Chương 12: Xa luân chiến. Quý còm gan dạ.

Khí Vận

Chương 12: Xa luân chiến. Quý còm gan dạ.

Lửa sắp tắt, Quý còm vơ cây củi bên cạnh khều khều mấy đoạn củi đang cháy dở. Tiếp đến, hắn nắm thêm mấy cây củi, lần lượt quăng vào lò. Sờ đến cây thứ 3, hắn giật nẩy mình lên, rụt tay lại, vì hắn nắm tới ko phải là củi mà là cái gì đó sáp sáp, mềm mềm. Đưa que củi đang cháy lại soi, hắn giật đến thót một cái. Một con rắn đang thè lưỡi dọa hắn.

- Aaaaaaaaaaaaa……

- Cái gì thế.

Lực sĩ quay người sang nhìn Quý. Hắn thấy Quý ngồi bệt xuống, tay cầm củi cháy giơ qua háng, đang quơ qua quơ lại như dọa thứ gì đó. Cảm thấy có chút không ổn, hắn cũng rút một que củi đang cháy ra, lại gần soi xem thứ đó là thứ gì.

- Ha ha ha. Đồ chết nhát. Có mỗi con rắn mà phải…

Chưa kịp cười nói hết câu, hắn thấy có vài bóng đen đang di động tới gần, hắn ném luôn cây củi sang đó. Cây củi quay vài vòng, cắm xiên xuống cát, chiếu sáng một góc rồi tắt dần. Nhưng cũng đủ cho hắn nhận ra tình hình xung quanh.

- Bay dậy hết đi. Có biến. – Lực sĩ la lớn.

- Cái gì vậy. – Bảo mở mắt, bật dậy kêu.

- Gì thế. – Thần côn cũng đứng lên hỏi.

- Oá..áp… - Kiệm lời đánh ngáp một cái, dụi dụi mắt cho tỉnh.

- C..c..o.. có… - Quý còm đánh run. Nhưng chưa kịp nói đã bị lực sĩ cướp lời.

- Có rắn. Nhiều lắm. Bay chuẩn bị đi.

Lực sĩ nói xong, vứt thanh đao cho kiệm lời. Hắn rút ra một thanh khác, cả bọn nhao nhao cầm vũ khí ra, lại đứng chung một chỗ. Quý còm cũng quăng thanh củi vào con rắn trước mặt, rút con dao bấm, phi lại với mọi người, đứng chân run run. Cả bọn tạo thành một vòng tròn nhỏ, tâp chung tinh thần quan sát xung quanh như chuẩn bị chiến đấu.

Đàn rắn đến rất đông, chả mấy chốc đã quây bọn hắn lại. Con nào con nấy đều thi nhau thè lưỡi rít. Tiếng rít nghe khò khè vang khắp cả một vùng.

Thời gian dần trôi, 2 bên cứ thế đứng lườm nhau. Thi thoảng, có một vài con xông lên mổ nhưng đều bị cả bọn chặn lại, đánh bay ra. Bọn hắn không dám giết vì sợ, giết nó rồi, những con khác sẽ xông lên. Làm cỏ cả bọn.

Không khí dần dần ấm lên. Đàn rắn bắt đầu rục rịch dời đi. Khi ánh nắng bao khỏa cả bầu trời, chúng cũng mất rạng.

Cả bọn thở phào, ngồi bệt xuống đất. Có đứa nằm lăn ra. Rất may, chúng chỉ quây lại mà không lao lên "chơi khô máu". Không, cả đám cũng không tưởng tượng được trận chiến sẽ diễn ra thế nào. Cả bọn có thể vượt qua đàn rắn, sống sót hay không.

- Hay là thôi đi. Ta đi nơi khác trước. Cái tế đàn này để cuối đi. - Quý còm nằm dài trên cát phát biểu.

- Đằng nào cũng phải đi. Sợ cái gì. – Lực sĩ châm vào.

- Phải đấy, trước sau gì cũng phải đi. Với lại, ai biết các tế đàn khác có nguy hiểm hơn hay không. Đau ngắn hơn đau dài. – Bảo nằm, lim dim đôi mắt nói.

- Ta đồng ý. Thả toàn hung. Đã đi đâu cũng hung thì cứ đi bừa. Sống chết có số. Cóc sợ. – Thần côn ra vẻ.

- Không ý kiến – Kiệm lời hiếm hoi mở miệng biểu đạt.

Thế là phát biểu của Quý còm đã được cả bọn thống nhất gạt đi. Hắn hơi xoắn xuýt một chút nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Cả đám yên lặng nghỉ ngơi thêm một lúc cho lại sức. Đến gần trưa, Sau khi ăn uống xong, cả bọn lại kéo nhau đi tiếp.

Vài ngày tiếp theo, tình hình vẫn không khá hơn. Sáng nghỉ, hết mệt thì đi, đêm canh rắn, cả 2 đám cứ đứng nhìn nhau chờ trời sáng. Sáng lại nghỉ, nghỉ xong lại tiếp tục đi. Cứ thế tuần hoàn. Đến ngày thứ 5 thì sự tuần hoàn tan vỡ. Bầy rắn bắt đầu bạo động, lúc đầu chỉ vài 3 con như bình thường. Nhưng dần dần, số lượng lao lên tăng dần, hết con này đến con khác. Như từng đợt thủy chiều vỗ về tấm thành lũy bé nhỏ.

Không hoảng, không loạn. 5 anh em bắt đầu ra sức chém. Ngăn chặn từng đợt công phá của thủy chiều rắn. Dùng dao găm quá bất tiện nên bảo bảo và nhát cáy đã đổi sang dùng củi đập. Tay thuận cầm củi phạt những con ở xa, tay chiêu xài dao chém những con tới gần. Tuy hơi sượng tý mà cũng khá hiệu quả. Chủ lực của cả bọn là kiệm lời với lực sĩ. Trước mặt 2 thằng, xác rắn chất dần lên thành đống. Còn tên béo thì vung kiếm gỗ lên, chọc chém loạn xạ nhưng cũng không góp được bao nhiêu sát thương. Đến khi cả bọn bắt đầu có dấu hiệu xuống sức. Tên nhát cáy lại tuồn huyết thể dịch cho bọn hắn.

Một đêm cứ thế trôi qua. Nhờ thuốc của Quý còm mà cả bọn đã sống sót một cách kỳ diệu. Đàn rắn vơi đi trông thấy. Chỉ còn lác đác vài con chạy đi trước khi nắng lên. Họ thở phào, nằm lăn ra đất vì mệt mỏi. Đứa nào đứa nấy thở hổn hển. Tiếng thở bé dần, cả bọn thiêm thiếp ngủ.

Gần trưa, bọn hắn tỉnh dậy kiểm kê thu hoạch. Một hồi gió tanh mưa máu qua đi, may mắn không ai thụ thương, thu hoạch quả là kếch xù. 2 chồng rắn cao lêu nghêu vượt quá đầu người. Máu nhuộm đỏ cả bãi cát xung quanh. 2 tên vác nhẫn thu xác cười không khép miệng vào được. Mọi việc xong xuôi, cả bọn tiếp tục lên đường.

Ngỡ tưởng qua một đêm tung hoành, mọi chuyện đã khép lại. Nhưng bọn hắn đã lầm. Đêm tối hàng lâm, dàn rắn lại kéo tới. Không những đông không kém hôm qua, lại còn vác thêm 2 con cấp boss nữa.

- Làm sao bây giờ. – Bảo vừa vung gậy vào đàn rắn. Mắt nhìn 2 con rắn to lớn đang vòng qua vòng lại bên ngoài. Giọng nói đầy lo lắng.

- Chịu. Đi đến đâu hay đến đấy. – Lực sĩ vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời.

Cuộc chiến vẫn diễn ra như tối qua. Hay ít ra, màn dạo đầu là vậy. Đến gần sáng, khi đàn rắn đã vơi đi trông thấy, không còn bao nhiêu. Con rắn thứ nhất động. Nó trườn về phía lực sĩ, há mồm, chĩa đôi răng nanh nhọn hoắt, cắn vào hắn. Từ đầu đêm, hắn đã luôn đề phòng 2 con hàng này. Thấy nó động, nhắm vào mình. Hắn vung đao, kéo theo mười phần lực lượng trong người, chém vào miệng rắn.
Đao đi nghiêng, va phải răng nanh con rắn, chiếc răng văng ra, bay đi nơi nào không rõ. Đao mang bắn ra một tia hỏa hoa, lệch góc, chém đứt cằm con rắn nọ. Con rắn đau quá, nó quẫy đuôi, đập vào lưng hắn. Hắn bắn lên, cái lưng truyền tới một lượng lực lượng khổng lồ, đau rát tỏa ra khắp thân mình. Hắn ngã vào giữa đám rắn con. Bọn rắn bắt đầu quây hắn lại, bao phủ nhấn chìm hắn trong biển rắn. Rắn cắn vào chân, vào tay. Truyền độc tố vào trong người. Hắn nhịn đau trên lưng, giật mấy con rắn ngoan cố ném đi, tay quơ đao múa loạn, chém những con rắn xung quanh.

Cả bọn thấy hắn bay đi, kinh hoảng, chạy theo hắn, vừa lao tới vừa vung đao, vung gậy, quét sạch đàn rắn cản đường. Con rắn thứ 2 thấy vậy cũng lao theo. Nó tiếp cận lực sĩ trước, quẫy đuôi, đập lực sĩ bay lên cao sau đó, trườn người lại đón lực sĩ đang rơi bằng cách cuộn mình chờ hắn hạ xuống, ý đồ muốn quấn chặt hắn lại. Hắn vung đao, đập vào mình rắn nhưng vô hiệu. Lớp vảy của nó quá cứng. Chém không ăn thua. Lực phản chấn quá lớn, hắn sượt tay, thanh đao bay ra, cắm trên cát, làm chết mất mấy con rắn con xấu số. Con rắn nọ cuốn hắn lút đầu, ép xương cốt con mồi nghe răng rắc. Hắn dần dần mất ý thức, ngất đi.

Con rắn vẫn không buông tha, nó há mồm, muốn nuốt trọn lực sĩ vào trong bụng. Đúng lúc đó, bảo bảo chạy đến nơi. Hắn cầm con dao găm lấy được ở đình viện hôm bữa, cắm vào thân rắn đến phập một cái. Hắn vận sức, kéo rạch một vết dài trên mình nó. Nó đau quá rít lên, quay đầu lại, đớp bảo bảo. Kiệm lời không 2 lời, lao lên, sự việc nói ra thì chậm mà diễn biến quá nhanh, hắn vác đao bổ vào đầu rắn. Lưỡi đao bổ trúng, kêu keng một phát, tung ra một mảnh hỏa hoa. Con rắn chịu xung kích, bật ngửa. Quý còm đằng sau lao tới miệng hét dài:

- Aaaaaaaaaaaaaaa…….

Hắn nhảy lên, mắt nhắt tít lại, ẩn ẩn còn bay ra vài giọt nước mắt. 2 tay nắm thật chặt con dao găm, cắm ngay vào cằm con rắn. Dao cắm phập vào cằm, theo sức nặng của hắn trượt xuống, kéo theo một đường rạch dài tầm hơn 1 mét mới chấm dứt. Máu tươi bắn ra, hắt vào mặt hắn, nhuộm đỏ người hắn trong máu rắn tanh ngòm. Hắt sùi bọt mép, ngất đi.