Chương 30: Thu nhận.
Tiểu khất cái này không có tên, vốn là một cô nhi, hiện tại đã mười một tuổi, trắc thí linh căn là phàm linh căn, tu luyện chỉ mới Sơ Linh cảnh ngũ tinh, thế nên bình thường vẫn hay bị người bắt nạt, dù có phản kháng nhưng thuỷ chung vẫn là lực bất tòng tâm. Lại nói, bởi vì hôm nay vô tình đụng phải Vũ Văn Thiên cùng Tang Bình đang bực bội nên liền bất hạnh trở thành cái bia cho người ta trút giận.
Nhìn thấy tình cảnh này, Tang Thanh chỉ hơi lắc đầu, sau đó thì định rời đi, nhưng ánh mắt của tiểu khất cái kia làm cho hắn chú ý. Đó là một đôi mắt đầy kiên cường, hơn nữa cho dù đánh đập tàn nhẫn như vậy, một tiếng kêu đau cũng không thốt ra, có thể thấy ý chí mãnh liệt, mặc kệ là phàm linh căn, chỉ cần có danh sư chỉ dẫn, sẽ đạt được thành tựu. Dù sao thì tư chất, không phải là thứ quyết định hết thảy.
Sau khi đánh đập tiểu khất cái một trận, Vũ Văn Thiên cùng Tang Bình liền rời đi, cơn giận cũng đã biến mất, mà đám đông thấy mọi sự đều xong thì liền tản đi, không còn để ý đến chỗ này nữa. Lúc này, Tang Thanh vẫn ở một bên quan sát tiểu khất cái thì thấy y chậm chạp ngồi dậy, vết thương trên người chằng chịt nhưng một tiếng kêu đau cũng không có. Lại quan sát thêm một lúc, sau khi mà y đi đến góc tường rồi thì gục xuống, hắn mới chậm rãi đi đến và nói:
- Khuất nhục như vậy, ngươi nuốt trôi sao?
- Ngươi là ai?
Tiểu khất cái nhìn thấy Tang Thanh đột ngột xuất hiện, trong lòng dựng lên cảnh giác. Lúc này, hắn cũng chỉ mỉm cười, sau đó thì trả lời:
- Bái ta vi sư, tự khắc sẽ rõ.
- Không có khả năng.
Tiểu khất cái nói, y đến thân phận của Tang Thanh cũng không rõ, hơn nữa một ngày là thầy, cả đời là cha, nên y càng không thể tuỳ tiện bái sư, nhược bằng bái nhầm, thật sự sẽ hối hận muốn chết.
Lúc này, nghe thấy tiểu khất cái nói như vậy, lại nhìn sang đôi mắt đầy kiên quyết của y, Tang Thanh giọng nói ẩn một chút ý cười:
- Vậy ngươi không muốn báo thù? Thật mệt cho ta còn tưởng ngươi là kẻ có quyết tâm đâu.
- Ngươi đây là sợ bóng sợ gió, nên mới không muốn đưa ra thân phận đi?
Ý tứ trào phúng bên trong, tiểu khất cái làm sao mà nghe không ra được? Nhưng cho dù y có khao khát sức mạnh, có muốn báo thù, thì y vẫn quyết tâm không bái một kẻ mà bản thân không rõ thân phận của hắn làm sư, thế nên giọng nói vẫn kiên quyết như vậy. Lúc này, Tang Thanh biết rõ người trước mắt là như thế nào, nên hắn chỉ mỉm cười và nói:
- Vấn đề là ta nói ra, ngươi sẽ tin tưởng sao? Đừng quên, thân phận dạng này đồ vật, ta tiện tay cũng có thể lấy ra một mớ.
-...
Tiểu khất cái hoàn toàn á khẩu, bởi vì y biết lời Tang Thanh nói, hoàn toàn là sự thật, bất quá bởi vì y muốn biết rõ người trước mắt là ai, nên mới có thể lên tiếng như vậy. Tang Thanh hiện tại nhìn thấy y như vậy, cũng chỉ đơn giản nói:
- Bái ta vi sư, ta cho ngươi thực lực để báo thù, đứng trên đỉnh cao của đại lục. Nhưng ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là đừng nghĩ đến việc có dị tâm, phản bội ta, bởi vì ta có thể kéo ngươi lên trên thiên đường, cũng có thể đá ngươi rớt xuống địa ngục. Dĩ nhiên, nếu không bái, đem chuyện này quên đi là được.
- Ta bái. Sư phụ, nhận của đồ nhi ba lạy.
Tiểu khất cái nói rồi liền quỳ xuống, lạy ba lạy ở trước mặt Tang Thanh. Sau khi lạy xong, y liền đứng dậy, mà hắn thì bình tĩnh nói, sau đó quay người rời đi:
- Đi theo ta.
- Dạ, sư phụ.
Nói rồi thì hai người liền đi, cũng không có ai để ý đến họ, bởi vì Tang Thanh đã sớm dùng Ẩn Nặc thuật, đem cả hai đều trở nên vô hình, thẳng cho đến khi đi vào trong Thiên Thanh viện mới giải trừ.
- Đi qua bên phòng tắm rửa sạch sẽ.
Bước vào trong viện rồi, Tang Thanh từ trong giới chỉ lấy ra một bộ đồ rồi đưa cho tiểu khất cái, chỉ về hướng phòng tắm. Lúc này, y cũng ngoan ngoãn nhận mệnh, sau đó thì rời đi, để lại Ám Vũ cùng hắn trò chuyện:
"Nghĩa phụ, y có thể tin được sao?"
"Không đến mức như họ, nhưng cũng có thể coi là người giữ chữ tín, hơn nữa trải qua cuộc sống như vậy, nếu đôi mắt còn bị mờ vì vinh hoa phú quý thì xem như ta mắt mù."
Tang Thanh ngoại trừ một vài người thật sự thân thiết như Ám Vũ cùng ba chiến hữu kiếp trước kia, còn lại đều là theo câu nói "tâm hại người không nên có, nhưng tâm phòng người bắt buộc phải có" mà thực hiện. Hơn nữa, sống lâu như vậy, dạng người gì mà chẳng thấy qua, nên hắn đối với tiểu khất cái này sơ bộ cũng chỉ có một phần tin tưởng, còn lại phải theo thời gian mà quan sát.
Sau khi tắm rửa thay đồ xong, tiểu khất cái liền đi đến trước mặt Tang Thanh và đứng đó, im lặng chờ đợi, mà hắn cũng nhìn thoáng qua, sau đó thì có chút lắc đầu. Dung mạo tuấn tú, nhưng lạnh như hàn băng ngàn năm, trên tay đầy những vết sẹo, mà cốt cách thì có chút yếu, hiển nhiên là do đánh đập mà không chữa kịp gây nên, nếu lại không điều trị, sẽ để lại tai hoạ ngầm, khiến cho tu luyện trì trệ không tiến, nặng hơn có thể nguy hiểm bỏ mạng. Lúc này, ném cho y một lọ Hồi Xuân đan, hắn lên tiếng:
- Sáng một viên chiều một viên, dùng trong một tuần, đem cơ thể dưỡng tốt. Ta cũng sẽ điều trị cho ngươi một phen.
- Tạ sư phụ.
Tiểu khất cái âm thầm kinh ngạc, bởi vì y không nghĩ rằng sư phụ sẽ cho y đan dược, hơn nữa một lần liền mười bốn viên, lại còn trực tiếp xuất thủ, chỉ vì giúp y dưỡng tốt cơ thể, nhưng y rất nhanh liền nói lời cảm ơn, đồng thời cất đan dược vào trong túi. Lúc này, Tang Thanh lại lên tiếng hỏi y:
- Ngươi có tên không?
- Thưa sư phụ, không có.
Đúng như thông tin lúc trước, tiểu khất cái liền nói ra chính mình không có tên, thế là Tang Thanh liền suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Mặc Duy Phong, từ giờ về sau là tên của ngươi.
- Tạ sư phụ ban tên.
Mặc Duy Phong cúi đầu cảm ơn, sau đó thì ngẩng lên liền nhìn thấy Tang Thanh đã cởi bỏ nguỵ trang, đồng thời lên tiếng, trên khuôn mặt vẫn còn treo nụ cười bình thường:
- Ta tên là Tang Thanh. Tạm thời sau này khi đi ra ngoài, chưa có ta cho phép thì đừng gọi ta sư phụ, miễn chuốc lấy phiền phức.
- Đã rõ.
Mặc Duy Phong nhìn Tang Thanh ung dung như vậy, trong lòng lại nhiều thêm một phần khâm phục. Sống cuộc sống vất vả như vậy, y sớm nhìn thấu mọi chuyện, thế nên khi đối mặt với hắn, y cảm nhận được một cỗ khí chất mạnh mẽ chỉ thuộc về cường giả, mặc kệ đối phương tuổi có khi chỉ mới bằng bản thân, hoặc thậm chí là nhỏ hơn, thế nên trong thâm tâm lại xuất hiện một loại cảm giác hâm mộ và kính nể.
- Duy Phong, từ nay về sau, ngươi không còn một mình.
Tang Thanh mỉm cười nói, mà lời nói này đã đem Mặc Duy Phong tâm tình chậm rãi biến đổi, để rồi khi y thành danh, liền trở thành trợ lực lớn, cũng như là.../.