Chương 8: Cơ duyên. Lời nhắn của Thần Long

Khí Vận

Chương 8: Cơ duyên. Lời nhắn của Thần Long

Sáng sớm hôm sau, cả bọn thức dậy. Bắt đầu công tác "mưu sinh". Nhưng do kết giới đã bao khỏa hòn đảo, kết cục tiêu tốn cả buổi sáng không câu được con nào. Bọn hắn chuyển dời ánh mắt vào cái đình viện. Quyết định thám hiểm nó.

Mở cửa phòng thứ nhất, bên trong tỏa ra mùi ẩm mốc đầy khí lạnh. Hun vào mặt cả bọn khiến bọn hắn ho sặc sụa. Phải một lúc sau mới ngưng được. Trong phòng có mấy cái tủ gỗ xếp sát nhau, vừa cao vừa rộng, bao kín vách tường, trên tủ treo đầy ngăn kéo với tem thuốc dán mỗi ngăn. Giống như ta vừa bước chân vào viện thuốc bắc mà ông chủ lẫn nhân viên đều lười dọn dẹp, bụi bặm bám đầy nhà. Vết bụi in theo gót chân bọn hắn như minh chứng, bọn hắn là những người đầu tiên tới đây sau một thời gian dài vắng bóng người.

Cả bọn thi nhau mở từng ngăn tủ nhưng chả có gì ngoài cặn thuốc đã mốc đen mang theo mùi mốc hun vào mũi. Ngăn nào cũng vậy. Ngán ngẩm, Bảo lại ra hiệu cả bọn quay sang phòng đối diện xem sao. Nhưng khi đến nơi, khung cảnh cũng chả khác gì với phòng đầu. Không còn hơi đâu đi kiểm kê phòng thứ 2 nữa. Tất cả rảo bước tiến lên căn nhà trung tâm.

Bảo mở cửa, đập vào mắt cả đám là 1 cái lò luyện đan 2 tầng 3 chân. Lại xem xét kỹ thì tầng dưới là nơi dẫn lửa, có 6 cái lỗ tròn to, phân đều mỗi phía, 2 cái lỗ giữa 1 cặp chân lò. Bên trong còn sót lại chút than cặn cũng phủ bụi. Tầng trên được bao khỏa một loại đá trong suốt như thủy tinh không tạp chất. Có nắp đậy bằng đồng hình tròn, trên nắp còn in hình con rồng uốn lượn trông rất bắt mắt. Bên trong thì sạch sẽ như mới lau, làm cả bọn tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Quý còm là đứa có vẻ si mê nhất với cái lò này. Nhà hắn bán thuốc đông y nên cũng nhìn qua chút thư tịch cổ trong nhà, trong đó có quyển sách miêu tả chiếc đỉnh này. Nghe nói, chiếc đỉnh được một nghệ nhân có tiếng thời xa xưa kiến tạo, tên gì không rõ. Trong đó ghi chép, một con rồng đã sử dụng nó, luyện thuốc cải tử hoàn sinh rất nhiều lần. Tuy thất bại nhưng dược tính đã in sâu vào chiếc đỉnh, khiến nó thành bảo vật cho người luyện dược. Không chỉ khiến cho xác xuất thành công tăng lên, còn khiến chất thuốc cao hơn hẳn những loại thuốc được điều chế từ những lò bình thường khác. Nghe có vẻ hoang đường, nhưng sự thật bày ra trước mắt. Chiếc đỉnh tồn tại, kiểu dáng y hệt bức tranh cuốn sổ cũ kia miêu tả. Mặc kệ cả bọn tỏa ra lục soát căn phòng, hắn cứ đứng mân mê suýt xoa suốt.

Ở đây, dù sao chung quy cũng có vẻ là kiến trúc quan trọng tập trung của đình viện nên chả mấy chốc lực sĩ đã tìm được một con dao găm hình lưỡi đao. Thân dao chạm chổ cầu kỳ, chuôi như đuôi rồng đang quẫy, được gắn một viên đá hình bán nguyệt. Tay cầm hình thân rồng có cả 2 chân trượng trưng 2 mặt. Đầu rồng le lưỡi tạo mũi dao cong lên, hơi vểnh ra sau. "Đáng tiếc không tìm được chiếc bao của nó" Long tặc lưỡi nghĩ mình hơi tham, vội giắt nó vào đai lưng. Nhưng vừa giắt được một nửa, đai lưng đứt làm đôi. Hắn khóc không ra nước mắt. Tiếp đến, cả bọn cũng không thu hoạch được gì thêm ngoài mấy đồ dụng cụ làm thuốc như chày cối, sàng, nia,… Thứ đáng giá nhất là cây dao Long cầm và vài ba lọ đựng đan bằng bạch ngọc không nắp, họ tịch thu. Còn lọ thường với dụng cụ khác họ lười để ý. Phú kéo Quý theo cả bọn lên lầu. Thằng cu vẫn còn tiếc ngẩn ngơ, thi thoảng liếc nhìn cái đỉnh thuốc.

Lên tầng 2, khung cảnh vẫn còn hơi tàn tạ chút nhưng cũng đỡ hơn nhiều. Không có ẩm mốc cũng không mấy bụi. Góc phòng là cái bàn gỗ vuông trên đấy bày chút sách vở, một cái giá bút, một chiếc đá mài gác lên nghiêng mực, 2 thanh chặn giấy, như chủ nhân vẫn còn chưa đi xa. Đằng sau treo hình một lão đầu đáng kính, đang xoa đầu một đứa nhỏ. Bên cửa sổ còn dựa một giá sách bày đầy sách, xếp kín cả cái giá. Phía đối diện thì lại là một tủ thuốc nhỏ, xếp chi chit ngăn kéo. Cả bọn lại gần, đưa tay mở ngăn kéo nhưng không được. Không còn cách nào khác, bọn hắn lại giá sách rút sách nhưng toàn chữ nôm, tuy có hình minh họa nhưng có vẻ chỉ có Quý còm với thần côn hiểu. Quả nhiên, quay sang cả bọn thấy 2 đứa đọc say sưa, ngon lành. "Thất học cũng là cái tội a" Trong đầu 3 tên xuất hiện câu nói này.

Lực sĩ nhìn thấy một phong thư viêt sẵn, đặt trên bàn, hắn rút thư ra, đưa cho tên béo xem.

- Thần côn, xem xem có gì không. Có mỗi 2 đứa bay biết chữ. Có thông tin gì thì đọc to cho cả bọn nghe đi.

Tên béo vừa nhìn vừa đọc to phong thư:

- Ta là Thần Long, hơn 2 nghìn năm trước bị Hắc Long phương bắc đả thương, vây khốn trong động thiên do ta tạo ra. Trước khi chết, ta lại dùng máu huyết linh hồn kiến tạo một linh cảnh nhỏ, phong ấn 1 sợi tàn hồn và 5 người con trong đó. Không ngờ, thiên đạo biến đổi, linh khí sói mòn, khiến tụ linh trận cung cấp không đủ linh khí. Cả 5 đứa tu vi đình trệ, không đứa nào thoát khỏi số phận chết yểu. Sợ tuyệt học thất truyền, ta dựng 5 tòa bảo khố, mỗi tòa một lĩnh vực riêng. Dùng nhẫn đồng khóa lại bí tịch. Chờ người hữu duyên tới nhận đạo. Muốn thoát khỏi bí cảnh, hãy thắp sáng tế đàn cả 5 khu vực. Thông đạo sẽ mở ra. – Dừng một chút lấy hơi, hắn đọc tiếp – Bản đồ nằm ở ngăn kéo cuối cùng góc bên phải. Muốn mở được phải tìm được nhẫn đồng, nhỏ máu nhận chủ. Nhẫn không chỉ giữ đồ, còn phụ trợ chủ nhân tu luyện và giải đáp thắc mắc về vấn đề lĩnh vực thuộc phạm trù của bảo khố.

Chưa nghe thần côn nói hết, lực sĩ vội dốc phong thư. Một chiếc nhẫn đồng có hoa văn hình chiếc lá bao khỏa viên ngọc màu xanh lục nằm trong bàn tay. Hắn đưa mắt nhìn mọi người. Ánh mắt ngạc nhiên không kém gì các thành viên trong đội đang nhìn hắn.

- Cho ta, cho ta, cho ta.

Quý còm hét toáng lên. Bởi nhà hắn làm tiệm thuốc, từ bé đến lớn đều quanh quẩn với thảo dược, không ai trong nhóm có thể hiểu cách chế thuốc hơn hắn. Hắn là ứng cử viên sáng giá duy nhất của cả nhóm có được chiếc nhẫn đầu tiên này.

Cả bọn nhìn nhau gật đầu. Xét tổng thể, có lẽ cũng chỉ có hắn có hứng thú nhất với "bảo khố" của cái đình viện này. Mỗi tội, tên này yếu quá. Để hắn cầm có lẽ hơi bất công cho món bảo vật. Mà thôi kệ, dù sao cũng còn 4 chiếc nữa cơ mà. Không sợ không đủ phân phối a.

Long cười gằn,tiến tới tên nhát cáy, tay cầm dao hơi giơ giơ lên như lên cơn khát khó nhịn. Quý thấy vậy, sợ run người.

- M..mi.. đ..đị..nh.. l..là..àm.. g..gì..

- Xin tý huyết thôi. Có gì đâu phải sợ. Trong thư nói rồi. Nhỏ máu nhận chủ a.

Lực sĩ nhếch miệng cười tà, khuôn mặt hắn cười càng lúc càng có vẻ giữ tợn hơn. Nhát cáy bị họa sởn tóc gáy. Mặt trắng bệch, đưa ánh mắt cầu cứu sang đám bạn. Nhưng khi nhìn mấy con hàng này, hắn lại càng sợ hơn. Mặt đứa nào đứa nấy cũng nở nụ cười tà mị, nhìn lại hắn, như nhìn một cô gái xinh xắn lại thiếu vải, sắp đưa chân vào cảnh "vạn kiếp bất phục". Mà người tạo lên nỗi "bất hạnh" đấy lại chính là bọn hắn vậy.

- K..kh..hô..ôn..g.. c..cầ...ần… T..ta..au..u.. c..ó..t..th..hể.. tự sử được. - Quý vừa nói vừa đánh bắp chân rung rung, nói mãi mới hết câu.

- Hahaha. Đưa phật đưa tận tây thiên a. Anh em, lên.

Bảo cười phá lên, vui vẻ xông lại cùng với anh em, không cho hắn phân trần, đè hắn xuống cho đao phủ Long thực hiện. Một giọt máu trích ra từ ngón tay Quý, rơi xuống chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn phát sáng màu lục bảo, chói sáng khắp căn phòng. Hắn hét toáng lên, sùi bọt mép, hồn về thiên ngoại. Ngất đi. Dưới háng lại ẩn ẩn có mùi khai tỏa ra.

Không ai để ý, có một cái bóng mờ gần bức tranh, chiêm ngưỡng giây phút "thiêng liêng". Cái bóng nâng chán, thở dài, quay đầu đi. Như không muốn nhìn thấy tình cảnh thê thảm này.