Chương 53: Hoang mạc kì quái.

Không Gian Vạn Vật

Chương 53: Hoang mạc kì quái.

Ở tại một năm tháng nào đó không rõ trong truyền thuyết, có tuyên truyền một câu truyện kể rằng:

Ngày xửa ngày xưa, có vị thiên tài xuất thân từ một nơi hẻo lánh, nghèo nàn đã rời bỏ gia đình yêu thương cùng với quê hương thân thiết, mộc mạc để đi ra bên ngoài rộng lớn đầy nhiệm màu với mong ước khát khao trở nên cường đại quay về bảo vệ thân nhân, bảo vệ quê hương.

Hắn rời đi là đi tròn 100 năm.

Trong khoảng 100 năm này, hắn ngao du bốn bể, kết bè kết phái, quen biết thêm nhiều bằng hữu và không ngừng đạt được nhiều cơ duyên giúp bản thân lớn mạnh rất nhanh chóng. Hắn chẳng mấy chốc từ một Luyện khí tầng 8 nhỏ nhoi, trong 100 năm đã thăng tiến lên tu vi Linh Hải cảnh, trở thành một trong mười đệ tử xuất sắc nhất của Tông mà hắn gia nhập. Hắn lúc này mới vui vẻ quay về thăm quê hương và thân nhân cùng ý định giúp đỡ mọi người đều trở nên mạnh hơn, có cuộc sống tốt đẹp hơn với khả năng mạnh mẽ của Linh Hải cảnh.

Vừa đúng 100 năm sau khi hắn rời đi, hắn một lần nữa quay về, thế nhưng cảnh quê hương mộc mạc, thân thiết của hắn đã không còn mà thay vào đó là một đống đổ nát cùng tàn tích không một bóng người.

Hắn bi thương, hắn hận, hắn giận dữ, hắn cảm thấy có lỗi, hắn hối hận, hắn thét gào, và hắn muốn báo thù.

500 năm sau, nhờ vào cơ duyên cùng bạn bè tốt, hắn rốt cuộc lần ra được đầu mối, tìm ra được kẻ thù để rồi hắn ngẩn người vì tên kẻ thù lại không ai khác chính là một tên thiên tài khác đã từng bị hắn đá xuống vực khi hắn rời đi khỏi trấn khoảng 50 năm.

Hắn căm phẫn và một trận chiến không cân sức giữa hắn – một Hóa Anh cảnh hậu kì và kẻ thù – một Hóa Anh cảnh sơ kì diễn ra. Kết quả trận chiến, hắn thắng nhưng cũng đồng thời là lúc hắn thua bởi trước khi chết, kẻ thù của hắn đã tâm sự hoàn cảnh bản thân khi bị hắn đá xuống vực.

Cái vực mà kẻ thù hắn té xuống thật ra là một cái truyền thừa của một tông môn nào đó đã bị chôn vùi trong lịch sử, thế là nhờ cơ duyên, kẻ thù hắn đã học tập được truyền thừa độc nhất vô nhị của tông môn đó. Nó chính là một bí pháp luyện hồn, bắt hồn người sống khiến họ không được siêu thoát rồi luyện thành yêu binh ẩn tàng vô hình trong không khí để giết địch.

Cuối cùng khi chỉ còn vài tức hơi thở, kẻ thù của hắn đã mỉm cười quỷ dị rồi nói mấp mấy một câu trước khi chuốt sinh cơ cuối cùng. Và cũng chính câu này đã hủy họa đi con đường cường đại của thiếu niên thiên tài ngày nào, khiến hắn từ đó trở nên điên điên, khùng khùng.

"Ngươi có nghĩ rằng, hơn 500 con yêu binh không mặt mũi khi nãy bị ngươi hủy diệt đi, ta đã dùng hồn của ai luyện thành không? Bật mí một chút nhé, đó là tại một vùng hẻo lánh…".

P/S: Vì sao tác lại nói cái này, mọi người tự hiểu nhá.
…………

Cách hơn 80 dặm so với địa điểm xảy ra trận chiến giữa hắc bào nhân cùng Lăng Tiêu, Họa đứng giữa biên giới của hai mảnh đất, lùi về sau là bình thường có cây cỏ mọc dại, tiến về trước là đất cát vàng cam, khô khốc một màu.

Trước mặt hắn có thể nói là một vùng hoang mạc không người ở, tuy nhiên hoang mạc này lại không hề nắng nóng oi bức, ánh nắng của mặt trời phía trên vẫn chỉ bình thường như vùng đất phía sau lưng hắn. Bởi lẽ đó cho nên, hắn bằng vào kinh nghiệm mà người nào cũng có thể hiểu, có thể nhận ra, hắn đoán rằng, mảnh đất này chính là thứ có vấn đề.

Đứng yên giữa ranh giới hai màu đất, hắn đôi mắt tựa nhìn ra xa nhưng thật chất lại đan nội thị đan điền.

"Tiểu Mẫn chắc cũng gần tỉnh lại" hơi có chút thở dài khi nhớ lại cảnh tiểu Mẫn chứng kiến cảnh Ô Long trấn hoang tàn mà ngất xỉu tại trận, hắn nheo mắt nhìn về mảnh đất vàng cam.

- Ẩn núp đủ sâu.

Nói ra một câu không rõ nghĩa, hắn lấy trong túi quần ra một cái hộp giấy hình vuông có một đầu được đục khoét để tạo nên sự mở, đóng, giúp cho hộp giấy có thể chứa vật liệu bên trong. Từ hộp giấy đang chứa gần 17, 18 vật liệu gì đó có hình dạng tròn tròn với đường kính tầm 1cm, dài chừng 9, 10cm, Họa lấy ra một vật liệu rồi cất hộp giấy nhỏ vào lại túi quần. (giống bao thuốc lá, vậ tròn tròn là điếu thuốc, có điều nguyên vật liệu cấu thành nên điếu thuốc không giống nhau).

Phừng!

Ngậm một đầu vật liệu mà Họa hay gọi là "điếu thuốc sướng" vào miệng, ngón trỏ hắn tạo ra một ngọn lửa rồi đốt một đầu còn lại bên kia của điếu thuốc sau đó thổi tắt ngọn lửa.

- Phù…

Hút vào một hơi khí khoảng 3 giây mà khí đó có thể khiến người thường trí óc điên cuồng, tâm tư bay bổng dẫn đến ảo tưởng sức mạnh, tự tưởng bản thân là siêu nhân, Họa giữ khí lại trong cơ thể một giây liền phun khí ra tự nói.

- Bọ cạp, rắn, rết, chúng tất cả đều là yêu thú từ 10 đến cấp 12. (cấp yêu thú = tầng luyện khí).

- Ừm, ngay tại trung tâm cái hoang mạc này có tồn tại sáu con Linh thú tương ứng là hai con bọ cạp đầu đàn, hai con rắn đầu đàn và hai con rết đầu đàn.

Hắn lại hút vào một hơi thuốc.

- Nếu giết hết cả sáu con, ta có 6 viên yêu hạch đem đi bán kiếm tiền.

Nếu tu luyện giả xuất hiện đan điền liền trở thành Linh Sư thì yêu thú cũng vậy, khi yêu thú ngưng tụ ra được yêu hạch cho bản thân liền tiến thăng thành Linh thú, mở ra một số thiên phú sức mạnh của bản thân nòi giống yêu thú.

Yêu hạch của Linh thú chính là một nguồn cung cấp linh lực rất dồi dào cho Linh Sư nên nó rất đắt và quý hiếm.

Yêu hạch cũng có phân chia theo loại không thuộc tính và có thuộc tính, Linh Sư muốn hấp thụ yêu hạch cũng phải lựa yêu hạch phù hợp để hấp thụ, nếu không thì chỉ tự làm khổ bản thân.

- Ừm, vậy đi.

Quyết định xong, hắn lại kéo một hơi thuốc sau đó bước ra một bước, ngay lập tức hắn đã đứng ở rất gần với đoạn cuối của hoang mạc. Khoảng cách giữa hắn ở trước một bước và sau một bước là gần bằng 100 dặm.

Giết sáu con Linh thú, hắn không rãnh, vả lại đối với bọn yêu thú này, hắn không thể hạ sát bởi lẽ chúng không đáng bị như vậy. Lời nói của hắn bất quá chỉ là thuận miệng nói ra thôi, nói và hành động lại là hai chuyện khác nhau.

Là một người có mức ảnh hưởng tuyệt đối đối với thiên địa xung quanh, Họa đôi lúc cũng phải thuận theo tự nhiên hoặc yêu mến thiên nhiên. Chẳng hạn như khi gặp yêu thú không quá quan trọng đối với bản thân hắn không giết hoặc gặp linh dược quý hiếm, hắn cũng không lấy. Đó cũng giải thích cho việc vì sao hắn có năng lực nhưng lại không nuốt trọn hết thiên tài địa bảo, thuần phục Linh thú mạnh mẽ, chiếm đoạt bảo tàng,…

Lần này sống lại, hắn nếu không nhấm nháp từ từ, thuận theo tự nhiên thì hắn thà đo nằm ngủ cho khỏe, chứ hắn mà ra tay thì không ai có thể đánh bại. Đó là còn chưa kể, hắn giây phút nào cũng đang hấp thụ một lượng cực kì lớn các loại khí có trong Tiểu thế giới vào trong cơ thể, thông qua linh căn (về sau lại nói) để chuyển thành linh lực nhập vào đan điền.

Bản thân hắn không cần ăn thiên tài địa bảo, tốc độc vẫn vượt xa rất nhiều so với thiên tài hằng ngày đều được bồi dưỡng bằng những thứ quý hiếm.

- Nhìn cái giề mà nhìn, cút.

Vừa đặt bước chân xuống màu cát vàng cam, một loạt các con yêu thú có hình thù như bọ cạp và rết to lớn đột ngột từ dưới đất trồi lên, vây quanh hắn vào trung tâm khiến hắn không khỏi thốt lên một câu không được vui.

- Gràoooo

Từ dưới chân hắn, một cái miệng đầy râu ria bỗng chốc hiện ra mà vô lên người hắn, muốn nuốt trọn hắn vào bụng.

- WTH, thế quái nào tại nơi này lại xuất hiện cái bồn cầu di động thế?

Hơi chút giật mình, Họa vừa lộ vẻ kinh ngạc nói ra vài từ ngữ rất khó hiểu so với cư dân tại thế giới này, một chân vừa dậm mạnh vào mép hàm trên của con yêu thú, đạp nó lúng lại xuống mặt đất, nó hoàn toàn chết tươi.

(Vì main phát triển theo hướng troll người cho đỡ chán đời nên từ giờ tính cách cao nhân của hắn ẩn đi, thay vào đó, hoàng loạt cái tính cách khốn nạn, giả điên, ăn vạ nhanh chóng hiện hữu, xen lẫn cũng không kém những lúc nghiêm túc, phong lãng,…).

- Hít… phù.

Lại hút một hơi khói thuốc sướng, Họa dùng một đôi mắt trông không có vẻ gì khác lạ nhìn quanh tất cả các con yêu thú còn lại đang cử động định nhào vào ăn tươi nuốt sống hắn.

- Các con của ta, các ngươi nên rời đi thôi.

Hắn đạm nhạt nói ra một câu, ngay lập tức tất cả các con yêu thú đã bị hắn nhìn qua đều như bị u mê, bị điều khiển, chúng khẽ rít lên một tiếng nhỏ nhẹ tựa rát nghe lời hắn liền chui vào trong lòng đất mất dạng.

Tình cảnh này nếu để người của Thuần Yêu Tông thấy được, hắn liền khó chạy thoát khỏi ma chưởng thu nhận vào tông môn của họ, bởi lẽ "Thuần Yêu" hai từ vốn đã là căn cốt xây dựng nên điều đặc biệt của Thuần Yêu Tông.

Đối với Thuần Yêu Tông, khác với các Tông, Môn, Phái khác, họ thu nhận đệ tử dựa theo hai tiêu chí, một là có thiên phú như những tông môn khác, hai là nếu người chỉ cần có thể thuần phục được vài loại yêu thú từ cấp 10 trở lên, không cần biết thiên phú tu luyện mạnh hay yếu, họ liền sẽ được nhận ngay vào tông, không phải trải qua sát hạch đủ loại.

Nhìn tất cả yêu thú nhỏ yếu đều rời đi, Họa lại kéo một hơi phì phò.

- Đằng trước có chiến sự.

Dựa vào những đôi mắt vô hình luôn luôn tồn tại khắp nơi, Họa nhanh chóng phát hiện tại phía rìa bên kia của hoang mạc xuất hiện một nhóm gồm năm người đang bao quanh một con yêu thú có hình thù như con bọ cạp khổng lồ cao ba mét, dài năm mét với hai chiếc càng đen đúa có thể cắt gọn một cơ thể con người.

Nhóm năm người này bao gồm một vị trung niên luôn đứng đằng sau quan sát, không hề tham ga vào trận vây công, hai thanh niên cao ráo, cường tráng cùng với hai thiếu nữ xinh xắn tứ phương tấn công con yêu thú.

- Cũng đã đến lúc, trò chơi được bắt đầu.

Thoáng cười nhẹ, hắn quăng điếu thuốc sướng đi rồi lập tức biến mất.

Chưa đầy một giây sau, hắn xuất hiện ở một khoảng cách khá xa so với đoàn người, sao cho tầm mắt vị trung niên là Linh sư cảnh không thể nhìn thấy hắn, đợi đế khi hắn làm thêm một chút chuẩn bị trên cơ thể rồi lập tức chạy như điên phóng về phía nhóm năm người.

P/S:- hình ảnh của main sơ bộ đã được phát thảo hoàn chỉnh.
- thuốc của hắn ko phải thuốc lá, thuốc của hắn là cần sa. Coi lại khúc cuối chương 39 có đề cập.