Chương 9: Đói ăn, Quý còm luyện thuốc

Khí Vận

Chương 9: Đói ăn, Quý còm luyện thuốc

Cả bọn cuống cuồng lay tỉnh Quý còm. Con hàng nhát chết này thật là "yếu sinh lý", mới dọa cho có tý đã són đái ra rồi. Có phải cắt tiết heo đâu chứ. Xin chút máu mà làm như đồ sát hắn không bằng.

Một hồi sau, Tên nhát cáy tỉnh dậy, chiếc nhẫn tự chủ đeo trên tay hắn từ lúc nào không biết. Tuy người còn hơi run rẩy nhưng chắc không phải run vì sợ mà là vì hồi hộp. Đầu tiên, hắn rút cái ngăn kéo ra, đưa địa đồ cho thần côn xem xét. Còn hắn thì bắt đầu lục soát các ngăn kéo khác.

Tấm bản đồ ghi chép cũng khá tỉ mỉ. Những mảng vùng phân bố thành 1 vòng tròn vây quanh 1 tế đàn trung tâm. 4 cái tế đàn còn lại phân bố 4 góc bản đồ. Mỗi góc đều có khoanh vùng đặc trưng riêng. Ví dụ như góc dưới bên phải là một hồ nước được bao quanh bằng một cánh rừng um tùm, nơi bọn hắn đang đứng. Cánh rừng lan lên trên, chuyển màu sẫm dần, bao quanh một tế đàn khác. Bên phải góc dưới thì bị chặn bởi một mảnh trắng phau có chú thích là sa mạc. Tâm sa mạc là một tế đàn. Góc còn lại là một mảnh hoang sơ có lác đác vài bóng cây. Có vẻ trên đỉnh núi cao nhất lại là một tế đàn nữa. Các vùng cách nhau bởi một con sông có mạng lưới chằng chịt, kéo dài từ góc trái phía trên, chạy đến góc phải phía dưới, ở giữa hơi cong cong lệch về bên trái.

Trong lúc mọi người đang đau đầu, tính xem cả bọn nên đi hướng nào trước thì bảo bảo sực nhớ ra. Trong túi quần còn một chiếc nhẫn nữa. Khi bị cuốn vào trong bí cảnh, chiếc nhẫn chui vào áo hắn lúc nào không biết. Đến lúc hắn đứng dậy thì chiếc nhẫn rơi ra. Hắn thấy lạ nên bỏ vào túi quần rồi quên bẵng đi. Giờ thấy Quý còm lục tủ hùng hục mới nhớ tới. Hắn kêu lực sĩ mượn con dao, trước ánh mắt tò mò của đám bạn, hắn lấy nhẫn ra, nhỏ máu nhận chủ.

Quang mang yếu ớt một lần nữa bao trùm căn phòng. Đến lúc này thì chả còn ai ngạc nhiên nữa cả. Mấy hôm nay, kinh lịch cũng đã đủ cả bọn uống một bình rồi. Có đứa nào vác gậy như ý ra lòe, bọn hắn cũng miễn dịch. Tuy vậy, Bảo cũng hơi thắc mắc, tại sao quang hoàn lại yếu như vậy. Nhưng có hỏi thì cũng chả ai biết để trả lời nên bọn hắn lựa chọn bỏ qua.

Bảo bảo gia nhập đội vơ vét cùng Quý còm. Cả bọn tịch thu được mười lăm chai đan dược đủ thể loại. Một bộ sách luyện đan sơ cấp gồm mấy chục quyển, có vẻ ngoài cuốn cẩm nang bách thảo ra, mỗi quyển là một loại thuốc khác nhau. Quyển nào quyển nấy giày cộp, chiếm giữ hơn nửa cái tủ. Trong ngăn rộng nhất còn treo 2 thanh đao và một cây kiếm gỗ cũng bị 2 đứa nhấc đi. Còn lại linh tinh loái toái quần áo vài bộ, kiểu dáng cổ xưa, nam nữ đủ cả. Làm cả bọn tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Dù sao, sống trong cảnh rừng rú mấy hôm, quần áo đứa nào đứa nấy cũng lấm lem xuệch xoạc. Cá biệt còn vài chỗ rách nát vì lúc "kinh lịch" trong rừng, không may vướng cành vướng bụi. Có rách cũng đúng.

Thế là không ai bảo ai, cả bọn gom hết chiến lợi phẩm lại, phân biệt nhét vào 2 chiếc nhẫn của "2 thằng chó may mắn". Tính ra ngoài kiếm cái ăn xong, tắm táp, kỳ ghét một hồi rồi mới thay áo mới. Dù sao, nhịn đói cả ngày qua đến trưa nay, có đứa nào được gì vào bụng đâu. Còn đan dược thì lại càng không dám đụng. Cao nhân chơi với cao nhân, ta chơi với ta. Truyện tu tiên kể đầy lên đấy, ăn lung tung, nổ bùng lên, chết rồi kêu ai.

Khi ngang qua tầng 1, tên nhát cáy còn không quên cuỗm luôn cái lò với đống vật dụng đi. Vơ vét sạch sẽ làm cái bóng quay lại cũng phải lắc đầu chào thua.

Chiếc nhẫn này gọi giới chỉ, truyện tu tiên bên tàu cuốn nào cũng nhắc, chuyên dành cho mấy thằng tu tiên, tu đạo xài chơi. Khá thực dụng, trong đó chứa mấy chục đến mấy trăm mét vuông là bình thường.

Nhưng bọn hắn không biết đưa ý thức xem trong nhẫn có gì, chỉ biết nhìn thấy vật bên cạnh, nghĩ vào là nó vào. Muốn lấy ra thì nghĩ vật muốn lấy là nó xuất hiện trước mặt. Cứ như ảo thuật vậy. 2 thằng thích mê, vừa đi vừa "biểu diễn" làm mấy tên còn lại nhìn mà thèm, có cảm giác muốn xông lại, bẻ tay 2 con hàng này, rút lấy nhẫn đeo thử.

Có lẽ do mấy ngày căng thẳng, bụng đói, lại còn tý tởn nghịch nhẫn nên 2 con hàng rất nhanh cảm thấy ý thức trong đầu cấp tốc sụt giảm. Chúng hoảng hốt dừng lại, không dám chơi tiếp nữa.

Sẵn có vũ khí mới, mỗi thằng phân một cây. Kiệm lời và lực sĩ cầm đao, đứng chung như 2 tên cướp đường. Tên béo cầm kiếm gỗ tượng trưng, khoái trá vung loạn. Bảo bảo với Quý còm thì ôm 2 thanh dao găm (1 con trong balo nhé ^^). Bọn hắn nhao nhao kiến nghị nhưng, trứng dùng. "Ai bảo lòe bọn anh" 3 thằng cùng nghĩ. Cả bọn bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm quanh đảo xem có săn được gì ăn không.

Lang thang vài vòng, đến bóng con chuột con cũng chẳng có, nói gì mấy con thú khác, cả đám tiu nghỉu họp mặt với nhau. Quý còm phát biểu.

- Tau thấy quanh đây chả có gì ngoài mấy cây thảo dược. Hay ta đi nhổ vài cây, sắc thuốc uống. – Không đợi mọi người gạt đi, hắn vừa nói vừa rút cuốn sách từ trong nhẫn ra nói tiếp – Lúc nãy, trên gác viện, tau tìm được cuốn luyện huyết thể dịch. Bào chế có vẻ không khó khăn lắm. cây thuốc thì cũng là loại tau biết. Toàn loại bổ thận tráng dương, tăng cường khí huyết. Ta luyện uống cho đỡ đói rồi tính tiếp.

Nghe con hàng nói cũng có lý, thế là cả đám lại nhìn sách, phân công nhau đi tìm. Quả thật là nơi luyện thuốc, thảo dược dễ kiếm. Lang thang vài mẫu ruộng thuốc bỏ hoang, tập kết lại cũng được 1 sọt đầy. Quý còm lấy lò ra, bỏ củi vào khai lò, vừa nhìn sách vừa ném thảo dược vô, căn chuẩn liều lượng theo hướng dẫn. Linh tinh loái toái cũng trên hai chục cây đủ kiểu dáng. Từ nấm linh chi đến hà thủ ô, rồi tang thẩm, kỳ tử, thục địa, bạch thược,…. Cả bọn nhìn hắn làm mà hoa cả mắt, cứ tưởng tượng như mấy bà phù thủy đang luyện độc dược trong truyện cổ Grim vậy.

Luyện đi luyện lại vài tiếng đồng hồ, đến khi ánh nắng sắp tắt, thuốc mới ra lò. Quý còm đợi lò nguội hẳn, nghiêng lò đổ nước thuốc vào cái bát đựng dược liệu. Trông sền sệt như cao nấu đông, màu đỏ thẫm. Cả bọn châu đầu vào bát thuốc. " Phí sức mới được một chén thế này thì ai uống". Trong đầu tất cả đều hiện lên câu nói này.

Tên béo tham ăn nhất, nhát cáy chưa kịp nói gì nó đã bưng bát lên, làm một hơi vơi gần nửa bát con. Chưa kịp khà lên sảng khoái. Quý còm kinh dị nhìn nó nói.

- Tên béo, mày muốn chết a.

- Cái gì. Có độc – Tên béo la hoảng.

- Độc đầu cha mày, thuốc bổ trăm phần trăm đấy. Nhưng uống như mày là quy tiên luôn. Trong sách ghi, mỗi bữa một chén nhỏ pha loãng, một ngày 3 chén, mày lại tu đến hơn 2 chén nguyên chất rồi. Anh em, lại làm chút, lấy sức đào huyệt cho nó. Tin tưởng ta. Không độc đâu.

Nhát cáy chưa nói hết, tên béo cũng đã thấy ê răng. Người hắn cũng cảm giác được bắt đầu nóng dần lên. Hắn cởi quần áo, lao xuống hồ nước bơi, tính làm vài vòng cho hạ hỏa. Lúc đầu vừa bơi vừa đếm nhưng sau nóng quá, không chịu được nữa, hắn chỉ có bơi. Càng bơi càng thấy nóng, càng nóng càng bơi "nhiệt tình", hắn cứ thế bơi như con vịt bị nhúng vào nồi nước sôi. Làm cả bọn ôm bụng cười lăn lộn.

Một hồi lâu sau, thấy tên béo không có việc gì, cả bọn bắt đầu bưng bát uống truyền tay. Mỗi thằng đều cố gắng khắc chế, uống một chút cho vừa đủ lượng một chén. Đến lượt Bảo, hắn cũng nhấp một chút. Một dòng nước ấm từ miệng hắn chảy qua cổ họng, ngấm vào đường ruột rồi lan tỏa đến tứ chi. Cảm giác đói quét sạch như được tân sinh lần nữa, trong người dư lực không chỗ phát tiết khiến hắn cảm thấy dễ chịu không tả nổi. Hắn ngẫm nghĩ: "Thảo nào tên béo tham như vậy". Vừa nghĩ hắn vừa vung chân, đá tay, loạn cào cào như mấy thằng bên cạnh.

Tên béo thì nằm quay đơ trên cát, chẳng để ý đến mấy đứa dở hơi đang nhảy nhót quanh mình. Mệt mỏi, mắt chĩu lại. Hắn nằm đó ngủ ngon lành.