Chương 62: Mộc Thiên.

Không Gian Vạn Vật

Chương 62: Mộc Thiên.

- Mộc Lao, Mộc Tinh và cả Mộc gia, các ngươi chờ, ta rồi sẽ có ngày quay về.

Thiếu niên có gương mặt hơi tuấn tú nhưng bị một vết bầm to lớn trên má phải gây nên biến dạng vừa bước ra khỏi cổng Mộc gia vừa tức giận âm thầm thề thốt trong lòng.

Thiếu niên tên là Mộc Thiên, một trong gần trăm con cháu của Mộc gia cư ngụ tại Vân Huyền huyện. Hắn năm nay vừa tròn 16 tuổi, theo lẽ thường thì con cháu các thế gia trong huyện ở độ tuổi này đều đã có tu vi ít nhất là Luyện khí tầng 10, thế nhưng hắn lại chỉ có tu vi Luyện khí tầng 7 trung kỳ, phế vật không thể phế vật hơn, cũng vì lẽ đó hắn hầu như đã trở thành cái gai lớn trong mắt mọi người Mộc gia bao gồm cả cha, mẹ hắn.
Cuộc đời hắn, kể từ thời điểm giám định tư chất của Giám tiềm châu liền không còn niềm vui.

Hôm nay, sau khi bị một hai vị đồng tộc chạp tuổi hắn dùng tu vi Luyến Khí tầng 10 đỉnh chà đạp một hồi, hắn khuất nhục mà mang theo đồ đạc của bản thân rời đi, thề rằng một ngày tu vi mạnh mẽ sẽ quay trở về phục thù, trả lại những nỗi uất ức bản than từng nhận.

- Vân Ly tông còn ba tháng nữa sẽ chiêu thu đệ tử, ta với tu vi như thế này, cơ hội bước vào "thánh địa" cũng không thể nào có được, xem ra ta chỉ đành từ bỏ.

- Ta sẽ một đường tiến về phía bắc tìm kiếm cơ duyên cho riêng mình. Trước đó, ta cần mua vài thứ chuẩn bị.

Bước ra ngoài đường lớn, Mộc Thiên âm thầm tính toán vài phút, hắn liền mang theo tay nải cùng một thanh kiếm bình thường hướng cổng Bắc tiến đến.

Là một Luyện khí cảnh nghèo nàn vì bị gia tộc vứt bỏ, không đầu tư tài nguyên, Mộc Thiên không có bất cứ thứ gì quý giá ngoài một ngàn lượng bạc tiền tiêu vặt tích góp được trong 5 tháng nên đối với tất cả những thứ gì có thể tăng lên tu vi sức mạnh, hắn không thể với tới dù là một lá Lý Bông rẻ nhất, có thể tăng thêm một hai lần khả năng được linh khí yêu chuộng.

Cửa Tây, ngoài Ngưng Linh Sâm Lâm chẳng kẻ yếu nào dám đến thì những mảnh đất có yêu thú nhỏ lẻ, linh dược phong phú đều bị chiếm đóng bởi các thế lực mạnh mẽ bên ngoài, hắn không đi.

Cửa Nam có "mảnh đất luyện tập", là nguồn thu tài nguyên rất tốt đẹp cho bất kì một tu luyện giả nào dưới Linh Sư cảnh, bất quá thì với trình độ của hắn, bước đến chỉ là để nhìn mà thôi, không làm ăn được gì.

Cửa Đông lại càng vô vọng khi mà có rất nhiều thế lực độc lập tập trung, tài nguyên mọc dại chắc chắn là không có cửa cho hắn.

Riêng chỉ có cửa Bắc nối đến Hắc Thanh thành là có hi vọng lớn nhất, bởi nơi đó chỉ tồn tại các cường giả vây quanh, linh dược cấp thấp sẽ không có một ai thèm, vả lại linh khí cũng nồng đậm hơn khá nhiều so với Vân Huyền huyện khiến tu luyện tốt hơn, mà nhiều khi lại còn có cơ hội lụm được đồ do cường giả chết để lại cũng nên. Đây là nguyên nhân khiến Mộc Thiên ra quyết định dù cơ hội chết đi cũng cao hơn gấp nhiều lần ba cửa khác.

Sau khi dừng lại tại tiệm thuốc mua vài thảo dược bỏ huyết, trị thương và tiệm bánh bao để mua lương thực dự trữ cho hai ngày, Mộc Thiên một đường thẳng tiến cửa Bắc. Thế nhưng chỉ đi được vài bước, hắn liền bị một thiếu niên trông tất cả mọi thứ trên người đều rất bình thường chặn đường.

Thiếu niên cỡ tuổi hắn giơ ba quyển sách gì đó lên rồi làm vẻ mặt thần bí nhìn hắn nói

- Người hữu duyên, ngươi có muốn trở nên cường đại không? Nếu muốn thì trong tay ta có ba quyển bí kiếp vương giả, ngươi nếu mua thì ta liền giảm giá chỉ lấy một ngàn lượng bạc?

Mộc Thiên nghe vậy liền không khỏi giật giật vẻ mặt, cái trò lừa đảo kiểu này hắn không biết đã gặp bao nhiều lần, nó thật sự là cũ rích lắm rồi, ai gặp mà chả đoán ra được ngay.

- Ngươi thấy thế nào? Hay là để ta giảm giá xuống còn một trăm lượng nhé, hàng trên đời chỉ có một lại rẻ thế này, ngươi không mua thì thật là tiếc.

Mời chào chưa được lâu, thiếu niên sợ Mộc Thiên không mua liền cổ vũ, giảm giá khuyến khích, bộ dạng mập mờ cùng sốt ruột vô cùng.

- Cút.

Phát hiện thiếu niên chỉ là người bình thường, Mộc Thiên nóng giận giựt lấy ba quyển sách ném đi mất hút trong dòng người rồi lạnh lùng rời đi, bỏ lại thiếu niên đờ đẫn khổ cực đằng sau lưng.

- Ngươi dám vứt sách của ta, mau trả đây, trả tiền cho ta.

Vẻ mặt mếu máo, thiếu niên bình thường ôm chặc ngay sau lưng hắn gào lên thảm thiết.

- Tên khốn lừa đảo, mau buông ta ra.

Mộc Thiên bị khống chế bước chân di chuyển, sự tức giận từ Mộc gia mang lại vốn bị áp chế lâu ngày liền nhanh chóng hội tụ khiến hắn hét to lên, hai tay mở rộng với khí lực hơn 1000 cân đồng thời áp bách đi ra.

Bộp!

Mở ra được vòng tay thiếu niên, Mộc Thiên thoát ra ngoài liền nệm một đấm kinh khủng vào ngực thiếu niên khiến thiếu niên bay ra ngoài vài mét bất động mà đôi mắt vẫn mở to vô hồn, máu be bét từ miệng chảy ra, lòng ngực lõm xuống một khoảng ghê rợn.

Mộc Thiên sau khi nhìn kĩ thân ảnh thiếu niên nằm trên đất gạch, hắn hoàn toàn chết lặng

- Trời ơi, hắn giết người rồi, mau kêu binh lính bắt hắn lại giao nộp cho Phủ huyện chủ xử tội.

- Mẹ nó, chỉ là thiếu niên mà đã máu lạnh giết người như thế này, thật kinh tởm.

- Ban nãy ta có nhìn đến, tên thiếu niên kia chỉ là mời tên này mua sách, tên này đã không mua mà còn quăng sách đi khiến thiếu niên phải ôm chặc tên này đòi tiền, vậy mà hắn nỡ lòng nào giết chết một sinh mạng không chút thương tiếc. Đúng là ác ma.

- Mẹ kiếp, đền tội đi, mau bắt hắn lại.

- Không biết là con cháu của nhà nào mà lại độc ác như vậy, bắt hắn.

- Bắt hắn…

- …

Âm thanh mọi người xung quanh vừa tiếc thương cho thiếu niên bình thường vừa giận dữ, phẫn nộ đối với Mộc Thiên, họ đang dần siết phạm vi lại tạo thành một vòng vây bao quanh Mộc Thiên không để hắn chạy thoát, giờ chỉ còn cần đợi binh lính đến hoặc người có tu vi cao bước vào bắt hắn họ mới liền hả giận.

Bên trong Vân Huyền huyện, ngoài việc đấu tranh để giành đất giữa các gia tộc thì mọi hành động giết người, dù có là các đại gia tộc đi nữa đều bị phạt dưới quy luật của Phủ huyện chủ, nếu giết người bình thường thì tội nó càng nặng hơn rất nhiều, Phủ huyện chủ sẽ chẳng nương tay cho bất cứ một ai vi phạm quy luật. Đó cũng là lý do vì sao dân thường rất ao ước được sống trong huyện.

- Không, không phải, ta… ta không giết người!

Sợ hãi khi lần đầu tiên giết chết một người chỉ vì sự tức giận kìm nén bỗng trỗi dậy, hoảng loạn khi mọi người xung quanh chỉ trích, kêu gào hắn là ác ma, ác quỷ, kẻ máu lạnh, run sợ khi biết bản thân sắp bị bắt, sắp bị trừng phạt. Mộc Thiên ngớ người kêu to, sau đó liền vụt về một phía đám người mà "linh cảm cứu mạng" cho là yếu nhất, hắn phá vỡ vòng vây mà chạy thật nhanh, thật nhanh…

- Đi đứng không nhìn đường à tiểu tử?

- Chó chết, ngươi bị ma rượt hả thằng quỷ chết tiệt.

- Con bà nó, hộp bánh quy của ta.

Đầu óc không thể suy nghĩ thêm được gì ngoài hai từ "giết người" vang vọng và ý nghĩ phản xạ tự thân "chạy trốn đến nơi vắng vẻ, an toàn", Mộc Thiên trên đường đi ra cửa phía Bắc liền đụng rất nhiều người đi đường khiến họ giận giữ quát mắng, thế nhưng hắn không thể quan tâm, hắn chỉ cứ chạy, chạy một cách nhanh để nhất ra khỏi Vân Huyền huyện.

- Mọi người bắt tên đó lại, hắn vừa giết người, hắn vừa giết chết một thiếu niên bình thường tội nghiệp.

- Mau bắt hắn lại.

- …

Mộc Thiên vừa đi qua đoạn nào thì chưa đầy năm giây sau, vài người tu luyện giả sống trong huyện gồm cả con cháu gia tộc đều đuổi đến, nhìn thân ảnh hắn đằng xa kêu lên to lớn. Bất quá thì họ phải né dòng người nên dân bị Mộc Thiên bỏ rơi ở đằng sau.

Hơn mười phút sau, do vị trí Mộc gia rất gần cửa Bắc nên Mộc Thiên đã đứng trước cổng lớn với dòng người đang xếp hàng dài muốn đi ra bên ngoài huyện.

- Ta… ta muốn ra ngoài… ngoài thành. Đây… đây là thông tin của ta.

Không cần xếp hàng vì có đặc quyền, Mộc Thiên chạy đến một tên binh lính đang khám giấy tờ mà giao nộp giấy chứng thân được viết vằng mực bạc của bản thân đưa ra với giọng điệu khá lắp bắp cùng hốt hoảng, sợ sệt.

Nhìn dòng chữ màu bạc cùng dấu ấn hình rắn, binh lính này cũng tạm gác việc rà soát giấy tờ mọi người, hắn cầm lấy giấy tờ của Mộc Thiên xem xét vài giây.

- Ngươi có thể qua.

Trả lại giấy cho Mộc Thiên, binh lính nhường đường cho hắn qua.

Vù!

Không dám nhiều lời hay chần chờ thêm giây nào, Mộc Thiên voi thu hồi giấy chứng thân rồi tiếp chạy như bị ma đuổi trên con đường dài với hai hàng cây khá lớn tồn tại hai bên.

Phía sau hắn, một vài âm thanh lí nhí vang lên.

- Haizz, để hắn chạy mất rồi… kẻ máu lạnh giết người.

- Hừ, thật tội nghiệp cho thằng nhóc kia, hắn có thể là lừa gạt nhưng cũng đầu cần phải đánh chết nó, gia đình hắn mà biết hắn chết chắc buồn lắm.

- Mẹ nó, tên này chạy rồi nhưng chẳng dám quay về đâu, hắn mà về thì không chết cũng tật nguyền.

- …

- Ê, thôi đi mấy thím, tên máu lạnh đó có về cũng không bị gì đâu. Bởi vì tên thiếu niên kia sống lại rồi, hắn còn chạy nhảy kia kìa.

- Cái gì? Không phải chứ, lão tử rõ ràng thấy hắn nằm bất động, miệng trào máu chết tươi còn gì.

- Ngươi không có tin thì thôi, ta đâu ép, cứ quay lại chỗ tiểu tử ngã xuống mà hỏi người xung quanh liền rõ a.

- Được, bọn ta sẽ quay về hỏi.

- …