, tham gia tuyển mộ, tìm cách đi sang Huyền Cực Tông... Chỉ còn cách đơn giản này thôi!

Phải biết rõ, mục đích của Vĩ Phàm sang thế giới này có hai nguyên do. Thứ nhất, hắn đã hứa rằng sẽ cường đại hơn để giúp Thần Khải quay trở về, cũng như thỏa ước nguyện của chính bản thân hắn. Thứ hai, chuyện chắc chắn hắn phải làm được là báo thù, tìm hiểu cái chết của Tiêu Thanh Phong, bí ẩn đằng sau sự diệt vong của Huyền Cực Cốc. Khi biết được rằng Huyền Cực Tông có liên quan đến chuyện này, mục đích của hắn dần được thay đổi, rằng bản thân hắn phải thâm nhập vào bên trong mà tìm hiểu. Hắn chắc chắn phải làm được, phải tìm cách vào Huyền Cực Tông bằng mọi giá.

" Vậy, triều đình khi nào chiêu mộ? Ở đâu?". Vĩ Phàm hiếu kì, liền hỏi.

Thấy vậy, Mã Dực chậm rãi, liền đáp: " Cũng tầm một tuần nữa thôi... Sẽ có người đến nơi này, những ai có chí hướng và qua được khảo nghiệm, sẽ được đưa đến doanh trại huấn luyện..."

Nói xong, Mã Dực thấy có gì đó không đúng, kinh ngạc quay sang Vĩ Phàm, liền hỏi: " Vĩ Phàm công tử, đừng nói là, huynh muốn đi ứng tuyển?"

" Ừm!"

Mã Dực trừng lớn mắt kinh ngạc, vội lên tiếng khuyên ngăn: " Công tử... Tôi biết là huynh mạnh đấy, nhưng nếu muốn đi ứng tuyển, có lẻ là nên suy nghĩ lại... Làm lính bình thường thì không sao, nhưng nếu là lính biên ải, mười người đi thì chỉ có..."

Mã Dực thật tâm giải bày, mặc dù trước đây hắn đã đắc tội và căm ghét Vĩ Phàm, nhưng hiện tại, Mã gia đang muốn tạo lại mối quan hệ với Tiêu gia, không còn ý định tranh đấu, đây là những gì Mã Cát tộc trưởng, cha hắn muốn làm. Muốn hắn kết thân với Vĩ Phàm, dù hắn vẫn không hiểu, vì sao cha hắn lại muốn như vậy.

Vĩ Phàm dường như hiểu lý do vì sao Mã Dực lại kinh ngạc như vậy, liền nói ngay: " Tôi hiểu Mã thiếu gia lo lắng, tôi biết rõ, nhưng cậu không cần phải nhiều lời, ý tôi đã quyết..."

Nói đến đây, Vĩ Phàm đến trước cổng Tiêu gia lúc nào không hay, thấy vậy, hắn liền lên tiếng:

" Xin lỗi, cũng đã muộn, nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ mời lại Mã thiếu gia..."

" Ừm, được! Công tử cứ thông thả..."

Cả hai từ biệt ngay sau đó, mỗi người mỗi ngã mà đi.

" Hừ... Vậy là không lâu nữa, hắn sẽ rời đi nơi này...". Mã Dực tiếu dung, tự nói.

***

Vĩ Phàm chậm rãi trong khuôn viên của Tiêu gia, suy tư về mục đích sắp tới.

" Một tuần nữa sao? Cũng nên vậy, Tiêu gia cũng đã ổn định, cũng đến lúc mình rời đi..."

" Vậy, ngươi quyết định sẽ nhập ngũ, tìm cách xâm nhập vào Huyền Cực Tông?". Thần Khải truyền âm.

" Ừm!". Vĩ Phàm gật đầu: " Trước tiên chúng ta sẽ nhập ngũ, nhân cơ hội này mà đến được địa phận Huyền Cực Tông, sau đó là tìm hiểu về Huyền Cực Tông..."

Vừa sải từng bước, hắn chậm rãi tiến đến tiền đường của Tiêu gia, thấy cửa không khóa, hắn liền tiến vào bên trong, nghĩ là sẽ thắp hương, từ biệt sư phụ hắn lần cuối.

Vừa vào bên trong, từ từ tiến đến bài vị của Tiêu Thanh Phong, chưa làm được gì, bất ngờ, Tiêu phu nhân từ ngoài cửa cũng bước vào. Vẫn là thần thái đó, ánh mắt lạnh lùng đằng sau tấm khăn che mặt, mang trên người một bộ bạch y, lên tiếng:

" Vĩ Phàm công tử, đã đêm hôm, công tử đến đây làm gì?"

Vĩ Phàm giật mình xoay người, ấp úng nói: " Tiêu phu nhân sao... Không gì, chỉ là... Chỉ là tôi muốn đến để tìm gặp phu nhân..."

" Công tử muốn gặp tôi, có chuyện gì quan trọng sao?"

Vĩ Phàm liền gật đầu, liền đáp: " Dự là một tuần nữa, tôi sẽ rời đi Tiêu gia, tôi muốn đến để từ biệt trước..."

" Sao lại gấp gáp như vậy, công tử không vừa lòng ở đâu sao?"

Vĩ Phàm liền lắc nhẹ đầu, vội đáp: " Không phải những gì Tiêu phu nhân nghĩ đâu... Tôi nán lại Tiêu gia cũng đã lâu, đã đến lúc rời đi, làm chuyện cần làm..."

" Vậy sao... Vậy, nếu công tử có cần gì, cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ vì công tử mà chuẩn bị..."

Tiêu phu nhân không nói gì thêm, vì biết rõ, một người luôn có những mục tiêu riêng, đã muốn đi thì không gì có thể ngăn cản, cũng không phải chuyện của mình, tốt nhất không nên hỏi quá nhiều. Vĩ Phàm cũng không thể nhiều lời để nói, hắn chỉ nói là bản thân rời đi, nhưng không hề nhắc đến, là hắn sẽ đi ứng tuyển làm lính.

" Ừm, đa tạ Tiêu phu nhân... Thôi, cũng đã khuya, Tiêu phu nhân nghĩ ngơi sớm, Vĩ Phàm cáo lui..."

Tiêu phu nhân khom người. Thấy vậy, Vĩ Phàm liền rời đi ngay sau.

Phù! Cũng may bà ấy không hiếu kì, nếu biết mình đến đây để từ biệt sư phụ, có lẻ sẽ là chuyện lớn!

Và cứ thế, một tuần thời gian lại thấm thoát mà trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ngày ứng tuyển.

Vĩ Phàm với y phục tối màu, mái tóc dài bối lên, bên vai là một túi hành lý nhỏ, từ biệt từng người ở Tiêu gia.

" Tiêu phu nhân, Mân lão... Có cơ hội, sẽ gặp lại mọi người...". Vĩ Phàm chắp tay khom người, nói những lời từ biệt.

Mân lão từ tốn: " Cậu Vĩ Phàm đi thông thả, nhớ giữ gìn sức khỏe, có dịp lại ghé thăm Tiêu gia..."

Vĩ Phàm chỉ gật đầu, vội quay người rời đi. Đi đến trước cổng Tiêu gia, hắn vội quay đầu, lại thở dài một hơi, liền rời đi.

Nhưng ngay lúc đó, một bóng dáng quen thuộc từ bên trong Tiêu gia, vội vàng chạy đến. Tiêu Diệu Linh với hoa y hồng phấn, đôi mắt rưng rưng, chạy lại phía Vĩ Phàm.

Thấy vậy, Vĩ Phàm liền tiến lại gần, thấp người lên tiếng: " Sao lại vội vã như vậy, sẽ ngã đấy, biết không?"

Diệu linh ú ớ không thể nói, chỉ mếu máo, ôm chầm lấy hắn. Vĩ Phàm nhẹ nhàng chạm nhẹ vào đầu, mĩm cười:

" Sao lại khóc? Ai bắt nạt muội sao?"

Diệu Linh nức nở, chỉ thẳng vào Vĩ Phàm, hắn dường như đã hiểu, vội dỗ dành, mĩm cười lên tiếng:

" Là ta sao? Muội buồn vì ta rời đi?"

Nói đến đây, Diệu Linh gật gật đầu, ôm chầm lấy cổ Vĩ Phàm, dường như không muốn hắn rời đi. Đối với Diệu Linh, Vĩ Phàm như là một người ca ca ruột, luôn yêu thương, che chở. Biết tin Vĩ Phàm rời đi, Diệu Linh không muốn, chỉ biết nức nở mà khóc.

Vĩ Phàm gạt nhẹ nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng nói: " Muội không việc gì phải buồn, mặc dù ta rời đi, nhưng sau này, chắc chắn sẽ quay lại..."

Nói đến đây, hắn liền đưa bàn tay ra trước, lại nói: " Nhưng lần sau, khi quay lại, ta chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho muội, hứa chứ..."

Diệu Linh rưng rưng lên, gật đầu. Và rồi, cả hai ước định với nhau, rằng Vĩ Phàm sẽ quay lại, sẽ chữa khỏi bệnh cho Diệu Linh vào lần tới.

Mặc dù Vĩ Phàm biết, bệnh tình của Diệu Linh rất khó để chữa trị, nhưng đâu ai dám nói trước được điều gì, hắn chỉ nghĩ rằng, hắn sẽ cố hết sức tìm kiếm phương thuốc, hy vọng vào một phép màu sẽ xảy đến với tiểu nữ hài mệnh khổ này.

Nhìn thấy Diệu Linh không còn khóc nữa, Vĩ Phàm mĩm cười, nhẹ giọng: " Như vậy mươi ngoan chứ, thôi, muội vào bên trong đi..."

Diệu Linh nghe vậy, liền gật đầu, chậm rãi từng bước, vào lại Tiêu gia, đôi lần lại tiếc nuối, quay lại nhìn Vĩ Phàm, vẫy tay từ biệt.

Vĩ Phàm vẫy tay, từ biệt Diệu Linh một lần nữa, khi nhận ra Diệu Linh đã đi vào, hắn cũng liền quay người, rời đi thật nhanh.

Chỉ mất một khoảng thời gian ngắn thì hắn cũng đến được nơi dành để đăng kí ứng tuyển. Nó nằm phía bên ngoài, gần cổng lớn ra vào Hà Vân Thành, chỉ là một căn lều được dựng lên một cách đơn giản, được dùng để che nắng cho những tên quan lại, có nhiệm vụ đến đây để khảo nghiệm người ứng tuyển.

Vĩ Phàm đứng bên ngoài một hồi lâu, trầm tư nhìn lại Hà Vân Thành, từ biệt nơi này, chuẩn bị rời đi sau 3 tháng có cơ duyên ghé thăm.

Hắn trầm tư một hồi lâu, lại từng bước tiến đến trước một tên quan, với một bộ quan phục màu đỏ, phía trước ngực là ký tự của đất nước Đại Việt, gương mặt luôn tỏ ra nghiêm nghị, trừng mắt nhìn đám người.

" Ngươi, đến đây làm gì?". Thấy Vĩ Phàm tiến lại gần, tên quan liền hỏi.

" Tiểu dân tham kiến đại nhân, hôm nay tiểu dân đến đây, dự là muốn ứng tuyển làm lính..."