Chương 58: Lâm gia.

Không Gian Vạn Vật

Chương 58: Lâm gia.

Lâm phủ tuy rộng lớn nhưng số người cư ngụ bên trong lại không nhiều, chỉ được gần 500 người, trong đó chiếm hơn 300 là người hầu, đúng, là người hầu chứ không hề có binh lính canh gác hay làm việc khác, riêng người họ Lâm chỉ chiếm gần 200 người.

Nhân khẩu Lâm phủ ít như vậy cũng không có gì lạ vì nếu một cặp vợ chồng có tu vi chênh lệch quá lớn thì tỷ lệ thụ thai càng thêm ít ỏi, đây vốn là kiến thức cơ bản mà tu luyện giả nào cũng biết. Để cưới một người khác giới cùng tu vi hoặc chênh lệch rất ít là đều không dễ dàng bởi ai mà chẳng thích chồng đẹp, vợ xinh? Kén chọn là nguyên nhân chính yếu dẫn đến không thể cưới người cùng tu vi cảnh giới.

Về binh lính, Lâm gia hay tất cả các gia tộc có nhiều Linh Sư cảnh trú ngụ đều không cần, bởi Linh Sư có thể một tay giết chết rất nhiều Luyện khí cảnh cùng một lúc nên việc đem binh lính về chỉ tốn thêm cơm gạo, có nhiều khi còn ve vãn thị nữ dẫn đến những tiếng la không chính đáng. Còn trường hợp binh lính có tu vi Linh Sư cảnh thì không được gọi là binh lính, họ được gọi là người hầu cận, quản gia, quản việc hoặc cận vệ cho những con cháu có tư chất cao trong gia tộc.

Trên bầu trời, ngồi trên một đám mây đã được cô đặt lại bằng linh lực, Họa nhìn xuống bên dưới cảnh sắc tuyệt mỹ của Lâm phủ khi nơi nơi đều là bóng mát cây xanh, trăm hoa đua sắc khoe màu, hương thơm ngào ngạt phảng phất trong gió,…

- Hai Ngưng Linh cảnh sơ kỳ có tuổi thọ không còn nhiều.

- Hai mươi hai Nhập Linh cảnh gồm năm hậu kỳ, sáu trung kỳ cùng mười một sơ kỳ.

Tính toán số lượng Linh Sư cảnh của Lâm gia, Họa lấy từ không khí ra một hộp quẻ chỉ chứa duy nhất một thẻ trúc.

- Để ta xem số phận sẽ quyết định vận mệnh của các ngươi ở điểm nào.

Ắc ắc ắc…

Hắn bắt đầu lắc đều nhẹ hộp quẻ, đung đưa thẻ trúc trong vài giây sau đó dừng lại, hắn lấy thể trúc ra, chăm chú nhìn vào vị trí đuôi của thẻ, nơi mà có một con số đang không ngừng biến ảo lúc số 1, lúc số 12, lúc số 641, lúc số 3,…

Thêm ba giây nữa qua đi, con số rốt cuộc dừng lại.

- Chúc mừng, số phận an bài cho các ngươi số thẻ thứ 1067, phúc đến sớm nhưng họa lại theo sát. Nếu có thể thoát được, vậy thì sẽ có ngày quật khởi vượt xa đời tổ tiên.

- Và ta, chính là người khởi tạo và cũng là người thi hành quyết định vận mệnh cho các ngươi.

Hơi nhắm mắt lại, dưới sự che chở của tầng mây khác bên trên khỏi ánh nắng rực rõ, hắn ngã người nằm trên đám mây nghỉ ngơi.

- Chủ nhân, việc người yêu cầu ta đã làm xong.

Cho đến khi có một giọng nói kính cẩn truyền đến, hắn mới bật người ngồi dậy.

- Ừm.

Cầm lấy ba tờ giấy thân phận đã có đầy đủ ấn ký, hắn thu Số 1 lại, đưa vào trong thế giới nội.

- Đã đến lúc thi hành.

Chỉnh chỉnh quần áo, vuốt đầu, vút tóc cho hiện lên vẻ nghiêm túc, hắn biến mất.

….

Tại một tiểu đình có bộ bàn ghế khá đẹp nằm giữa một trong mười hai hồ sen bên trong Lâm gia.

- Ăn chốt của ngươi sẵn bắt luôn xe ngươi nhé tiểu Lương.

Một lão giả râu tóc trắng bạc mặc trên người y phục nâu nhạt giản dị, vừa vuốt râu dài vừa nhìn lão giả mang y phục xanh nhạt bình dị dối diện cười ha hả.

- Đại ca, thật không ngờ tài đánh cờ của ngươi vẫn luôn siêu việt như vậy nha, ta đã cố lên mã để giả bộ một đổi một, làm lờ đi con xe đang bị kẹt, ngươi vậy mà cũng nhìn ra được nữa, hài, xem ra ván cờ đầu tiên khi ngươi bế quan đi ra ta lại sắp thua a.

Lão giả được gọi là tiểu Lương lên tiếng thở dài, suốt gần 30 chục năm nay, kể cả khi đại ca hắn có bế quan hay không, hắn điều không thể thắng, đó quả là điều đáng buồn.

Hai lão giả đang ngồi đối diện đánh cờ với nhau, bề ngoài nhìn rất bình thường, đơn giản như những cụ ông sắp xuống hòm nhưng thật chất thì họ chính là hai Ngưng Linh cảnh duy nhất tồn tại trong Lâm gia, là hai vị tổ tiên đời thứ năm của Lâm gia, cha chú của gia chủ Lâm gia hiện tại, Lâm Vẫn Lương và Lâm Minh Tâm.

- Tiểu Đồng vấn an hai vị tổ phụ, mời Tâm tổ phụ cùng Lương tổ phụ dùng chè hạt sen mà tiểu Đồng vừa khổ nhọc làm ạ.

Ngay lúc hai người chuẩn bị đi nước cờ tiếp theo, một thiếu nữ chừng khoảng 15, 16 tuổi xinh đẹp với làn da trắng nõn mịn mà, bưng trên tay nhỏ đẹp là một khay hai chén chè đang tỏa hương thơm đi đến cung kính thỉnh an hai người.

Hai người dù đã biết trước nàng ta từ xa đi lại nhưng vẫn giả bộ quay người kinh ngạc.

- Tiểu Đồng? đây không lẽ là con bé thường hay khóc nhè với ta lúc trước?

Lâm Minh Tâm sớm đã nhận ra cô bé khả ái ngày nào, thế nhưng hắn vẫn còn tính chọc ghẹo đứa chắt gái bé bỏng ngày nào.

(mấy cái hô gọi gia đình bên tiếng hán khó hiểu quá, thôi chơi đại VN)

- Đúng vậy, đại ca bế quan năm năm, nàng giờ cũng đã từ một con nhóc mít ướt trở thành một nữ tử xinh đẹp đứng hàng nhất nhì Vân Huyền huyện a.

Lâm Vẫn Lương cũng góp tiếng trêu ghẹo khiến thiếu nữ đỏ mặt mà tru môi hồng lên giận dỗi.

Cạch!

Đặt khay đựng hai chén chè khá mạnh lên bàn biểu lộ tính tình không vui khi bị người nhắc đến tuổi thơ có vài phần xấu hổ.

- Không làm phiền hai vị tổ phụ, tiểu Đồng đi.

Hừ nhẹ lên, thiếu nữ quay lưng rời đi, không muốn ở lại.

- Tiểu Đồng, mau quay lại.

Bất quá ngay lúc này, hai lão giả lại bật thốt lên, một luồn linh lực thô sơ níu nàng, dẫn nàng quay về bên cạnh hai người khi phía trước, tại con đường duy nhất dẫn đến tiểu đình này đang có một giọt nước nhỏ bé, cấp tốc xoay tròn rồi dần to lớn ra, tạo ra một thân thể của thứ gì đó.

- Kẻ nào?!

Khí thế tuông trào, phóng đi ra bên ngoài áp đảo những tu luyện giả yếu kém hơn bản thân, linh lực mạnh mẽ được điều động để bất cứ khi nào đều có thể tung chiêu kết liễu đối thủ, hai vị Ngưng Linh cảnh đồng loạt kêu lên đối với giọt nước đang tạo hình, mọi giác quan của hai người đều được nâng lên một tầm cao mới.

Bũm!

Thế nhưng chỉ một giây sau, giọt nước vừa ra dáng một thân ảnh có 6 cái chân liền rơi xuống đất bể nát.

- Ừm, không tệ, món chè hạt sen này rất không tệ.

Đồng thời, sau lưng ba người chợt hiện lên một giọng nói khá trẻ đến từ một người mà không biết từ lúc nào đã xuất hiện, ngồi ở cái ghế thứ ba.

"Không xong!" hai vị Ngưng Linh cảnh lập tức hoảng lên trong lòng.

- Chết!

Tiếp đó, họ ngay tức khắc đồng loạt tung ra một chưởng tràn ngập uy thế linh lực cuồng cuộn về phía âm thanh phát ra, đồng thời, Lâm Minh Tâm nhanh chóng chộp lấy thiếu nữ rồi cùng Lâm Vẫn Lương đạp bước bay mạnh theo hướng ngược lại với chưởng lực, tránh xa tiểu đình.

Rầm!

Tiểu đình tan nát, kiến trúc sụp đổ.

Ầm Ầm!

Một chưởng đánh lên mặt nước tạo ra tiếng nổ kinh thiên, vang vọng khắp Lâm gia.

Một chưởng đánh lên bờ đất, san bằng một vùng lãnh địa hơn 50 mét, đây là một chưởng mà Lâm Vẫn Lương đã thu hẹp phạm vi linh lực phát tán nhằm chỉ tập trung giết địch, không làm hư hại Lâm gia quá mức.

Chỉ vài âm thanh nặng nề, Linh Sư cảnh còn tồn trong Lâm gia chẳng mấy chốc cấp tốc bước chân tiến về trung tâm nơi phát ra âm thanh.

Đứng ở trên bờ, ôm thiếu nữ tiểu Đồng trên tay, hai vị lão giả ngưng mắt dòm lại tiểu đình, tinh thần không hề thả lỏng mà còn tập trung rất cao dù cho hai người tin rằng, chưởng lực đã đánh trúng kẻ vừa rồi và chắc chắn là người bằng tu vi hoặc thấp hơn hai ngươi đều ít nhất là phải bị thương nặng. Tuy nhiên khi nhớ lại việc kẻ kia xuất hiện không một dấu hiệu báo trước đằng sau hai người, hai người không thể xem nhẹ.

Linh Sư cảnh khá mẫn cảm với tiếng gió cùng âm thanh lạ thường nhưng vẫn không thể cảm ứng được kẻ địch đã đến thì quả là chuyện quỷ dị. Kẻ vừa đến hẳn rất là nguy hiểm.

Rộp rộp cạch.

Họa nằm dưới đống đỏ nát đưa tay lên gỡ bỏ từng miếng ngón đè lên người, hắn bình tĩnh mang theo thân mình dính khá nhiều bụi cùng mái tóc không còn gọn gàng như lúc vừa đến.

Nhìn hai vị lão giả cùng thiếu nữ, hắn mò vào túi quần lấy ra một điếu thuốc sướng rồi ngậm lên miệng hút một hơi.

Đầu kia điếu thuốc chợt bốc cháy, hơi thuốc nhanh chóng sộc vào phổi thông lên não hắn, khiến đầu hắn bắt đầu ghi nhận những hình ảnh trước mắt trở nên rực rõ màu sắc, bay bỗng phiêu linh.

Ở trên bờ, Họa bước ra từ đống vỡ nát mà không hề có chút thương thế liền để hai lão giả Ngưng Linh cảnh biến sắc rất nặng.

- Hắn không hề bị thương? Tiểu tử này không lẽ là…

Thần sắc khó coi, Lâm Minh Tâm bật thốt như là để trao đổi với đệ đệ Lâm Vẫn Lương.

Dù thân thể không bay ra ngoài, chỉ nằm trong đống đổ nát của tiểu đình thì cũng nói lên thiếu niên trước mặt đang làm ra hành động kì quái hẳn là đã lãnh trọng một phần nào đó của chưởng lực, thế nhưng lại không hề có thương tích, đều có thể chỉ ra rằng, thiếu niên này có tu vi vượt mặt bọn họ rất nhiều, ít nhất cũng là Ngưng Linh cảnh trung kỳ.

- Chuyện này không thể xảy ra được đâu đại ca, hắn chỉ khoảng 16, 17 tuổi mà thôi, tu vi làm sao có thể vượt xa hai chúng ta, chuyện này không phải vô lý sao? Theo đệ thì hắn chắc chắn là có đồ phòng thân quý giá trên người.

Hiểu ý của Lâm Minh Tâm, Lâm Vẫn Lương vội lắc đầu không tán thành vì hắn không tin, một thiếu niên chỉ 15, 16 tuổi xuân xanh sao lại có tu vi cao như vậy, phải biết hắn và ca ca hắn dù được tụng xưng là thiên tài thuở thiếu niên trong Vân Huyền huyện nhưng cũng phải đến hơn hai trăm tuổi mới đột phá Ngưng Linh cảnh rồi bị kẹt tại sơ kỳ cho đến nay, chỉ còn sống được thêm gần một tuổi. Một thiếu niên mới mười mấy tuổi thì làm sao có khả năng?

Đây là một cố chấp trong lòng của Lâm Vẫn Lương đối với Họa được đúc kết bằng kiến thức, thông tin hắn có thông qua kinh nghiệm cuộc đời nhỏ bé của hắn.

P/S:- đang tích, đang tích a...
- đã có ảnh đại diện các NV chủ chốt trong truyện, mọi người xem comment nhé~~