Chương 8: Thay Đổi Và Thích Nghi
Vương Nam đi dọc con đường thì phát hiện không phải chỗ nào cũng có thây ma xâm lấn, có nhiều nơi thậm chí ngay cả bóng người cũng không, điển hình là khu nhà trước mặt, theo sự nhạy cảm linh mẫn bất bình thường của mình, Vương Nam dễ dàng phát hiện không tồn tại bất kỳ sự sống nào trong khu nhà đó.
Ngẫm nghĩ giây lát hắn quyết định đi vào một căn để nghe ngóng điện đài các thứ, thế giới hỗn loạn, khẳng định cao tầng các nước đang đặt mức cảnh báo nguy hiểm ở cấp độ cao nhất.
Ôm ý định, Vương Nam lật tay Thiên Kích liền xuất hiện, món vũ khí này khá thuận tiện ở chỗ chỉ cần thích liền dễ dàng cất đi, không nhất thiết phải mang theo trên người.
Vương Nam vung Thiên Kích nhẹ nhàng chém nát cánh cửa rồi đi thẳng vào trong, hành động đầu tiên của hắn không phải bật tivi mà là mở tủ lạnh kiếm chút đồ ăn.
Nhưng, hắn chợt nhận ra một điều "thú vị", căn nhà không có điện...
Không! Cả khu nhà không có điện, cả khu phố không có điện, cả thành phố cũng không có điện nốt.
Chân mày Vương Nam co giật liên tục, một dự cảm xấu nổi lên trong lòng, hắn ngay lập tức móc điện thoại trong túi quần ra.
Không mở được, thậm chí còn có chút nước dinh dính bốc mùi chảy ra từ nắp pin.
- Pin hỏng? Đây là...
Vương Nam đã nhận ra điều gì đó rồi, tuy nhiên vẫn ôm chút hy vọng vội vàng chạy ra ngoài đường, cặp mắt tinh tường dáo dác nhìn quanh.
- Kia rồi!
Phát hiện được mục tiêu, Vương Nam chạy vọt đến, đó là một chiếc xe hơi đời mới đậu ngay sát bên lề.
Vương Nam không quan tâm hành động của mình có bất chính hay không, trực tiếp phá cửa chui vào trong, thao tác thành thục chập hai mạch để khởi động xe mà không cần chìa khóa, thế nhưng, vẫn không có điện.
- Hỏng rồi chăng?
Vương Nam tự suy đoán rồi tự loại bỏ, hắn rốt cục cũng chấp nhận một sự thật rằng, thế giới mới hiện tại đưa ra một quy tắc cực kỳ công bằng, khiến con người không còn bất kỳ một chỗ dựa nào nữa.
Công nghệ tiên tiến? Tất cả đều là dĩ vãng, có thể nói nôm na dễ hiểu rằng, loài người chính thức quay về thời kỳ đồ đá. Súng ống liệu có sử dụng được? Vương Nam đoán hết 90% cũng hỏng luôn, thứ gọi là định luật vật lý hay định luật tự nhiên không hề tồn tại ở thế giới này. Thứ con người có thể nhờ cậy duy nhất đó chính là sức mình, sức mạnh đến từ những trang bị, những chỉ số thông tin cá nhân. Ngoài ra không còn con đường nào khác.
- Đây có lẽ là công bằng duy nhất mà mi mang đến đúng không?
Vương Nam ngửa đầu cảm thán, hắn biết rằng mình đoán chính xác, mà sự thật cũng chính là như vậy đấy. Quân đội, lực lượng vũ trang, vũ khí hạt nhân, công nghệ tiên tiến,... Không còn bất kỳ thứ gì nữa cả, hoặc là sử dụng vũ khí, trang bị mà thế giới mới công nhận để dành tiếng nói, chỗ đứng cho bản thân, hoặc là chuẩn bị tư tưởng bị một xã hội hoàn toàn mới, khốc liệt hơn, tàn nhẫn hơn, biến thái hơn, vô kỷ luật hơn chà đạp.
Trước đó ngươi có thể là tổng thống, chủ tịch quốc hội,...người đứng trên hết thảy, nhưng bây giờ ngươi chẳng khác nào một thường dân trong những ngươif dân thường, hoặc là nắm đấm lớn rồi nói chuyện ta làm lão đại tiếp, hoặc là cam tâm tình nguyện nhìn người khác lên dành mọi quyền lực mà ngươi vốn có.
Xã hội bây giờ là vậy đấy.
Tư duy của Vương Nam vượt xa tất cả, từ nhỏ hắn đã lăn lộn ở những nơi mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, cuộc sống đã chui rèn ra một Vương Nam không ai sánh bằng. Cho nên việc mà hắn suy đoán thường không sai lệch bao nhiêu cả, một phần cũng là do sự mẫn cảm của hắn trợ giúp nữa.
- Xã hội người ăn người một cách công khai ấy sẽ diễn ra sớm thôi! Đây mới chính là ngày tận thế thật sự, thiên tai sao? Diệt vong sao? Liệu có đáng sợ bằng bị chính đồng loại của mình ăn tươi nuốt sống, bào rút linh hồn?
Vương Nam lắc đầu quay người trở về khu nhà hồi nãy, hắn cảm thấy đói, điều này chứng tỏ hiện thực vẫn cứ là hiện thực, giả tưởng kia chỉ là một phần của thế giới mới cố ý nhồi nhét vào hiện thực mà thôi.
Ngồi trên ghế sa lông, Vương Nam vừa nhai thức ăn vừa suy nghĩ việc nên làm tiếp theo, nếu công nghệ tiên tiến bị loại bỏ, vậy thì nấu nướng, đèn điện, hay những vật dụng cần thiết chắc chắn sẽ không còn xài được nữa. Vậy thì sống bằng cách nào mới hợp lý?
Cướp đồ ăn thức uống ở những nơi đi qua sao? cũng là một cách nhưng không phải lâu dài, hơn nữa khi làm loại công việc này sẽ khó tránh khỏi xung đột, tàn sát lẫn nhau. Vương Nam không ngại giết người nhưng phải có lý do chính đáng, người ta cũng vì miếng ăn như mình thì có gì là sai? Quy tắc làm người hắn vẫn còn, cho nên trước hết suy nghĩ cách sống khác.
Vương Nam tranh thủ thời gian vào chiều không gian kia xem xét có thể chế tạo công cụ sinh hoạt nào đó không.
Vậy mà có thật...
* Chế tạo:
+ Đèn Phát Sáng Nhỏ: Có thể chiếu sáng khu vực bán kính 3m, tiêu hao 1 Hồn/phút. Cách chế tạo: Gỗ x 2, mảnh kim loại x 2, nước x 10.
+ Đèn Phát Sáng Lớn: Có thể chiếu sáng khu vực bán kính 7m, tiêu hao 5 hồn/phút. Cách chế tạo: Gỗ x 10, mảnh kim loại x10, nước x 100.
+ Bếp nấu: Có thể tự do nấu ăn, nguyên liệu kích hoạt 10 hồn/giờ. Cách chế tạo: Mảnh kim loại x 100, Đá Thiên Chung x 100.
+ Gia vị: Chỉ cần cho vào một đơn vị thức ăn liền có hương vị thơm ngon, tùy số lượng đơn vị mà hương vị cũng thay đổi khác nhau. Cách chế tạo: Nước x2 = 1 đơn vị.
...
Còn rất nhiều nhưng Vương Nam chỉ đọc sơ qua liền biết, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, bất quá vẫn còn may mắn là hình dáng của vật liệu đều có hiển thị nên Vương Nam biết phải tìm thứ gì.
- Xem ra phải tìm hiểu nhiều hơn mới được.
Vương Nam lẩm bẩm dời mắt đi chỗ khác, vô tình hắn nhìn thấy một thanh màu xám nằm dưới thông tin nhân vật, lúc trước nó không hiển thị mà đến bây giờ mới có.
*Kinh nghiệm tăng cấp: 106/1000
- 106, hình như mình cũng xử vừa đúng 106 con thây ma, mỗi con chỉ được một điểm exp thôi à, quá bèo.
Vương Nam lầu bầu trong miệng một lúc mới sực nhớ mình đây là đang ở ngoài đời thực chứ không phải trong game thực tế ảo, nếu quả thật tăng cấp vèo vèo như trong game thì khi đó thế giới sẽ chân chính chấm dứt.
Rời khỏi không gian cường hóa, Vương Nam dự định đi càn quét quái một hồi, hiện tại vấn đề thức ăn vẫn chưa cần thiết cho lắm, nên hắn vẫn muốn tranh thủ tăng cấp kiếm thêm điểm kỹ năng, đồng thời thu thập 'Cốt thây ma cấp 1' luôn.
Nói làm liền làm, Vương Nam triệu hồi Thiên Kích chạy ra khỏi nhà, một đường hướng đến khu vực thưa thớt thây ma mà mình quan sát vừa nãy. Hắn đương nhiên có thể vào khu tập trung thây ma đông đúc mà đẩy nhanh tiến độ, nhưng đẳng cấp bây giờ của hắn chỉ là 1, sức bền có hạn, hơn nữa bị vây công mà không trúng thương nói dễ hơn làm. Vương Nam không biết bị bọn thây ma cào trúng sẽ gặp vấn đề gì cho nên an toàn vẫn hơn, có kinh nghiệm chiến đấu với chúng rồi chơi lớn cũng chưa muộn.
Khu thưa thớt kia vừa hay là chỗ quán mì mà hắn muốn xin làm tối qua, tiện đường đến quán xem xét ông chú kia như thế nào.
Trên đường Vương Nam thoải mái tiêu diệt mấy con thây ma lẻ loi, Thiên Kích dính máu rất nhiều thế nhưng chỉ sau vài giây số máu đó tự động chảy xuống hết không chừa giọt nào. Đây có lẽ là một trong những đặc điểm của vũ khí BUG trong tay hắn.
Sau khi bổ đôi thân thể một con thây ma, Vương Nam cuối cùng cũng nhìn thấy quán mì quen thuộc bên kia phố. Bao quanh nó lúc này là hơn hai mươi thây ma, số lượng vừa phải.
Vương Nam tính toán sức bền một lát rồi không chút do dự lao qua tàn sát thây ma, máu cuồng chiến trong người hắn lần nữa kích phát, tốc độ vung Thiên Kích nhanh đến chóng mặt, một nhát đi qua liền đưa hai ba cái đầu lâu xuống đất.
HP của đám thây ma này chỉ có 200, hoàn toàn không đủ sức chống cự trước sức địch muôn người của Vương Nam, chẳng mấy chốc quanh quán mì thây chất thành đống. Kinh nghiệm của hắn cũng tăng lên 147, sau hai mươi phút càn quét, con số này đủ để Vương Nam hài lòng.
Hắn không thèm coi vật phẩm nhặt được, hai chân nhanh chóng bước lại chỗ cửa ra vào vừa đập cửa vừa hô.
- Phạm Thúc! Ông có trong đó không?
Hắn chỉ vờ hỏi vậy chứ thực tế thì đã cảm nhận bên trong có người, bằng không phí thời gian vào chuyện dư thừa làm gì.
Quả nhiên không lâu sau bên trong có tiếng đáp lời.
- Ai đấy?
Vương Nam cười khẽ nhanh miệng xưng tên.
- Là tôi! Vương Nam đây, tôi đi ngang tiện đường giúp ông một chút.
Giọng nói ồm ồm vừa rồi vang lên lần hai, có điều lần này nhanh đến nỗi gần như Vương Nam chỉ vừa dứt câu liền tiếng trả lời đã tới.
- Là Vương Nam đấy à! Tôi ra ngay, ra ngay.
Chưa đến một phút, cửa đã mở ra, trước đó Vương Nam còn nghe tiếng chân huỳnh huỵch rất chói tai, dám chắc người bên trong đang có chuyện gấp hoặc cực độ hoảng sợ, mà giai đoạn sợ hãi nên qua cách đây vài tiếng rồi mới đúng chứ. Vậy thì chỉ có thể là chuyện gấp thôi.
Cửa vừa mở, Vương Nam không nói một lời bước nhanh vào quan sát tình hình một phen.
- Kia là...
Phạm Công lệ chảy dài trên gương mặt già nua, ông gấp gáp muốn nói nhưng cứ nghẹn ứ ở cổ họng vì tiếng nấc.
- Con...con gái...
Chỉ được ba chữ Phạm Công liền thấy một cái bóng lướt xẹt qua mặt, ông trợn trừng mắt nhìn tới nhìn lui thì thấy Vương Nam không còn ở bên cạnh nữa, vội vàng quay đầu sang mới biết hắn đã tới bên cạnh con gái ông từ lúc nào rồi.
Con gái Phạm Công nằm sau quầy chế biến, ở đó có một cửa chắn kéo lên kéo xuống, hai cha con xem đó là phòng tuyến thứ hai mà trú ẩn.
Thiếu nữ xinh đẹp trước mặt Vương Nam mặt mày xanh lét, quanh mắt đen tím ghê rợn, miệng cũng chảy nước miếng không ngừng.
- Biểu hiện bị thây ma cào trúng?
Vương Nam tuy giống như hỏi chính bản thân nhưng âm lượng lại vừa đủ lớn để Phạm Công nghe thấy.
Ông ta dù sao cũng là người từng trải, vừa rồi có người tới cứu giúp nên nhất thời xúc động, hiện tại đã lấy lại bình tĩnh cho nên vội vàng nói ngắn gọn mọi chuyện cho Vương Nam biết.
Thì ra, con gái ông trên đường về nhà từ ký túc xá trường đại học, xui xẻo vào đúng thời điểm tinh cầu bị thế giới mới thôn tính, nàng sau khi mở mắt ra liền thấy mấy con thây ma không biết từ đâu xuất hiện đuổi giết.
Trong lúc bỏ chạy vô tình bị cào một cái nơi tay, cho đến bây giờ cũng đã qua năm tiếng đồng hồ, chống cự đã sắp không xong rồi.
Vương Nam gật đầu sử dụng ý niệm kiểm tra thông tin cá nhân của cô gái.
* Thông tin cá nhân:
+ Tên: chưa đặt
+ Chức nghiệp: chưa có
+ Cấp độ: 1
+ Bậc: chưa có
+ HP: 5/80
+ MP: 20/20
...
"Nếu mình đoán không lầm thì bị cào sẽ nhiễm độc, máu sẽ rút từ từ cho đến khi không còn rồi biến thành một phần tử trong bầy thây ma."
Nói thì dài nhưng diễn ra lại cực nhanh, chưa đầy ba giây Vương Nam đã quyết đoán lấy ra một cái bánh bao hồi máu.
Hình dạng bên ngoài không khác gì bánh bao thường, chỉ có màu sắc của nó trông ghê rợn hơn thôi. Đỏ, đỏ như máu.
Phạm Công vẫn luôn đứng bên cạnh, thấy Vương Nam làm ảo thuật biến ra một cái bánh bao, nhưng nhìn trước nhìn sau vẫn thấy nó không giống đồ ăn được cho nên định mở miệng nói điều gì đó.
Bất quá Vương Nam nhanh miệng hơn, trực tiếp cắt lời.
- Muốn con gái ông sống thì đừng nên quấy rầy tôi.
Lời nói chẳng ảnh hưởng tới thao tác, một tay bóp miệng cô gái, tay còn lại thoải mái xé từng miếng nhỏ cho vào trong.
- Nước!
Vương Nam không quay đầu sẵn giọng ra lệnh cho Phạm Công, ông ta nào còn quan tâm đến có là lời lẽ thiếu tôn trọng hay không, tính mạng con gái quan trọng hơn cả.
Ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ bình nước dành cho khách ngay gần đó rót đầy một ly, sau đó cẩn thận mang tới cho Vương Nam.
Đưa tay tiếp lấy ly nước, Vương Nam không chần chừ đổ một ngụm vừa phải vào miệng nhỏ của cô gái.
Miếng bánh bao trôi xuống thuận lợi, bởi vì nàng chưa hoàn toàn mất hết tỉnh táo nên sẽ không xảy ra tình trạng bị sặc.
Vương Nam tiếp tục xé bánh bao cho vào miệng nàng, luân phiên liên tục cho đến khi cái bánh bao hồi máu không còn một mảnh thì mới ngừng.
- Xong rồi, tôi đã đoán đúng.
Không sai, Vương Nam đã phán đoán vô cùng chính xác, máu của cô gái hồi đến 61 điểm, sau khi tụt xuống còn 60 thì không tụt nữa.
Chất độc trong người thây ma có mạnh có yếu, do đẳng cấp còn quá thấp nên hiệu quả tác dụng không cao lắm, mất tận năm tiếng mới rút hết 85 điểm HP. Và khi hết đúng thanh máu vốn có 85 điểm đó chất độc liền mất đi tác dụng.
Hiển nhiên chủ yếu vẫn là do cô gái chỉ bị cào nhẹ, còn nếu bị xâu xé thì chắc chắn không đầy một phút lại có thêm một con thây ma mới xuất hiện.
Trông thấy huyết sắc đang dần trở về trên gương mặt con gái mình, Phạm Công vui mừng quá đỗi không ngừng khấu đầu cảm tạ Vương Nam.
Hắn cũng không ngăn cản mặc kệ ông ta muốn làm gì thì làm, hắn chờ cô gái tỉnh dậy sau đó truyền đạt thông tin xong liền rời đi.
Thời gian không có nhiều, tuyệt đối không thể lãng phí được.