Chương 3: Mục Tiêu

Lôi Thú Hóa Thần

Chương 3: Mục Tiêu

Đến khi Lôi Thần tỉnh lại thì đã là chuyện của mấy ngày sau, quanh thân hắn mọc lên vô số cây cỏ xanh tươi, sinh khí mười phần. Lôi Thần mở mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh ngoại trừ nghi hoặc một chút rồi thôi, hắn cũng không rảnh để ý nhiều như vậy.

Lôi Thần nội thị toàn thân một thoáng, không chỉ kinh mạch mở rộng ra rất nhiều mà ngay cả đan điền cũng trướng lớn lên gấp đôi, so với Phàm Cảnh võ đồ thì mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu.

Bên trong đan điền một viên trân châu nhỏ phát ra cửu thải thần quang đang nhẹ nhàng trôi nổi, đây chính là thú đan và cũng là bổn mệnh tinh hoa của hắn. Võ giả bình thường nếu muốn ngưng tụ nguyên khí thành đan hạch thì phải đạt đến Vương Cảnh mới làm được, chưa kể còn phải cảm ngộ được tiên thiên chi khí, và cách khu sử nguyên khí cho mình tùy ý sử dụng, đây đồng dạng là điều kiện để bước chân vào Vương Cảnh cường giả.

Mà Lôi Thần ngưng tụ được đan hạch không nghi ngờ chính là kỳ quái có một không hai, đây một phần là do hắn là yêu thú nên phải có thú đan, phần còn lại là từ Thần công Ngũ Hành Tứ Tượng Quyết.

Đây là tác dụng của một trong tứ đại Thần công của Lôi Thần.

Theo như lời Lam Lão nói thì hắn vẫn còn hai cái có thể vận dụng và một cái cần tới Long Vực tìm.

Tiến giai Lôi điện chi lực là một trong số đó, Lôi Thần biết Lôi và Hỏa tuy là hai hệ khác nhau nhưng về bản chất lại có điểm tương đồng, đều là dùng nhiệt độ cao kinh khủng khiếp để hủy diệt mục tiêu, Hỏa thì cương mãnh lâu dài còn Lôi thì uy năng vô địch, nhất kích tất sát.

Thần công tồn tại trong người Lôi Thần khiến Lôi điện chi lực của hắn có khả năng cắn nuốt toàn bộ dị hỏa chủng và lôi sát chủng trên thế gian, chỉ cần thực lực có đủ thì điều đó không phải không có khả năng. Thời điểm Thần công đại thành, khẳng định một kích Lôi thuộc tính của Lôi Thần sẽ mạnh hơn cả thiên kiếp đáng sợ nhất.

Ý niệm vừa động, từng dòng lôi điện màu trắng nhạt giống như những đầu linh xà nhanh nhẹn du động quanh người Lôi Thần, bởi vì có liên quan đến công pháp Ngũ Hành Tứ Tượng Quyết cho nên Lôi thuộc tính của hắn đã đạt được trình độ nhất định, không đến nỗi mạnh mẽ vô đối nhưng cũng không yếu ớt vô dụng như trước.

Thở nhẹ ra một hơi dài, Lôi Thần chậm rãi đứng dậy, bây giờ hắn không cần phải ngồi xuống đả tọa như trước vẫn có thể hấp thu nguyên khí mọi lúc mọi nơi, đây là chỗ tốt của Thần công, tu vi không ngừng tăng trưởng với tốc độ chóng mặt.

Đoán chừng không tới một tháng hắn sẽ chính thức bước vào Phàm Cảnh đê giai, đây là vì hắn tận chín hệ nguyên tố cùng tu, nếu chỉ có một thì ba ngày đã tiến cấp. Lợi luôn song hành với hại, Lôi Thần đã rất thỏa mãn rồi, việc cần làm là phải nhanh chóng tìm địa phương tu luyện có nhiều tài nguyên phục dụng.

Hai tay nắm thành quyền, Lôi Thần hét lớn một tiếng sau đó mạnh mẽ đi một bài quyền pháp rèn thân luyện cốt, tiếng kình quyền xé gió vang lên liên miên không dứt, cước bộ chắc chắn hữu lực, thân thể tuy chỉ là thiếu niên nhưng lại vô cùng rắn chắc tràn đầy cơ bắp.

Nửa canh giờ qua đi, Lôi Thần lấy tay quệt mồ hôi trán thu hồi bộ pháp, trong đầu hắn có rất nhiều vũ kỹ cùng bộ pháp cao cấp, bất quá nếu muốn vận dụng thì chỉ có một bộ phận rất nhỏ, còn lại đều phải tu vi cao giai mới học được a.

Thành ra, Lôi Thân đang đánh chủ ý tới một vài đại thế gia hoặc là tông môn ở gần Cương Lĩnh sơn mạch này, tiếp tục ở đây tu luyện cũng không phải là cách, dù sao kiếp trước Lôi Thần vẫn là nhân loại sống hơn trăm năm, so với hơn mười năm yêu thú hơn kém nhau nhiều lắm.

Hơn nữa Lôi Thần muốn tái hiện thậm chí là vượt qua hào quang yêu nghiệt kiếp trước của mình, 10 tuổi Võ Sư, 13 tuổi Linh Sư, 18 tuổi Huyền Sư, 25 tuổi Vương Cảnh, 34 tuổi Chân Vương, 50 tuổi Huyền Tôn, 74 tuổi Minh Quân, 123 tuổi Linh Đế, cuối cùng 143 tuổi thành tựu Linh Đế cao giai liền bị người ta vây giết. Kèm theo một thân phận khiến người đời tôn sùng kính ngưỡng đó là Cửu Phẩm Luyện Dược Sư, một đời anh tài tuổi trẻ hùng mạnh nhất của Địa Vực Thanh Huyền, trung tâm Thiên Nguyên đại lục, cái nôi của vạn tộc chi tranh.

Quang minh là vậy, danh vọng là vậy, bây giờ chỉ còn là mây khói, Lôi Thần cũng qua cái tuổi tranh chấp sính cường rồi, điều hắn muốn lúc này là đạt đến đỉnh phong, thành tựu Dược Thần, một bước mà hắn dùng gần năm mươi năm thời gian cũng không qua nổi đó, à... còn phải đem nữ nhân tuyệt sắc trong thiên hạ hợp với nhãn quang của hắn thu về nữa chứ, tuyệt đối phải có bốn năm lão bà gì đó mới đủ nha...

Lôi Thần kiên định siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn về nơi xăm xăm, khu vực rừng rậm cổ lão xa xưa, mái tóc dài màu lam nhạt không gió tự bay.

...
Hai ngày sau, biên giới phía Bắc Cương Lĩnh sơn mạch, phạm vi chưởng quản của Vô Cực Thánh thành.

Một đội dong binh đoàn gồm hai mươi người đang đi nhanh về phía thành trì, trên vai mỗi người là một hoặc hai đầu tiểu thú Hạ cấp, tương đương võ giả Phàm Cảnh.

Hai mươi người này có tu vi cao nhất là tráng hán dẫn đầu, Võ Sư cao giai, còn lại đều là Võ Sư đê giai, trung giai có bốn người. Đội hình có thể nói là khá mạnh ở một nơi sơn cùng hẻo lánh như thế này.

Người dẫn đội có tên là Vương Quý Long, hắn năm nay đã ngoài ba mươi, một thân tu vi đều là do lăn lộn sinh tử đạt được, cách đây năm năm hắn vừa đột phá Võ Sư cao giai, đủ tư cách thành lập dong binh đoàn cho riêng mình, và Lĩnh Long dong binh đoàn cũng từ đó mà ra.

Tại Vô Cực Thánh thành Lĩnh Long dong binh đoàn được xem như một trong tam đại dong binh đoàn mạnh nhất, Vương Quý Long đồng dạng cũng có tiếng nói nhất định, không phải hạng người dễ dàng trêu chọc.

Vương Quý Long đột nhiên đứng lại giơ tay ra hiệu ngừng di chuyển, mọi người ở phía sau nhao nhao dừng bước đồng thời quẳng ánh mắt nghi hoặc về phía Vương Quý Long.

Rất nhanh hắn liền giải đáp nghi hoặc cho họ.

- Phía trước có người.

Theo lời Quý Vương long nói, từ trong bụi rậm một thân ảnh lao ra, mọi người chưa kịp thấy thân ảnh kia là di chuyển như thế nào thì trước mặt đã đứng sừng sững một thiếu niên mặt mày sáng sủa, mái tóc màu lam dài được buộc lên gọn gàng, che thân là bộ đồ da thú tự chế, trên tay còn cầm thêm một ngọn giáo dùng nanh Sư Hổ Nhị giai yêu thú làm mũi giáo sắc bén.

Mọi người giật mình nhìn chằm chằm thiếu niên kia, bọn họ cảm giác được từ trên người thiếu niên ấy đang tản mát ra trận trận khí tức hoang dại, mạnh mẽ. Ai nấy đều bất khả tư nghị không biết thiếu niên từ đâu chui ra, tu vi thì chưa có nhưng khí tức lại hùng hậu đến vậy, rõ ràng để cho Võ Sư bọn hắn cảm thấy chút ít nguy hiểm mờ nhạt.

Vương Quý Long là người đầu tiên lên tiếng, giọng điệu nghiêm túc xen lẫn chút nhẹ nhàng, không giống như gặp phải cường địch.

- Tiểu tử, cớ sao lại chặn đường bọn ta, phải chăng có điều muốn cầu?

Thiếu niên tóc xanh gật gật đầu biểu đạt dụng ý, Vương Quý long thấy vậy, thần sắc cũng giãn ra tiếp tục hỏi.

- Muốn đi theo bọn ta vào thành?

Thiếu niên lại gật đầu, ngọn giáo trong tay chỉ về phía Vô Cực Thành cách đây hai dặm đường.

Vương Quý Long biết mình đoán đúng, theo như hắn xem thì trước mặt hẳn là một hài tử từ nhỏ bị vứt trong rừng, thời gian trôi qua muốn quay về nhà nên mới liều lĩnh chặn đường bọn hắn. Như vậy cũng tốt, dù sao cũng thuận đường.

Quyết định xong, Vương Quý long hướng thiếu niên tóc xanh gật đầu nói.

- Muốn theo cũng được nhưng tiểu tử ngươi phải buông vũ khí xuống trước đã.

Thiếu niên tóc xanh không chút do dự vứt ngọn giáo qua một bên sau đó bước tới gần Vương Quý Long, bàn tay nhỏ chỉ chỉ vào cái áo da thú của mình.

Vương Quý Long hiểu ý khẽ cười, hắn phất tay hét lớn.

- Lão tứ! Lấy cho tiểu huynh đệ này một bộ đồ sạch sẽ đi.

- Vâng!

Một hán tử từ trong đoàn bước ra ứng tiếng sau đó lui về bao tải lớn được hai người khác kéo đi, lấy ra một bộ đồ sạch cỡ nhỏ rồi đưa cho thiếu niên.

Lại nói thiếu niên tóc lam không ai khác chính là Lôi Thần, hai ngày qua hắn không ngủ nghỉ liên tục di chuyển về phía biên giới Cương Lĩnh sơn mạch, trên đường liệp sát một con báo hoa, dùng da của nó buộc thành quần áo mặc tạm. Hôm nay vừa vặn trông thấy Vương Quý Long dẫn đầu Lĩnh Long dong binh đoàn đi ngang cho nên đánh chủ ý xin đi ké.

Nhìn bộ đồ trên tay, Lôi Thần trong lòng thầm hô "Thiệt thòi lão tử một thân mỹ nam anh tuấn lại bị mấy xú hán tử này nhìn, các lão bà tương lai cho ta xin lỗi trước nhé...vì đại nghĩa ta không thể không thất thân chịu thiệt một lần". Sau đó cắn răng tuột hết da thú trên người rồi dùng tốc độ nhanh nhất mặc y phục vào, hắn đang đóng giả là một người từ rừng sâu đi ra, nếu quá câu nệ giữ kẻ thì sẽ dễ bị hoài nghi, ngược lại phóng khoáng không ngại trời ngại đất mới hợp lý.

Quả nhiên đám người Vương Quý Long cũng không lộ vẻ ngoài ý muốn gì, bọn họ đều là thiết huyết chiến sĩ, còn chuyện gì chưa thấy qua, Lôi Thần bạo dạn ngược lại chiếm được cảm tình của họ nhiều hơn. Trong đầu thầm nghĩ "tiểu tử này thật có phong cách".

Nhìn Lôi Thần đã mặc đồ xong, Vương Quý Long không chậm trễ thời gian nữa, phất tay ra hiệu mọi người tiếp tục lên đường.