Chương 59: Lâm Minh Tâm.

Không Gian Vạn Vật

Chương 59: Lâm Minh Tâm.

- Có lẽ…

Thoáng chốc cảm nhân đệ đệ nói đúng, vì ngẫm lại thì chính bản thân và đệ đệ đều đang mặc một bộ phòng ngự đằng sau lớp áo giản dị, Lâm Minh Tâm có chút tán thành nhưng vẫn chừa phần nghi ngờ để đề phòng đắc tội quá lớn với thiếu niên, rồi thiếu niên thật sự có tu vi cao thâm liền diệt đi nhà hắn thì hắn có lỗi với mấy đời tổ tông đã dựng lên sự nghiệp Lâm gia.

Khác với đệ đệ, trong đời hắn đã từng có lần nhìn đến một tiểu tử vài tuổi đánh nhau rung trời với một cường giả tuyệt đỉnh của Vân Ly Tông trên bầu trời, trận chiến kinh khủng, sơn băng địa liệt đó hắn còn nhớ rất rõ. Nên việc thiếu niên trước mặt này có tu vi cao hơn họ, hắn không cảm thấy quá mức vô lý.

Còn về thiếu nữ tiểu Đồng, nàng hoàn toàn ngơ ngác trước mọi chuyện vừa xảy ra chỉ trong vài giây nhỏ bé. Việc này đã nằm ngoài tầm một Luyện khí tầng 12 như nàng có thể nhận thức, tuy nhiên với sự xuất hiện của thân ảnh thiếu niên lại gợi lên cho nàng sự hiếu kì mãnh liệt.

"Người này là ai, vì sao trúng đòn của tổ phụ mà vẫn không sao, hắn thật lợi hại,…" đầu nàng liên tục hiện lên nhiều câu hỏi, vấn đề.

- Tiểu đệ, để ta nói chuyện.

Nói với Lâm Vẫn Lương một câu khiến hắn chỉ đành im lặng, Lâm Minh Tâm đối mắt với Họa đã kéo được ba hơi thuốc, hắn hơi chút khiêm nhường mở miệng già giua.

- Xin hỏi các hạ là ai, đến Lâm gia ta có việc gì trông ngóng?

Đứng trên cái tiểu đình chỉ còn lại mỗi bục đá trên hồ, Họa phủi phủi bụi trên quần áo rồi lại kéo thêm một hơi thuốc khiến đầu óc quay cuồng, hắn một tay cầm điếu thuốc, một tay bỏ vào túi quần nghiêm túc nói

- Hai người rốt cuộc đã to nhỏ xong xuôi…

- … Vậy giờ nếu muốn chúng ta ngồi xuống nói chuyện bình dị như chưa từng có chuyện gì vừa diễn ra, ta nghĩ trước hết thì hai ngươi phải xin lỗi ta một tiếng.

- Khách bên ngoài chỉ vừa đến, chủ nhà liền dọn một mâm quyền chưởng tấn công, theo ta thì nó không phải là lễ nghi của Lâm gia đúng không nhỉ?

Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lâm Minh Tâm, họa dẫn họ sang chủ đề khác của bản thân, một chủ đề mà đáng lý, hắn mới chính là người có lỗi khi bỗng dưng xuất hiện một cách bất ngờ.

Từ trước đến nay, khi nói chuyện hay tọa đàm về gì đó, hắn rất ít khi trả lời câu hỏi của người khác mà chỉ chú tâm vào những chuyện bản thân muốn nói và bắt người nghe phải đi theo mẫu chuyện hắn tạo, nếu không thì sự việc đáng tiếc có thể sẽ xảy ra một cách tùy trường hợp tâm trạng của hắn và mức độ liên quan của câu chuyện.

- Ngươi nói cái gì, tiểu tử?

Nghe vậy, Lâm Vẫn Lương liền tức giận quát, bất quá thì ngay lập tức hắn bị Lâm Minh Tâm chặn lại. Lương Minh Tâm thì thào rất nhỏ với hắn, sao cho chỉ có hai người nghe được.

Xem ra hai người muốn nói chuyện bí mật riêng nhưng lại không biết cách hóa linh lực thành âm thanh truyền đi.

- Lương đệ, ngươi mang theo tiểu Đồng rời đi, ta ở lại một mình nói chuyện với thiếu niên này.

Cũng không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, khi nghe được lời nói của thiếu niên, hắn cảm thấy như có một thứ gì đó đang khuyên hắn không nên làm trái lời thiếu niên, nếu không thì hậu quả hắn không biết ra sao nhưng lại có một cổ bất an thoáng hiện lên trong lòng rất mãnh liệt.

Hắn buộc phải làm ra chọn lựa.

- Hả, đại ca, ngươi nó vậy là sao ta không hiểu?

Lâm Vẫn Lương bất ngờ hỏi ngược, tuy vậy, hắn đã đoán được vài điều từ thái độ của đại ca mình, hắn chỉ là không dám tin mà thôi.

Vụt… vụt… vụt…

Đồng thời ngay tại thời điểm này, một loạt các thân ảnh nam nữ đa phần là tuổi nhìn có vẻ như đã trên 30 liên tục xuất hiện, tiến lại gần hai vị lão giả.

- Đại thúc, Nhị thúc.

- Đại thúc.

- Cha, Nhị thúc.

- Nhị thúc.

- …

Tổng cộng 14 thân ảnh đều lần lượt chấp tay hành lễ với hai thân ảnh lão giả, Họa chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi liền bị họ bỏ qua như một khúc cây. Trong đó, một vị trung niên tầm 42, 43 tuổi bước lên một bước lễ phép hỏi.

- Thưa cha, có phải động tĩnh vừa rồi là do cha vừa xuất quan nên thử sức với Nhị thúc gây ra hay là…?

Đã nhìn qua quan cảnh hồ sen, vị Gia chủ Lâm gia thần sắc sợ có chuyện không hay hỏi, bởi thường khi hai người muốn so chiêu sẽ thông báo trước một tiếng với mọi người, còn lần này động tĩnh lại diễn ra quá mức đột ngột khiến mọi người bị kinh động, hắn e là có kẻ địch tấn công vào đây.

- Các ngươi lui ra một bên đi.

Chỉ liếc nhìn qua vị Gia chủ Lâm gia cùng vài gương mặt quen thuộc, Lâm Minh Tâm vội phất nhẹ tay xua họ ra một chỗ, bao gồm cả tiểu Đồng.

- Vâng.

Dù rất nghi hoặc, họ vẫn phải vội vã làm theo, không dám cãi lời với hai vị là cột sống trung tâm của Lâm gia.

Thấy họ đã đứng cách khá xa, Lâm Minh Tâm bắt đầu nói với đệ đệ một cách nhẹ nhàng.

- Lương đệ nghe ta nói. Là Linh Sư cảnh Ngưng Linh tu vi, ngươi và ta đều hiểu rõ trong cuộc chiến với kẻ địch, một Linh Sư nếu đã dùng toàn lực, triển khai hết sức mạnh linh lực nhưng vẫn không thể đánh bại, đả thương kẻ địch thì dù có một ngàn hay một triệu tên Linh Sư có sức mạnh linh lực giống nhau như vậy đều cũng chẳng thể đả thương, đánh bại kẻ địch được, đây đã là nguyên lý cơ bản trong Linh Sư cảnh. Vì lẽ đó, nếu ta không hạ được thiếu niên trước mắt này, có thêm ngươi cũng là điều không thể, ngươi hiểu đúng không?

- Không biết thiếu niên này đến là có ý tốt hay ý xấu, nhưng để chắc chắn rằng Lâm gia chúng ta không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, ngươi nghe theo ta mà dẫn bọn họ rời xa chỗ hồ sen này, đứng sẵn ở các cánh cửa ra vào.

- Nếu khi đó nghe được tiếng đánh nhau, các ngươi lập tức chia đường chạy bên trong Vân Huyền huyện, dẫn động Phủ huyện chủ xuất quân trấn áp hắn, còn nếu không có tiếng động gì cho đến khi hắn rời đi thì mọi chuyện đã tốt đẹp. Ngươi hiểu rồi chứ?

Đối với cảm giác bất an xuất hiện chỉ thoáng qua chưa đến một giây, Lâm Minh Tâm cần phải trở nên lo xa hơn bất cứ ai vì dù gì thì hắn cũng đã từng làm một đời gia chủ và hiện tại còn mang danh tiến Tổ tiên đời thứ năm của Lâm gia, hắn có thể chết nhưng tuyệt phải mở ra một con đường sống cho người Lâm gia.

Xét theo tình lý thì Lâm Minh Tâm rất chuẩn xác, bởi khi một người mà có thể xuất hiện bất thình lình mà không hề gây ra cảm ứng gì cho người khác thì chỉ có một lý do chính đáng để giải thích, người đó rất mạnh, hắn hoàn toàn có thể giết chết người khi họ không kịp nhận ra điều gì.

- Đại ca…

Lâm Vẫn Lương dự đáp trả lại bị Lâm Minh Tâm cắt đứt

- Không ý kiến gì hết, ngươi phải đặt Lâm gia lên hàng đầu.

- Thiếu niên này có thể giống như ngươi đoán là có mặc áo giáp phòng ngự, nhưng ngươi nên nhớ rằng, hắn xuất hiện sau lưng chúng ta khi nào, như thế nào?

- Chúng ta là hai vị Ngưng Linh cảnh, là Ngưng Linh cảnh mà lại không cảm ứng được. Ngươi nghĩ kĩ lại đi.

Khiến Lâm Vẫn Lương sắc mặt nặng nề khó tả, đầy sự lo lâu và suy tư những gì rất có lý do đại ca nói. Cuối cùng, Lâm Minh Tâm vỗ vai đệ đệ nhẹ cười bảo.

- Ngươi cứ yên tâm mang mọi người đi phòng bị, ta chắc chắn sẽ không sao vì nếu hắn muốn giết người thì ta và ngươi đã chết ngay từ lúc đầu tiên rồi đấy, nhớ chứ?

Lâm Minh Tâm quả thật rất có lý, Lâm gia hôm nay nếu mà có Lâm Minh Tâm hẳn là đã không xong với thiếu niên không phải người tốt đang nằm trên đống đổ nát theo kiể chân gác chân nhìn bầu trời.

- Cái gì, tên nhãi ranh đó lợi hại như vậy?

- Ngươi sao lại nói dối vậy hả tiểu Đồng, ngươi có tin ta tét nát cái mông của ngươi cho ngươi hết lấy chồng?

- Không có, cháu nói thật…

- …

Bên kia, dưới sự tra hỏi của các vị Linh Sư, tiểu Đồng vội kể ra hết chuyện xảy ra để rồi dẫn đến một hồi âm sầm.

Vài giây trôi qua,

- Đệ sẽ mang họ đi.

Sau một thời gian ngắn đắng đo, suy ngẫm, Lâm Vẫn Lương cảm thấy đại ca nói rất đúng, nhất là tình tiết tiểu tử xuất hiện ngay sát bên bọn họ, bọn họ lại không hề biết, hắn đành chấp nhận yêu lệnh của Lâm Minh Tâm.

- Tốt, tốt, ta trông cậy hết cả vào ngươi.

Lâm Minh Tâm mỉm cười, sau đó ánh mắt liền rơi trên người thiếu niên.

Nhìn sâu người đại ca vừa gặp lại sau năm năm do bế quan để dồn tâm trí tu luyện mà tăng lên chút ít linh lực nhưng không có kết quả.

- Các ngươi đi theo ta.

Hắn mang theo mười mấy người nhanh chóng rời đi khỏi chỗ này, trong lòng hắn có âm thầm cầu nguyện tên tiểu tử này đến chơi chứ đừng gây chuyện, nếu không, hắn dù có làm ma cũng sẽ không tha cho tên tiểu tử này.

Đợi mọi người đi đã khá xa, Lâm Minh Tâm nhìn Họa bĩnh tĩnh nói.

- Cảm tạ các hại đã cho chúng ta chút ít thời gian đàm thoại. Như lời ngươi nói, chúng ta thật xin lỗi ngươi khi đã tự dưng ra tay mà không báo trước.

Hắn đành rộng lòng chấp nhận Lâm gia là bên sai.

- Bỏ qua đi, chuyện xin lỗi hay không đã không còn cần thiết. Giờ chúng ta đi thẳng luôn vào vấn đề chính, mục đích chính mà ta đến đây.

Đứng dậy, hắn tư thế tay bỏ túi quần dần tiến bước trên cây cầu nối giữa đất liền và tiểu đình chỉ còn chân trụ.

- Các hạ cứ việc, ta rất tò mò đây.

Mỗi bước chân của thiếu niên bước càng lúc càng gần, Lâm Minh Tâm tinh thần lại càng phải tập trung rất nhiều.

Dù biết lão giả đang trong tình trạng như thế nào, Họa không quan tâm nói như mệnh lệnh bắt buộc phải thi hành.

- Ta muốn nơi này!