Chương 3: Ngày Đầu Gian Khổ

Khí Vận

Chương 3: Ngày Đầu Gian Khổ

Long tỉnh giấc. Đôi mắt hoa lên vì chóng mặt. Không biết hắn đã ngất đi bao lâu rồi. Mọi chuyện diễn ra với hắn gần đây cứ như một giấc mơ.Nào là rắn là rồng, là bãi biển bikini, là thông đạo chống mĩ đến tế đàn lớn trong hang. Đầu óc cứ quay cuồng không phân biệt được đâu là sự thật, đâu là tưởng tượng còn mắt thì một màu trắng xóa. Cố gượng dậy. chống tay vào nền đá. Tự nhiên hắn thấy thốn thốn bên dưới. Cúi gập bụng lại. Hắn nôn.

Phi một cái sảng khoái. Tất cả mọi thứ buổi sáng nhét vào bụng đều chui ra sạch. Chưa dừng lại. Cha mẹ ơi, trong đời con chưa lần nào được phi sảng khoái như lần này. Cả bộ lòng như được lộn lại 1 lần rồi quay đầu lộn thêm 1 lần nữa. Tay chân bủn rủn, cả người xụi lơ. Hắn đổ rầm sang bên cạnh, tưởng như lại hôn mê thêm một lần nữa.

Nhưng cái miệng thì đắng không chịu nổi. Hắn cố lết đến chiếc balo nằm lăn lóc ở góc bên kia. Một đoạn ngắn bình thường chỉ ba bước là tới. Với hắn bây giờ như cách xa cả cây số. Như người sắp chết khát, chợt nhìn thấy được ốc đảo đang vẫy giọi. Thề với trời, chưa bao giờ trong đời, hắn cảm thấy mình yếu đuối đến vậy. Mắt thì hoa lên, kim tinh bay múa. Như cái tivi cũ ngày xưa bị muỗi mà ta hay dùng tay đập cho nét. Kêu bộp..bôp… Dưới rốn ba tấc thì như cái bóng đèn bằng da sáng choang. Chiếu những ánh sáng là những cây kim đau nhói, đâm xuyên qua da thịt. Lại còn cọ sát với nền đá mát lạnh tuyệt vời. Nếu không thi thoảng trườn qua vài viên đá nhô. Có lẽ còn tuyệt hơn. Có thể tóm gọn một câu. Cảm giác, chua sảng khoái.

Cứ thế, hắn tiến dần từng centimet một. Như bất cứ lúc nào cũng có thể vật ngửa ra như con cá ươn vậy. Đến nơi, hắn ghì cả người vào balo. Ôm nó trong lòng như người ta nằm sấp ôm gối. Nhịn đau, kéo khóa, móc ra một chai nước lọc. Rồi thả người lăn đùng ra phơi bụng, bật nắp, dốc thẳng vào miệng. Miệng phun phì phì sang một bên. Mong sao chất đắng trôi đi hết ra khỏi miệng. Ngửa đầu, tu một ít rồi đưa chai nước vòng qua khắp khuôn mặt cho tỉnh táo.

Sau khi hoàn hồn lại. Hắn nhìn khắp xung quanh, thấy tất cả đều nằm lăn lóc trên đất. Hình dáng đủ kiểu. Bảo thì đã tỉnh. Nhưng cũng bắt đầu lại hành động của hắn. Chống tay và phun. Hắn kéo lê cái balo bước những bước khó nhọc lại gần Bảo. Ngồi lôi ra chai nước suối khác. Vứt cho cu cậu rồi thả lưng xuống. Đưa mắt nhìn bầu trời.

Bầu trời rất lạ. Trong veo, không một đám mây. Không có cả mặt trời chói chang. Chỉ đơn giản là một màu lam xanh biếc. Như một người cẩu thả, đánh rơi những trang giấy vào thùng sơn lam pha trắng được quấy kỹ càng rồi tặc lưỡi rán lên. Thi thoảng, có vài chấm đen. Có lẽ là mấy con chim bay qua. Gió thì luôn dìu dịu tự thiên nhiên, lại đều đặn thổi giống trong nhà bật quạt số nhỏ. Cảm giác như một bàn tay nào đó chộp được một khung cảnh hi hữu rồi phục chế cố định tại đây. Trong lòng thấy có chút cổ quái lại hài hòa làm người ta cứ muốn mãi hưởng thụ, không thể dứt ra.

-Cảm ơn. Lực sĩ.

Long giật mình. Quay sang nhìn Bảo. Nói:

-Không có gì.

Bảo đổ người nằm xuống, dựa hướng phía hắn. 2 thằng ngước lên nhìn bầu trời. Hưởng thụ không gian dễ chịu này. Một lúc sau, Bảo bắt chuyện trước:

-Tau thấy nơi này không bình thường lắm.

-Tau cũng thấy vậy.- Hắn nói tiếp. –Đợi tý nữa tụi kia tỉnh dậy, tau qua hỏi bọn nó xem sao lại rớt vào đây. Hay cái hang động chết tiệt đó thôn phệ cả ngọn núi rồi.

-Nó mà nuốt được cả ngọn núi. Chúng ta đã bẹp dí rồi. – Bảo cười nói.

-Tau cứ nói thế.

Nói xong, hắn im lặng. Đôi mắt dần díu lại. Chìm vào giấc ngủ.



- -- ----


Hơn 1 h sau.

Lục đục có người tỉnh dậy. Gia nhập vào cái hàng ngũ ‘’tẩy trần‘’. Có được phúc lợi là cảm giác được tình thương của đất mẹ. Giang tay đợi các con sà vào lòng ôm ấp. Nói nôm na là suýt lên nóc tủ, ôm nải chuối ngắm phao câu. Cảm giác siêu sâu sắc.

Bảo cũng rất thức thời. Phát phúc lợi nước suối đóng chai cho các con hàng. Đương nhiên không phát cho thần côn. Làm hắn hấp hối đến gần chết mới dội vào mặt lão. Trả thù là phải liền tay, có cơ hội là châm luôn. Không lằng nhằng.

Dù tất cả đều dở sống dở chết nhưng thần côn bất hạnh nhất. Cũng cảm giác sâu sắc nhất. Khuyến mãi thêm bài học đắt giá. "Lòng người ấm lạnh" a.

Sau khi chờ cho 3 đứa phục hồi lại, nhân tiện hỏi thêm tại sao lại vào đây. Vì lực sĩ đang ngáy khò khò nên cũng không tiện đánh thức hắn dậy làm nghĩa vụ tự giao. Nghe 2 thằng giảng cứu lại vụ việc. 1 tên thì cứ đứng gật gù. Hắn chỉ biết tặc lưỡi cho qua. Âu cũng là kỳ hoa, đã không dấu dốt lại còn tranh nhau tố vụ nắm chân. Hắn chỉ biết ngửa lên trời tự nhủ. Ngày xưa ta ăn giống gì mà lại kết bạn với bọn này.

Thể lực không sai biệt lắm bổ đầy 50 – 60%. Cả bọn chia nhau đi tìm củi và lá khô nhóm lửa. Nhân tiện bẻ chút cành tươi làm tạm cái lều. Phân công thần côn trông lực sĩ. Vì cái bụng tròn vo của hắn, có chạy cũng không được bao xa. Mà bầu trời cũng chuyển dần sang màu sẫm.

Tầm một lúc lâu sau. Khi ánh nắng còn vài sợi le lói trên bầu trời. Do không có mặt trời nên nhìn như có người nào đó vận nhỏ cường độ sáng dải bóng đèn vậy. Giờ thì bóng đèn sắp tắt. 3 người cũng lần lượt trở về. Mỗi người ôm bó củi to. Nhét thêm chút lá cây khô. Khuỷu tay còn lòng thêm mấy cành cây tươi nữa. Nhìn có vẻ vừa đủ cho cuộc cắm trại bất đắc dĩ đêm nay.

Bảo để cho bọn thần côn nhóm lửa, dựng trại. Mình thì lại vác balo đang bị lực sĩ trưng dụng làm gối ôm. Nhân tiện gọi hắn dậy luôn. Dù sao, đêm còn dài mà mọi người cũng mất sức. Sẽ phải có người thay nhau canh đêm, cảnh báo khi có hiện tượng bất thường xảy ra. Trong đó lực sĩ có vẻ trụ tốt nhất. Vì hắn khỏe nhất bọn, lại được ngủ đủ. Có chuyện gi sẽ là một người góp sức không nhỏ. Ai cũng biết điều đấy nên không ai có dị nghị gì khi thấy Long ôm balo ngủ ngon lành suốt buổi chiều.

Cả bọn quây quần bên đống lửa. Khui thịt hộp trét lên mấy cái bánh mì, đã biến dạng vì xóc nảy của balo hồi trưa nhưng vẫn ngon. Ai bảo cả bọn đang đói mà. Coi như cả ngày chả có gì vào bụng thì bữa tối dở thế nào cũng cảm giác như ăn tiệc vậy.

Ăn xong, cả bọn lại ngồi quanh đống lửa. Kể lại những câu chuyện cũ rích đã từng xảy ra, mà tất cả đều đã nghe không dưới 1 lần. Tất cả đều cố tỏ vẻ như đây chỉ là đi cắm trại bình thường dù không một ai biết ngày mai sẽ ra sao.

Cuối cùng, có lẽ do thấm mệt. Từng người một đều chui vào lều đi ngủ. Để lại lực sĩ và thần côn ở lại canh gác. Một lúc sau, thần côn cũng gục. Hắn cuộn tròn lại, dựa dần vào mỏm đá bên cạnh, ngồi ngủ. Chỉ còn lại lực sĩ đang châm điếu thuốc nhìn về màn đêm đen tối, suy nghĩ vẩn vơ.


P/s: Chương 4 sẽ có biến động bất ngờ. Ta chỉ nói vậy:))