Chương 43: Nghiền nát huyễn cảnh.

Linh Thần

Chương 43: Nghiền nát huyễn cảnh.

Tiên Linh không gian thật sự, đừng nói Tang Thanh bây giờ chỉ là một Tụ Linh cửu tinh nhỏ bé, cho dù là Thánh Linh cảnh đỉnh phong cũng mơ tưởng mà phá được nó. Nhưng nơi đây lại không phải là Tiên Linh không gian thật sự, mà chân tướng của nó là...

- Huyễn cảnh, xem ra là truyền thừa khảo nghiệm, hoặc là giải phong điều kiện.

Tang Thanh thản nhiên đứng ở đó mà cười, đồng thời bắt đầu chuẩn bị tinh thần, đối phó với huyễn cảnh kế tiếp. Cũng là lúc này, không gian lại xuất hiện biến hoá. Nguyên bản vỡ vụn ra thành từng mảnh, nay lại nhanh chóng ngưng tụ, biến thành một khu rừng rộng lớn, nhưng toàn bộ đều bị bao phủ bởi tử khí, cây cối đều là một dạng khô héo. Lúc này, nhíu mày một cái, sau đó thì hắn liền thong thả đi tiếp, đồng thời lên tiếng:

- Tử Vong đại sâm lâm, nhanh như vậy đã bại lộ nóng nảy.

Nếu nói Tiên Linh không gian là nơi mà sinh khí ngập tràn, vậy thì Tử Vong đại sâm lâm hoàn toàn ngược lại, hơn nữa người vào đó không chết cũng trọng thương, mà số người qua được nơi đó bình an vô sự trong lần đầu tiên, đếm trong một ngón tay có dư. Tang Thanh lần đầu tiên đi vào, bởi vì bị đối phương tập kích nên thiếu chút nữa là để mạng lại, nếu không thì hắn cũng có thể lông tóc vô thương mà vượt qua.

Lúc này, đi trên con đường mòn vắng vẻ, Tang Thanh bình tĩnh mà đi, giống như là đi dạo vậy, nhưng nếu để người khác nhìn thấy thì liền lập tức há hốc mồm, bởi vì từ trước đến giờ, người đi vào trong mà lông tóc vô thương thì vẫn có, nhưng toàn bộ đều là thần sắc nghiêm trọng, làm sao mà nhàn nhã ung dung như hắn được.

Tiếp tục đi, thẳng cho tới khi nhìn thấy con đường chia làm ba trước mặt, Tang Thanh cũng chẳng ngần ngại gì mà tuyển con đường bên trái, bởi vì hơn ai hết, hắn biết rõ trong Tử Vong đại sâm lâm, trái sinh, phải thương, giữa tử, mà lần đầu tiên đi vào, hắn liền tuyển đường giữa, may mắn mạng đủ lớn không chết, nhưng cũng bị lột hết một tầng da. Còn lần đi ở bên phải, cho dù bị thương nhưng lại thu hoạch được thứ hắn cần nhất, nên bình thường hắn sẽ không đi đường giữa, chỉ đi bên phải hoặc bên trái. Tuy nhiên, bởi vì nơi đây là huyễn cảnh, thế nên hắn cũng không có rảnh rỗi để phải thương, mà là chọn trái sinh.

Tang Thanh đi sang đường mòn bên trái, rất nhanh liền đi ra khỏi Tử Vong đại sâm lâm, đồng thời ngay trước mặt hắn lại xuất hiện một cảnh tượng khác, mà lần này là một hung địa khác, so với Tử Vong đại sâm lâm không thua kém gì, bởi vì nơi đây là Vạn Độc Thảo Nguyên, nơi mà độc thảo cùng độc vật sinh sống.

Thảo nguyên nghe rất bình thường, nhưng một khi dính tới "độc" thì không còn bình thường. Nơi đây là thiên đường của độc sư, cũng là ác mộng của các linh sư, bởi vì độc giết người trong vô hình, cho dù có biết cũng vô phương tìm được giải dược. So với ám linh sư, độc sư lại càng khiến cho mọi người chán ghét hơn nữa, thế nên hễ gặp độc sư thì ai cũng ra tay, tạo nên sự thù hằn giữa song phương, hơn nữa lại là lâu ngày thành rễ, thế nên đôi bên đã thấy nhau thì nhất định phải có một bên không chết cũng trọng thương.

Khi nhìn thấy nơi đây, Tang Thanh cười lạnh, sau đó trực tiếp dùng tinh thần lực phá nát huyễn cảnh, tựa như Tiên Linh không gian lúc trước. Đối với Tử Vong đại sâm lâm, hắn không cường ngạnh phá vỡ, bởi vì nó có đường đi, phải tìm được mới có thể đi ra, nhưng hai cái trên căn bản là không có, một là phong bế, một là vô tận, thế nên hắn liền trực tiếp phá nát liền hảo, như vậy liền sẽ dễ dàng hơn. Không gian lúc này đồng dạng vỡ vụn thành từng mảnh như ban đầu, sau đó lại tái tổ hợp, trở thành một huyễn cảnh khác, mà hắn cũng bắt đầu giải khai từng cái, đem toàn bộ đều biến mất.

Vô số huyễn cảnh, Tang Thanh vẫn mặt không đổi sắc, tâm không dao động mà phá vỡ, thẳng cho đến cái cuối cùng, khi nhìn thấy Lăng Khinh Tuyết đứng trước mặt hắn, hoàn mỹ vô khuyết thì hắn có điểm thất thần, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn lại, hơn nữa trực tiếp bóp nát huyễn cảnh, biến nó thành tro bụi.

- Thời gian có nghịch chuyển, cũng phải đúng thời điểm.

Tang Thanh lạnh nhạt nói, hắn thừa nhận Lăng Khinh Tuyết sự kiện năm đó, đả kích hắn rất nhiều, nhưng nếu lúc đó đã không có năng lực để xoay chuyển thời gian, thế thì đừng cố gắng thay đổi nữa, mà hãy chấp nhận và tiến về phía trước. Nếu mãi chìm đắm bên trong mà không thoát ra được, bản thân cũng chỉ là phế vật, mà đã là phế vật thì làm sao có được thực lực, bảo vệ điều quan trọng nhất của bản thân.

Không thể không nói, Tang Thanh là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng một khi mọi thứ thay đổi, đều trở thành quá khứ thì hắn liền không quan tâm mà trực tiếp bỏ qua một bên, bởi vì quá khứ không thể thay đổi, nhưng hiện tại đã thay đổi và tương lai cũng theo đó mà biến chuyển. Chẳng sợ rằng một giây trước còn là bạn, một giây sau biến thành thù thì hắn vẫn có thể thiết diện vô tình mà giết chết kẻ thù, bởi vì tên kia không chết, hắn liền chết. Đây cũng là lý do tại sao hắn nhanh như vậy liền huỷ diệt huyễn cảnh, bởi vì hắn biết Lăng Khinh Tuyết đã chết, đã gia nhập luân hồi, vô pháp trở lại thế gian như lúc đầu.

Phá vỡ toàn bộ huyễn cảnh sau, Tang Thanh liền ở trong một không gian tối đen như mực, tĩnh lặng như chết. Tuy nhiên, hắn vẫn điềm tĩnh đứng đó, tựa như mọi thứ cùng hắn không có quan hệ, thẳng cho tới khi một âm thanh già nua vang lên, hấp dẫn sự chú ý của hắn:

- Hoàn thành khảo nghiệm, mở ra phong ấn.