Chương 57: Giấy chứng thân.

Không Gian Vạn Vật

Chương 57: Giấy chứng thân.

- Phù… phù…

- Hít hà… hít hà…

Dính nhau thêm vài giây, đôi nam - nữ bắt đầu vừa vội vã mặc đồ lại vừa nhìn nhau cười cười thỏa mãn.

Họa đứng một bên quan sát nãy giờ cũng vùi điếu thuốc vào vách tường bước lại.

- Ngươi… ngươi là ai?

Đới đến khi Họa chỉ còn cách vài bước nhỏ, đôi nam nữ lúc này mới phát hiện, nam tử hoảng hốt kêu lên.

- Chơi sướng chứ?

Phất nhẹ tay một cái khiến nữ tử đột ngột ngã xuống đất, Họa bước đến rất gần nam tử mỉm cười.

Phặc!

Bóp cổ tên nam tử quần còn chưa mặc xong nhấc lên cao.

- Ngươi… ngươi l-àm cái… cái gì? Ta là… người Bạ-ch gia… ngươi d-ám…

Cổ bị bóp chặc, sức lực của một Luyện khí tầng 12 biến mất, nam tử đôi mắt sợ hãi nhìn Họa lắp bắp nói ra gia thế to lớn. Bất quá thì Họa cũng không chú ý hắn nói cái gì, hắn chỉ dùng một đôi mắt mờ mịt nhìn nam tử.

- Nhìn ta, nhìn đôi mắt ta…

Ma âm xuất hiện bên tai, nam tử tức khắc như bị thôi miên vào trong bóng đêm vô hạn, ánh mắt hắn cứ thế nhìn vào đôi mắt trông rất bình thường của Họa… cho đến khi bất tỉnh.

Bịch!

Thả thân thể nam tử xuống rồi đặt lại gần thân thể nữ tử cho hai người dựa vào nhau, hắn đồng thời có lòng tốt mặc quần áo đàng hoàng lại cho người như chưa từng có chuyện hoang dại đã xảy ra trốn này.

- Vân Huyền huyện à? Xem ra ta nên bắt đầu trò chơi tại đây.

- Hà hà hà...

Nhìn lên bầu trời trong xanh cười hiểm khiến cả đám mây đang bay đến cũng phải giật lùi bỏ chạy theo hướng ngược lại, tránh xa cái nơi sắp xảy ra những sự kiện khủng hỏa, Họa biến mất.

………..

Một tu luyện giả muốn sống, sinh hoạt, đi lại, dạo phố, ngắm gái, ăn uống, hay làm bất cứ thứ gì liên quan đến mục đích của bản thân bên trong Vân Huyền huyện đều phải có một thứ, đó chính là giấy chứng nhận thân phận là con dân của Vân Huyền huyện.

Giấy chứng nhận thân phận Vân Huyền huyện này có ba cách để lấy tới, nó rất đơn giản. (đơn giản khác với dễ dàng)

Thứ nhất là có quan hệ với các thế lực có Linh Sư cảnh trở lên, tuy nhiên nếu không phải là thuộc chín thế lực lớn thì chỉ có thể được ở trong vòng một tháng, muốn ở lại được vĩnh viễn thì phải trả đại giá.

Thứ hai là có quan hệ với các tổ chức bí ẩn, nhưng thường thì loại người này chỉ lai vãng tại huyện vài ba ngày liền đi, không bao giờ ở lại vĩnh viễn.

Thứ ba chính là nộp đại giá hoặc một thứ gì đó có thể khiến một trong chín thế lực động lòng, nhưng mà cũng rất khó có thể nói vì khi người chín thế lực nhận được đồ vật vào tay, có thực sự cho vào hay không, nó còn là một chuyện khác.

Ba cách này mặc dù nói là rất khó như lên trời nhưng lại rất hợp lý vì dù sao thì Vân Huyền huyện dân số đã rất đông, hầu như thì trừ các gia tộc có tiếng được sở hữu những mảnh đất riêng biệt thì nơi nào cũng có kiến trúc người ở. Vả lại cùng với tiêu chí tạo nên một không gian khoáng đãng, tươi đẹp cho các tầng lớp con cháu thế gia tu luyện giả, Phủ huyện chủ không ngừng đưa ra những chính sách thanh trừ dân thường vốn đã tồn tại ở huyện khi huyện được thành lập cùng với các tu luyện giả yếu nhược, có tiếng xấu hay có tội ra khỏi huyện.

Vân Huyền huyện đang cố xây dựng nên một tòa huyện có kết cấu hoàn toàn giống Hắc Thanh thành, trở thành một nơi phồn hoa, đẹp đẽ, thóang mát nhất có thể.



- À khoan, lại quên bén mất một việc.

Vừa biến mất chỉ hai giây, Họa lại lập tức hiện ra, hắn nhanh chóng tiếp cận lục lọi hết những thứ có trên người tên nam tử.

Lát sau hắn cầm trên tay một tờ giấy màu vàng nhạt có hình chữ nhật nhỏ, cầm vào rất vừa lòng bàn tay và khá cứng vì dường như là được làm từ một thứ vật liệu gỗ bền bỉ, nhẵn bóng, nếu không ngâm trong nước quá lâu, chừng hơn một ngày thì sẽ không mềm nát.

- Sao, được làm bằng Tích Thụ mọc bên ngoài huyện?

- Ừm.

- Hử, nói ta ngu á?

- Nói thật chứ mấy thứ củ chuối này ta chẳng cần nhớ đến làm gì, cỡ như Bất Tử Thụ, Sinh Hoàn Thụ, Pháp Tắc Thụ, Luân Hồi Thụ, Liệt Diễm Thụ, Dưỡng Hồn Thụ,… mấy cái đấy ta mới nhớ.

Bĩu môi nói một câu không biết với ai, hắn nhìn vào nội dung trên tờ giấy.

- Bạch Đức Lang, con cháu Bạch gia ngụ tại Vân Huyền huyện.

- Phủ huyện chủ, Nhạc Bất Ứng.

Bên trong là một dòng chữ có màu bạc vì được người dùng bạc nung chảy hiện hữu lên, phía dưới góc trái là một dấu ấn màu đỏ có hình con rắn phồng mang lên rẩt dữ tợn cùng với tên của người đương nhiệm Phủ huyện chủ.

- Là con rắn nhỏ, thế mà ta lại tưởng con rồng.

Họa khá kinh ngạc bởi các loại mộc ấn ở thời đại của hắn thường thì đa số là rồng, hổ, chu tước, huyền vũ,… những con Thần Thú tượng trưng cho sức mạnh nào đó, chứ hắn chưa bao giờ gặp mộc ấn có hình thù con rắn, trừ ở những nơi có Xà Tộc sinh sống, nhưng mà mộc ấn của Xà Tộc cũng là hình con rắn có mười đầu hoặc là loại dữ tợn răng nanh dài mấy chục thước chứ không phải con rắn nhỏ xíu như loài rắn hổ mang hoang dại.

Thật ra thì không phải Nhạc Bất Ứng hay cha ông đời trước hắn không muốn tạo hình con rồng, con hổ trên mộc ấn cho uy vũ, nhưng mà nếu làm vậy thì cả dòng tộc hắn đều sẽ bị xử chém.

Thiên Long Nhất triều ngay từ đầu đã có quy định với các loại ấn. Ấn có hình dạng Long - Long Ấn không cần biết có mấy đầu, mấy chi, mấy sợi râu, mấy cái vảy,…nó chỉ luôn được sở hữu bởi người trong hoàng tộc. Ấn có hình dạng Hổ - Hổ Ấn có mấy sọc, mấy đầu, mấy chân,… chỉ được sở hữu bởi các Tướng quân mạnh mẽ nhất của Thiên Long Nhất triều. Ấn hình dạng Sói - Ấn Soái chỉ được sở hữu bởi các Chư hầu được phong tước vị trong Thiên Long Nhất triều. Còn lại, tất cả các loại ấn có hình dạng khác thì mặc người dùng. Vi phạm chỉ có đường chết. (nhớ cái tình tiết này, về sau còn nhiều thứ liên quan).

Vậy nên đối với cái mộc ấn của bản thân, Phủ huyện chủ không dám cả gan làm quá màu mè, để hình con rắn mà ngày xưa tổ tiên Nhạc gia từng bị cắn để làm ấn tượng và nhớ về cha ông một thời là đã đủ. Còn về các hình dạng như chu tước, huyền vũ, kỳ lân,… Phủ huyện chủ không dùng, đơn giản là vì họ không biết và không nhìn thấy hình dạng của bọn chúng ra sao nên mới không làm mộc ấn dạng như vậy.

Các "linh" bên trong thiên địa mắng Họa một chữ "ngu" cũng không quá đáng, bởi hắn nghĩ sao lại đi gán ghép cái thời đại không biết nằm ở khoảng vận hành nào trong quá khứ mà đem ra so sánh với thời bây giờ, quả thật là ngu ngốc.

- Ra là vậy.

- Mực đen là thân phận người thường, tu luyện giả yếu kém, gia tộc nhỏ bé. Mực bằng bạc là con cháu các thế gia cùng các Linh Sư của gia tộc nhỏ, trung bình. Mực bằng vàng là thân phận của các Linh Sư cao cấp thuộc tám đại gia tộc.

Được các "linh" chia sẻ thông tin, hắn dần hiểu ra rằng, các tờ giấy này không hẳn chỉ là giấy chứng nhận thân phận một người. Màu sắc mực có phân chia, tức sẽ có những đặc quyền khác nhau bên trong huyện.

Xem xét kĩ tờ giấy chứng nhận của nam tử, sau đó Họa nắm chặc lòng bàn tay lại rồi tự nhầm.

- Vậy thì ta sẽ làm thành chữ mực bằng vàng.

Mở lòng bàn tay ra, hắn lấy tờ giấy hình chữ nhật nhỏ trả lại cho nam tử, nhưng mà quái lạ thay trên bàn tay đó của hắn lại có thêm ba tờ giấy chứng nhận khác được viết bằng nét mực vàng, tên trên ba tờ giấy đều khác nhau và không phải tên Bạch Đức Lang.

- Đi ra đây, Số 1.

Ý niệm khẽ động, hắn lôi từ trong thế giới đan điền ra một nam tử khoác trên người bộ đồ xanh nhạt có tuổi chừng 27, 28 tuổi nhìn khá là tuấn tú cùng một đôi mày kiếm dị lạ ánh xanh nhạt.

- Chủ nhân sai bảo.

Qùy hai chân xuống đất, nam tử cuối đầu trịnh trọng nói.

- Mang đến Phủ huyện chủ xin ấn rồi đánh vào, nhớ là đừng để ai thấy tên tuổi bên trong. Ừm, ngươi cũng đừng làm quá, khiến họ tiểu ra quần là được rồi.

Đưa cho nam tử ba chiếc thẻ tượng trưng cho thân phận của ba người, Họa lại chợt lấy trong đan điền ra một cái mặt nạ có hình dạng như mặt người đang phẫn nộ.

- Đeo cái này vào. Đi đi.

- Vâng.

Nhận mặt nạ đeo vào mặt, nam tử cất ba tờ giấy vào nhẫn trữ vật không phải bằng ngọc thạch và cũng không có hình dạng một con cổ long, nam tử quay người rời đi, dựa vào việc tạo ra hơi thở linh lực để phát họa ra cấu trúc con đường xung quanh mà tìm đường bước ra ngoài.

Phủ huyện chủ chẳng mấy chốc sẽ có tiếng thét vang dội…

Nhìn Số 1 rời đi, Họa khẽ nhép miệng nói điều gì đó mà không ai có thể nghe và hiểu được trừ các "linh".

- Lâm gia à?

Vẽ lên một nụ cười vểnh nguy hiểm trên mặt, Họa biến mất ngay tại chỗ.
……

Lâm gia, một trong tám đại gia tộc có quyền lực nhất tại Vân Huyền huyện.

Lâm phủ có diện tích rất rộng, khoảng chừng một trăm mẫu (1 mẫu = 10000m2) tương ứng dài rộng trên dưới một ngàn mét và có tường thành bao quanh vơi nhiều cổng ra vào.

Diện tích rộng lớn nhưng trong đó, Lâm gia chỉ dành ra khoảng 20 mẫu để dựng nên các loại phòng tiếp khách, nghị sự, kho chứa,… nối với đường chính bên ngoài, còn lại hơn 80 mẫu là các loại đất đai được phân chia cho các thành viên trong gia tộc và dựng nên những cảnh đẹp khiến Lâm gia rực rõ hơn, xinh đẹp hơn, tựa như ao sen, vườn hoa anh đào, vườn các loại hoa đủ loại màu sắc, hay khu luyện tập, khu luận văn thơ giữa các con cháu,…

Ngoài ra, Lâm gia còn buôn bán một vài loại cửa hàng ở bên ngoài lẫn bên trong Vân Huyền huyện.

P/S:- Thấy sự khác biệt chưa?
- Tác sẽ bạo 12 chương, giờ đưa trước một chương, vậy ta còn 11 chương nợ. Về sau thì 1 kim đậu = bạo 1 chương = 5 NP nhé. Tks mọi người rất nhiều.