Chương 7: Lôi Thần Lên Đài

Lôi Thú Hóa Thần

Chương 7: Lôi Thần Lên Đài

- Ân! Không tệ...

Nhẹ nhàng đáp một tiếng, Lôi Thần sải bước theo bên cạnh Vương Quý Long, ánh mắt khẽ đánh giá lớp trẻ của Lĩnh Long hội.

Thực lực rất khá, tinh thần tốt, căn cơ ổn, thiên phú không chê vào đâu được, đây là những lời nhận xét hiện lên trong đầu Lôi Thần khi quan sát đám đệ tử tinh anh kia. Kiếp trước tầm mắt hắn cao hơn đầu, lời nói lại tiết kiệm nhưng hiện tại hắn không hề tiếc lời khen ngợi với những mầm mống tốt như vậy, bởi vì hắn biết hắn không có tư cách đó.

Hai người âm thầm bước tới chỗ vị giáo quan mặc áo choàng in ký hiệu dong binh đoàn, Vương Quý Long tranh thủ ra hiệu để tránh bọn họ làm kinh động đến trận đấu trên cao.

Lôi Thần ngưng thần tập trung chú ý vào trận chiến, hắn đã lâu không có đánh đấm bằng cơ thể nhân loại cho nên cần phải quan sát thật kỹ mới được.

Trên đài cao, Vũ Nam đã bắt đầu động thủ, ba người Tiếu Thiên Thủy đồng dạng cũng sử xuất kỹ năng chân chính của mình.

Tiếu Thiên Thủy quay đầu đánh mắt với Mạnh Long sau đó vọt người tới trước, bộ pháp của hắn rất nhanh, có lẽ là chủ tu Phong thuộc tính, từng bước từng bước đều hơn nửa trượng, chẳng mấy chốc đã tiếp cận Vũ Nam.

Tiếu Thiên Thủy rút trường kiếm về bên hông hét lớn một tiếng.

- Cửu Thiên Hoàng Phong Trảm!

Bằng tốc độ mắt thường khó thấy, trường kiếm mãnh liệt múa lên chín đạo quang hoa, mỗi một bóng kiếm đều mang theo năng lượng Phong thuộc tính nồng đậm, tạo ra tiếng xé gió dị thường chói tai.

Vũ Nam cảm thấy từng đợt gió mát lạnh phả vào mặt khiến hắn đau rát, không dám chậm trễ, khảm đao vẽ một vòng trên không trung sau đó nặng nề chém xuống.

Đao kiếm va chạm phát ra âm thanh đinh! đương! chấn đắc lòng người.

Vũ Nam không tụ lực nên bị chiêu thức của Tiếu Thiên Thủy bức lui về sau sáu bước, hắn còn chưa kịp định hình thì đợt công kích thứ hai do Mạnh Long khởi phát đã tới.

- Đại ca! Đắc tội rồi... Mãnh Long Quá Giang!!

Song quyền của Mạnh Long rung lên, vô số cương khí nóng rực như hỏa diễm bạo liệt mà ra, hóa thành hư ảnh đầu rồng to cỡ nửa thước.

Trước đẳng cấp Võ Sư tuyệt đối không thể phát động nguyên khí ngưng hình phóng xuất, Mạnh Long làm được chứng tỏ thiên phú của hắn cao như nào, trong ba người Tiếu Thiên Thủy thì Mạnh Long khẳng định là khá nhất.

Chiến ý của Vũ Nam bị kích phát, hắn ngửa đầu cười lớn một tiếng, khảm đao dựa theo quỹ tích huyền ảo không nhanh không chậm phóng ra từng cương ảnh đao khí trùng trùng điệp điệp.

Kim nguyên khí từ trong đan điền Vũ Nam cuồng bạo mà ra.

- Kim Nguyên Trảm, Nhất Trảm Diệt Thể!

Ầm!

Nguyên khí bạo liệt va chạm tạo nên chấn động không hề nhỏ, những người xung quanh lôi đài phải lui về sau mấy bước mới cưỡng chế đứng vững trước sóng xung kích.

Mọi người vừa trừng mắt nhìn lại chiến trường thì thấy một thân ảnh chật vật bay ngược về phía sau, chính là Mạnh Long, giữa không trung nhịn không được phun ra một ngụm tiên huyết đỏ tươi rồi mới được Tiếu Thiên Thủy và Hà Nguyệt Như đón đỡ.

Mạnh Long đã thua, nhưng hắn chỉ thua vì nguyên khí không bằng Vũ Nam, còn vũ kỹ và lực lượng tuyệt đối là ngang hàng, nếu không cũng không thể gây nên động tĩnh lớn như vừa rồi được.

Chính Vũ Nam cũng phải lui gần chục bước mới triệt tiêu toàn bộ lực lượng phản chấn, hắn hướng Mạnh Long gật đầu, thần tình khen ngợi nói.

- Mạnh Long huynh đệ! Ngươi rất khá, danh ngạch thi đấu đại hội ta nghĩ sẽ là của ngươi chắc rồi.

Tiếu Thiên Thủy đồng tình gật đầu.

- Đại ca nói không sai, thực lực của Mạnh Long đã bày ra đó, sẽ không ai ngu tiến lên tranh đoạt cùng hắn đâu, chuyện này ta xem hay là đại ca ngươi nói qua với đoàn trưởng đại nhân một tiếng là được. Hà Nguyệt Như, ngươi có ý kiến gì không?

- Ta không có ý kiến!

Thấy mọi người chấp nhận nhường lại danh ngạch quý giá cho mình, trong lòng Mạnh Long vừa ấm áp vừa kiêu ngạo không thôi, đây là do hắn dùng sức đạt được a...

Ngay lúc này chợt một giọng nói hữu lực vang lên.

- Muốn có danh ngạch thứ hai thì qua cửa tiểu huynh đệ này cái đã.

Tất cả đều giật mình quay đầu, cho đến bây giờ mọi người mới phát hiện Vương Quý Long đã có mặt từ bao giờ, đứng bên cạnh hắn là một thiếu niên tóc lam, gương mặt thanh tú, vận một bộ quần áo mộc đơn giản che đi thân hình rắn chắc đầy cơ bắp. Tiểu huynh đệ mà Vương Quý Long nhắc đến hẳn là thiếu niên này đi.

Có điều khiến mọi người ngạc nhiên là thiếu niên đó không hề tỏa ra khí tức tu vi gì cả, tuy có chút ba động nguyên khí nhưng cũng không đáng bao nhiêu.

Vũ Nam vốn là người không thích xem thường bất kỳ một ai lúc này cũng là nhịn không được nghi hoặc nói.

- Phụ thân! Ngài mang một tiểu tử về gia nhập ta không nói, nhưng ngài lại bảo tranh giành danh ngạch với hắn thì ta thật sự không hiểu, đến tu vi mà hắn cũng không có thì ngài bảo hắn tranh giành với bọn Mạnh Long kiểu gì?

Tiếu Thiên Thủy cũng ra vẻ đồng tình nói.

- Phải đấy đoàn trưởng đại nhân, tiểu tử ấy còn trẻ, thời gian còn dài, ngài hay là cứ để hắn tu luyện một thời gian rồi hẳn tính tiếp.

Có hai người Vũ Nam dẫn đầu, đám đệ tử xung quanh đều biểu hiện phản đối kịch liệt, đùa sao cho dù tiểu tử đó có đủ thực lực tranh đoạt danh ngạch thì bọn họ cũng không phục a, ở đây ai cũng đều là tinh anh lâu năm, tu đạo thời gian lâu như vậy trả giá vì danh ngạch không ít, một thằng nhóc ở đâu ra vừa mới xuất hiện liền có tư cách lấy đi bảo vật đó sao?

Vương Quý Long dường như không bị sự phản đối của mọi người ảnh hưởng, hắn chỉ cười nhạt quay sang Lôi Thần nói.

- Tiểu Thần, mọi người đều không phục danh ngạch nằm trong tay ngươi, vậy ngươi nói phải làm như thế nào đây.

- Làm thế nào à? Đương nhiên là đánh cho khi nào họ phục thì thôi.

Lôi Thần cười ha hả tung người nhảy thẳng lên lôi đài, sức bật thằng này lớn vô cùng, chỉ nhún một cái liền bay xa sáu bảy trượng, đáp chuẩn xác lên trung tâm lôi đài.

Ánh mắt của hắn ngạo nghễ quét sang từng người một sau đó dừng lại trên người Vũ Nam.

- Phiền vị huynh đệ đây nhường lại lôi đài cho ta được chứ hả?

Vũ Nam nhíu mày liếc Vương Quý long một cái, thấy hắn nhún vai mới quay sang Lôi Thần, ánh mắt nghi hoặc nhìn trừng trừng hắn hồi lâu rồi xoay người đi xuống đài.

Chờ khi Vũ Nam đã rời đi, Lôi Thần cao giọng kêu lên.

- Hôm nay Vương đại ca đã giao danh ngạch cho ta có nghĩa rằng người thứ hai tham dự đại hội chính là Lôi Thần này, tuy nhiên ta biết, Vương đại ca không phải là người thiên vị, mà ta cũng chẳng phải kẻ thừa cơ hội đoạt đi miếng cơm manh áo của người khác, bây giờ ta đứng ở đây, chỉ cần người nào có thể hạ gục được ta thì danh ngạch sẽ thuộc về người đó.

Thanh âm của hắn rất lớn, toàn bộ người ở trong thao trường đều nghe thấy rõ, ngoại trừ Vương Quý Long ai cũng thầm mắng tiểu tử kiêu ngạo.

Ba người Tiếu Thiên Thủy nhìn nhau thầm gật đầu, ý định trước xem thực lực thằng này như thế nào rồi tính tiếp. Ba người không hẹn mà cùng nhau lui xuống khỏi lôi đài, đi tới bên cạnh Vũ Nam.

Tiếu Thiên Thủy mở miệng dò hỏi.

- Vũ đại ca biết tiểu tử kia là ai không?

Vũ Nam lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu không phải là giả.

- Ta không biết, hơn nữa cũng chưa từng nghe qua phụ thân có tiếp xúc với thiếu niên như thế ở bên ngoài, hẳn là vừa gặp trên đường rồi mang về đi.

- Vậy thì thật lạ, đoàn trưởng đại nhân là người làm việc cẩn thận, sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ mang người lạ về nhà, còn trao cả danh ngạch quý giá cho người ta nữa chứ.

Hà Nguyệt Như cũng gật đầu tấm tắc xưng kỳ.

Mạnh Long như bắt được một cái gì đó mờ nhạt tỏa ra từ người Lôi Thần, hắn thì thầm nói.

- Thiếu niên kia có điểm cổ quái, ta nghĩ đoàn trường đại nhân sẽ không làm chuyện vô nghĩa, chúng ta cứ chờ xem diễn biến đi.

- Ân!

Ba người đồng thanh đáp.