Chương 62: Thiên Vân lâu

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 62: Thiên Vân lâu

Chương 62: Thiên Vân lâu

Thời gian lại cứ thế thoi đưa, phút chóc lại trôi qua một tháng thời gian...

Sau biến cố Quỷ Thần xuất hiện, khiến Lục gia và cả Hà Vân Thành điên đảo. Mặc dù, vẫn còn nhiều điều nghi vấn và lời đồn thổi đằng sau biến cố Quỷ Thần, dẫn đến cái chết của tộc trưởng và đại thiếu gia Lục gia, nhưng vì Lục gia không lên tiếng, nên mọi chuyện cũng từ đó mà dần được lắng xuống.

Hiện tại, người nắm quyền ở Lục gia chính là vị Lục phu nhân, mặc dù Lục gia đã mất đi địa vị đứng đầu tại Hà Vân Thành, không còn cường đại như trước, nhưng vẫn an ổn, chậm rãi được phục hồi và không còn can dự vào chuyện cai quản Hà Vân Thành này.

Sau vụ Quỷ Thần, cứ ngỡ Mã gia sẽ nhân cơ hội này mà nổi dậy, nhận lấy địa vị cai quản Hà Vân Thành thay cho Lục gia. Nhưng mọi chuyện lại không phải như vậy, Mã gia mặc dù loại bỏ được vật cản là Lục gia, nhưng suốt một tháng nay, Mã gia vẫn im lặng, không một động tĩnh, dường như là đang dè chừng một thứ gì đó, không còn tranh chấp.

Quay trở lại Tiêu gia, sau khi được Vĩ Phàm giúp sức và chống lưng, mọi gia tộc khác đều không còn tỏ thái độ thù địch hay gây khó dễ, địa vị dần được khôi phục, an ổn kết nối giao thương ra bên ngoài. Vĩ Phàm trong một tháng này, lại dành nhiều thời gian hơn cho việc hướng dẫn và giúp đỡ Tiêu gia, chỉ dạy những kiến thức vận hành mới lạ, khiến Tiêu gia ngày một phát triển mạnh hơn về lĩnh vực kinh doanh những sản phẩm được làm từ thảo dược.

Hà Vân Thành dần trở nên yên bình hơn, những chuyện liên quan đến các gia tộc tranh đấu, hiện đã không còn.

Danh tiếng của Vĩ Phàm từ đó dần được vang xa, hiện tại trong cả Hà Vân Thành, không ai là không biết đến hay đã từng nghe qua tên hắn. Đi đến đâu, Vĩ Phàm đều được nhiều người niềm nở đón chào, được nhiều người ái mộ.

" Có vẻ như ngươi khá là nổi tiếng, mới rời khỏi Tiêu gia một bước nhỏ, đã được người bên ngoài niềm nở, cung cung kính kính rồi!". Thần Khải truyền âm.

Vĩ Phàm một mình tản bộ trên đường lớn, dạo bước và ngắm nhìn cuộc sống thường nhật tại Hà Vân Thành. Hắn đi đến đâu, đều được nhiều người ngưỡng mộ mà nhìn theo, niềm nở đón tiếp. Còn lạ thay, từ khi biết được Vĩ Phàm vẫn còn trẻ và chưa có gia đình, mọi nữ nhân tại Hà Vân Thành đều tìm cách tiếp cận hắn, nhưng hắn vẫn dửng dưng như không.

Đi được một đoạn, Vĩ Phàm thở dài một hơi, tự nói: " Hài... Đây là cái giá khi quá nổi tiếng sao?"

" Sao? Ngươi không vui? Ta nghĩ là ngươi thích được nổi tiếng..."

Vĩ Phàm liền nói ngay: " Đương nhiên là không rồi! Suốt ngày bị một đám người nhòm ngó, mời chào đủ kiểu, nhiều người bám theo làm thân... Hài... Cũng chịu thôi, một người mạnh mẽ và soái như ta mà lại!"

Thần Khải khinh bỉ " Phi!" một tiếng, lại nói: " Ngươi cũng quá tự tin, ta nói với ngươi, cũng may nơi này không ai mạnh hơn ngươi nên ngươi mới được như vậy... Chứ là chỗ khác, những người làm nổi mà không biết ẩn nhẫn như ngươi, đã yên nghĩ từ lâu rồi!"

Vĩ Phàm nhíu mày: " Thôi đủ rồi! Suốt một tháng này ông đều nói đúng một câu như vậy, để ta yên ổn một phút cũng không được sao?"

" Hừ... Ta nói chỉ để nhắc cho ngươi nhớ, một người không biết ẩn nhẫn, về sau cũng tự chuốc họa vào thân... Đó cũng là lí do, ta ngăn không cho ngươi nói, bản thân là đệ tử của Tiêu Thanh Phong..."

" Hài... Ta biết bản thân quá khích là sai... Được, được! Ta hứa với ông... Sẽ rút kinh nghiệm cho lần sau". Vĩ Phàm đưa tay lên và thề thốt.

" Hừ... Để xem ngươi còn có lần sau không..."

Trong lúc Thần Khải và Vĩ Phàm vẫn trong tiềm thức mà trò chuyện, Mã Dực cùng hai tên hộ vệ, từ phía trước, bước đến tiếp cận.

" Vĩ Phàm công tử, hạnh ngộ, hạnh ngộ!". Mã Dực chắp tay cúi chào, trên khuôn mặt cười niềm nở, lại nói:

" Mới sáng ra, Vĩ Phàm công tử, không biết là đang đi đâu?"

Vĩ Phàm đứng nhìn người nam tử, ăn mặc xa hoa, nhẹ giọng lên tiếng: " Xin lỗi... Không biết vị huynh đài này..."

Mã Dực liền nói ngay: " Chắc lâu quá Vĩ Phàm công tử đã quên, tôi là Mã Dực, thiếu gia của Mã gia...". Hắn đưa cánh tay lên, lại nói: " Lần trước hiểu lầm, Vĩ Phàm công tử đã nhớ?"

" À". Vĩ Phàm ngạc nhiên nói: " Thì ra là Mã Dực thiếu gia đó sao, chuyện lần trước..."

Mã Dực liền cướp lời: " Chuyện lần trước là do tôi sai, cũng nhờ được Vĩ Phàm công tử chỉ bảo, khai sáng lý trí của tôi..."

Vĩ Phàm chỉ cười. Thấy vậy, Mã Dực lại lên tiếng: " À... Mà không biết Vĩ Phàm công tử đang đi đâu?"

Cái tên Mã Dực này, lần trước bị mình bẻ gãy tay, không oán hận thì thôi, còn cho đó là giúp đỡ... Lại muốn tiếp cận làm thân sao?. Sau một hồi suy tư, Vĩ Phàm lên tiếng:

" À... Cũng vì buồn chán, nên tôi chỉ đi dạo cho khuây khoả..."

Đôi mắt Mã Dực liền vụt sáng, hắn liền nói: " Vĩ Phàm công tử đang buồn chán sao? Vậy sao không cùng tôi, tôi sẽ dẫn công tử đi tham quan những nơi thú vị tại Hà Vân Thành..."

Vĩ Phàm liền từ chối: " Thật ngại quá! Tôi không muốn làm phiền Mã thiếu gia đây..."

" Vĩ Phàm công tử đừng nên nói vậy, tôi không thấy phiền đâu, xem như đây là lời tạ tội của tôi"

Vĩ Phàm liền định từ chối, Mã Dực lại nói ngay: " Vĩ Phàm công tử mà từ chối, thì tội lỗi của tôi đây, khó lòng mà rửa sạch..."

Vì cứ được đưa vào thế khó, Vĩ Phàm không thể làm gì hơn, chỉ nhẹ giọng: " Vậy, làm phiền Mã thiếu gia...". Vĩ Phàm cười nhẹ.

Mã Dực khom người, cười nói: " Không cần khách sáo, Vĩ Phàm công tử, mời đi hướng này..."

Và cứ thế, Vĩ Phàm cùng Mã Dực, tiến vào một tửu lâu ở gần đó.

***

Tại Hà Vân Thành này, nếu nói đến nơi để những quý công tử danh giá, đại gia phú hào đến để giải khuây, không thể không nhắc đến tửu lâu Thiên Vân. Thiên Vân lâu được Mã gia góp tiền mà xây dựng, gồm ba tầng lầu, với cái tiền sảnh là nơi được dùng làm điểm đấu giá, những tầng trên lại được dùng để làm nơi tiếp khách. Đây là địa điểm ăn chơi xa hoa và nổi nhất Hà Vân Thành này, mỗi ngày đều có người đến vì khoái lạc, và rời đi sau khi đã thỏa, có thể nói, đây là nơi để người ta tìm kiếm khoái lạc.

Mã Dực dẫn Vĩ Phàm tiến vào bên trong, tận tình giới thiệu. Hắn hiện tại như là một người nhà quê, dường như không biết một thứ gì, chỉ im lặng lắng nghe, gật gật đầu.

" Ai dô... Mã thiếu gia, đại giá quang lâm, đại giá quang lâm..."

Từ phía xa, một vị lão nương hoa y (mặc đồ hoa lá cành nhé^^) niềm nở tiến đến. Vị lão nương với khuôn mặt nhăn nheo ẩn sau một lớp trang điểm dày, môi son đỏ thẩm, trên tay cầm lấy một mảnh vải thêu hoa, uyển chuyển từng nhịp, trong phút chốc khiến Vĩ Phàm phải giật nảy mình.

Mã Dực gật đầu, cười nói: " Vân viện trưởng, lão nương vẫn còn xuân sắc nhỉ?"

" Mã thiếu gia quá khen, được một người cao quý như Mã thiếu gia viếng thăm, lão nương này không có gì vui hơn..."

Xuân sắc? Tên Mã Dực này cũng quá là dẻo miệng, hài... Vĩ Phàm vẫn chỉ im lặng, một bên đứng nhìn.

Vị lão nương được gọi Vân viện trưởng, niềm nở lên tiếng: " Mà, hôm nay ngọn gió nào đưa Mã thiếu gia đến đây?"

Được hỏi, Mã Dực quay sang nhìn Vĩ Phàm, có ý cười nói: " Chắc Vân viện trưởng cũng đã nghe qua danh, vị này là Vĩ Phàm công tử, hôm nay Vĩ Phàm công tử buồn chán, nên tôi đưa công tử đến đây giải khuây... Vân viện trưởng chuẩn bị cho..."

" Ai dô... Vĩ Phàm công tử, nghe danh đã lâu, lần đầu gặp mặt... Cứ gọi tôi là Vân viện trưởng..."

" Chào Vân viện trưởng...". Vĩ Phàm gượng cười, chắp tay chào hỏi.

" Người đâu... Mau mau chuẩn bị điểm tâm, chọn phòng sang trọng, tiếp đón Vĩ Phàm công tử và Mã thiếu gia...". Vân viện trưởng niềm nở, gọi đám người vội đi chuẩn bị.

" Vĩ Phàm công tử, đi lối này...". Ngay sau, Mã Dực cung kính, hướng dẫn Vĩ Phàm, bước lên bậc thang, tiến đến tầng thứ hai của Thiên Vân lâu.

Mã Dực dẫn Vĩ Phàm tiến đến một căn phòng sang trọng, với những sơn hào hải vị, chum rượu đã được chuẩn bị chu đáo trên một cái bàn tròn lớn.

Hai tên hộ vệ rời khỏi phòng, Mã Dực liền nói: " Vĩ Phàm công tử, mời ngồi..."

" À được!". Vĩ Phàm liền ngồi ngay ngắn.

Mã Dực liền nói nhỏ vào tai Vân viện trưởng điều gì đó, bà ấy chỉ cười nhẹ một tiếng và liền rời đi ngay sau.

" A ha... Vĩ Phàm công tử, mời..."

Mã Dực hai tay châm nhẹ rượu cho Vĩ Phàm, lại tươi cười nói: " Công tử cứ thông thả mà dùng, coi như đây là một bữa cơm Mã Dực tôi đây tạ tội... Mời..."

" Ừm!". Vĩ Phàm gật đầu, nhấp môi một cái, thấy rượu ngon, hắn liền một hơi uống cạn.

" A ha ha... Vĩ Phàm công tử thấy sao? Rượu của Thiên Vân lâu, không nơi nào có thể sánh bằng..."

Và cứ thế, cả hai cùng nhau dùng bữa một hồi thời gian, cùng nhau hàn huyên tâm sự. Một lúc sau, tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.

Thấy vậy, Mã Dực đặt xuống ly rượu, vội lên tiếng: " Vào đi!"

Ngay sau, từ ngoài cửa, một đám nữ nhân, ăn mặc mát mẻ có xanh có đỏ, nhịp nhàng bước vào trong. Ai ai cũng xuân sắc, mặt phấn thơm, môi cong đỏ hồng, tiến đến gần kề Vĩ Phàm và Mã Dực.

Vĩ Phàm cứng đơ cả người, ngạc nhiên hỏi: " Như, như vậy là có ý gì?"

" A ha ha... Vĩ Phàm công tử đừng ngại, những vị này đều là hoa khôi ở đây, sẽ chăm sóc Vĩ Phàm công tử chu đáo... Mấy người, mau rót rượu... Phục vụ cho Vĩ Phàm công tử đây..."

Vĩ Phàm liền bị đám người vây quanh, hai bên là hai nữ tử vóc dáng đẩy đà, sát gần rót rượu, nhẹ nhàng xoa bóp. Phía sau lưng lại có thêm một nữ tử lam y, một phần cơ thể, mềm mại chạm nhẹ vào lưng. Vĩ Phàm bị vây khốn, bởi một vườn trái cây tươi mát, khiến hắn cứng đơ cả người, không thể cử động.

Nhìn đi đâu cũng thấy thấy rõ da thịt đằng sau tấm áo mỏng, Vĩ Phàm không thể làm gì hơn, vội truyền âm cầu cứu Thần Khải:

" Thần Khải, ông mau nghĩ cách, giúp ta..."

" Giúp cái gì giúp... Không phải là ngươi đang hưởng thụ sao?". Nói xong, Thần Khải liền im lặng, lờ đi.

" Êy... đừng như vậy chứ?"

Vĩ Phàm rơi vào thế, hắn không thể chịu nổi nữa, liền lớn tiếng: " Thôi đủ rồi! Ngừng lại cho ta..."

Thấy vậy, Mã Dực không hiểu gì, liền vội hỏi: " Vĩ Phàm công tử, không vừa lòng ở đâu sao?"

Vĩ Phàm liền nói ngay: " Thứ lỗi cho ta, ta đến đây cũng là vì Mã Dực thiếu gia... Ta không đến để làm những trò này..."

Hiểu ý, Mã Dực liền gọi lui đám người. Đám người vừa rời khỏi, hắn liền lên tiếng: " Vĩ Phàm công tử lượng thứ, ta không nghĩ là công tử thích... Là tại ta không đúng, ta xin tạ lỗi..."

May quá, thoát rồi... Biết thế, ngay từ đầu làm căng cho xong! Cứ nghĩ chỉ vào ăn uống, ai mà ngờ tên này dẫn mình vào, vào nơi này để ăn trái cây thật!

Vĩ Phàm bề ngoài nguôi giận, liền nói: " Thôi bỏ đi! Mã Dực công tử... Xin cáo từ!"

Nói xong, Vĩ Phàm bật dậy, liền rời khỏi. Thấy vậy, Mã Dực liền tức tốc chạy theo sau.

Cả hai cùng nhau rời khỏi Thiên Vân lâu, lúc này bầu trời cũng đã tối đen. Mã Dực từ phía sau, vội tiến đến, hòng học lên tiếng:

" Vĩ Phàm công tử xin lượng thứ, tại ta không biết rõ..."

Vĩ Phàm liền cướp lời: " Thôi bỏ đi! Ta cũng không trách... Nhưng lần sau, hy vọng thiếu gia hiểu cho..."

" Được! Được!"

Dù vậy, Mã Dực vẫn một bên Vĩ Phàm, cùng hắn trên đường lớn vắng người.

Cái tên này, còn không mau rời đi, cứ bám theo sau ta!

Lại đi được một đoạn đường, Mã Dực bất chợt hô lớn và chạy lại một biển cáo thị, làm Vĩ Phàm cũng hiếu kì nhìn theo.

Vĩ Phàm nhìn không thể hiểu, im lặng mà quan sát. Ngay sau, Mã Dực liền quay lại nói:

" Òa... Triều đình lại chiêu mộ tân binh, kì này lại được một trận xôn xao!"

Vĩ Phàm giả vờ, hời hợt hỏi: " Vậy sao, chuyện này quan trọng đến như thế?"

" Đương nhiên rồi! Vĩ Phàm công tử vẫn chưa biết thôi, rất hiếm khi triều đình đi chiêu mộ tân binh, chỉ trừ những lúc có chuyện lớn xảy ra..."

Thấy vậy, Vĩ Phàm lại hỏi: " Vậy, chuyện lớn ngươi đang nói là chuyện gì?"

" À... Triều đình đang cần củng cố binh lực, hình như là biên giới giáp Cữu Huyền Tông có biến..."

" Cữu Huyền Tông thì như thế nào? Nói rõ cho ta...". Vĩ Phàm nghe thấy Cữu Huyền Tông, liền hấp tấp, lên tiếng.