Chương 6: Nguy hiểm nối tiếp hiểm nguy.

Khí Vận

Chương 6: Nguy hiểm nối tiếp hiểm nguy.

5 Thằng thi nhau chạy, càng chạy càng hãm sâu vào trong rừng. Tuy phải luồn lách qua những cái cây nhưng bọn hắn cũng không dám chạy chậm lại, vì cái "máy ủi 4 chân" đằng sau có vẻ không chịu bỏ qua cho bọn hắn. Cảm giác cứ như cả đám đang chơi game nhập vai thể loại Endless Runner mà không có kim cương hay đồng tiền trên đường. Nếu bị bắt, kết quả chỉ có game over.

Hiện tại, tình hình đường đua là:
Lực sĩ, với thể lực sung mãn đang đứng đầu bảng. Tiếp theo, đứng thứ 2 là kiệm lời với thân hình dẻo dai. Tiếp tới là bảo bảo đã vượt lên hàng thứ 3 sau khi vừa bị hố. Còn 2 con hàng đào hố, bất hạnh xếp chót

- Th… th..ần... côn…. Đợi ta v..ớ..iiii… - Quý còm nhát chết vừa chạy vừa thở phì phò vì thiếu hơi.

- Sorry. Tử đạo hữu, bất tử bần đạo. Ta bất lực – Phú cũng không khá hơn. Hơi thở gấp như một người quá sức. Rất có thể quẳng gánh giữa đường.

- Cố lên. Còn cơ hội. – Bảo không quay lại, la to.

Con cọp càng đuổi càng gần. Như tử thần đang dần dần hàng lâm đằng sau bọn hắn. Quý còm kiệt sức. Vấp phải cành cây mục, đầu dúi xuống đất, ngã lộn mấy vòng. Hắn ngẩng đầu lên. Bồn đại khẩu đến trước mặt. Bộ hàm sắc nhọn đang ngoác ra. Phóng to trước mắt. Phả hơi thở chết chóc vào mặt hắn. Hắn sùi bọt mép, ngất. Bất tỉnh nhân sự. Đũng quần cấp tốc tỏa ra 1 vùng thẫm.

Con cọp đang lao tới, thấy 1 con mồi ngã xuống. Nó nhảy lên. Một bộ chúa tể sơn lâm bày ra nhuần nhuyễn không bỏ sót. đang há mồm định đớp con mồi. Nhưng, vồ hụt. Con mồi quá khó chơi, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. Bữa ăn của nó ngả người ra sau. Tránh thoát số mệnh an bài. Chưa kịp đáp xuống đổi thế. Chợt, nó cảm nhận được 2 cái răng nanh nhọn hoắt, cắm phập vào mông. Làm nó đau, gào lên 1 tiếng rung động cánh rừng.

4 thằng đang chạy giật mình, ngoái đầu lại. Thấy con cọp khụy ngang như thọt 1 chân, lăn 1 vòng, đụng trúng 1 gốc cây cổ thụ gần đó. Đằng đuôi còn treo 1 cái đầu rắn to bằng bắp chân, khoác 1 lớp da cũ bên ngoài, đang gì chặt cái mông của nó không buông.

Thì ra, lúc tên nhát cáy kia bị vấp ngã. Không phải ngã vì khúc gỗ mục mà ngã vì vấp phải thân con rắn đang trong thời kỳ lột xác. Kể cũng tội cho con rắn. Đang duỗi người chui ra khỏi lớp vỏ bọc đã gắn bó với nó suốt một thời gian dài. Một hành động "thiêng liêng" theo quy luật tự nhiên. Nó lại bị mấy con hàng từ đâu mọc ra. Quấy rầy nó. Thằng thứ nhất đạp lên, nó nhịn. Thằng thứ 2 đạp lên, nó cũng nhịn, Thằng thứ 3, thứ 4, nó… cũng nhịn. Nhưng đến thằng thứ 5 thì nó không thể nhịn hơn được nữa. Nó tức lắm rồi. Nó phải cho mấy con hàng này biết, nó không phải kẻ dễ dãi. Thế là mặc kệ đang lột xác, nó mang theo cái xác cũ quay đầu lại,mang theo nỗi hận xung thiên, há mồm tợp cho các con hàng này biết, giây với nó là kiện đau khổ nhường nào.

Cuối cùng, nó cắn trượt. Dính phải con cọp. Nhưng không sao, dù sao nó cũng đang đói. Cứ hạ trước tên này rồi dần dần làm thịt bọn còn lại cũng được.


Thế là, 4 anh em lại được chiêm ngưỡng 1 màn long tranh hổ đấu. Ý nhầm, phải gọi là màn xà cắn hổ cào hấp dẫn. Tay không tự chủ được, rút điện thoại lên quay. Lực sĩ rất tự giác, canh thấy 2 con thú chiến đấu xa dần Quý còm bèn chạy lại lôi hắn đi.

Nhận chai nước mới múc hồi sáng từ bảo bảo. Hắn dốc hết vào mặt tên nhát chết. Không công hiệu, hắn xắn tay áo lên, cho con hàng này 2 vả. Vẫn không có hiện tượng.

- Sao rồi. Không phải sợ vỡ tim mà chết đấy chứ. – Bảo hỏi.

- Không biết. Làm tiếp mấy vỗ xem sao – Lực sĩ nhăn nhó trả lời.

Thế là lực sĩ lại vả tiếp, làm vài phát lại dội nước 1 lần. Cuối cùng, sau một hồi nỗ lực "quay tay" (theo nghĩa đen), Quý còm cũng tỉnh dậy. Cả người thoát lực, nằm sụi lơ, 2 má sưng húp vì bị đánh. Đến lúc này, Bảo ra hiệu cho mọi người yên lặng rút lui. Để lực sĩ cõng Quý còm chạy theo. Dù hơi đáng tiếc vì không đập hết được cảnh tượng thú vị này nhưng cái mạng quan trọng hơn.

Đi được 1 đoạn thì không còn nghe tiếng hổ gầm nữa. Cả bọn thở phào thoát nạn, hạ tốc độ. Tiếp tục hành quân.

Cả một đêm lang thang trong rừng. Mệt thì ta ngủ ngươi thức rồi ngược lại, ta thức ngươi ngủ. Nghỉ ngơi xong lại đi tiếp, uống nước lã cầm hơi. Mãi đến trưa hôm sau, khi chỉ còn lại 2 chai nước cuối cùng. Cả bọn lại tìm được một con suối lớn, hay chính xác là một dòng sông nhỏ, nước trong veo. Cảnh tượng đẹp như một bức tranh vẽ. Một cái cây nằm nghiêng, lẻ loi giữa những cây cổ thụ khác, hơn một nửa đoạn rễ cắm vào bãi cỏ bên bờ, một nửa khác rủ xuống, khiêu động trong dòng nước chảy xuôi như mấy chếc cành đoạn trên. Ánh nắng chiếu vào như thắp sáng cả đoạn sông.

Bổn cũ soạn lại,bảo bảo và kiệm lời đi đào run, tìm 2 đoạn cây, thao tác thành 2 chiếc cần câu bắt đầu thả câu. Quý còm được yên vị tại bãi cỏ gần đấy, nằm hồi sức. Tuy đã không ảnh hưởng đến đi lại, không cần cõng, nhưng vẫn có vẻ còn yếu nên tất cả thống nhất cho hắn làm biếng một ngày. Lực sĩ kéo thần côn đi kiếm củi, tiện tìm chút gì tạo lán.

Trời sẩm tối, tất cả lại quây quần bên đống lửa mới tạo. Kiểm kê lại thu hoạch buổi chiều. Do chỉ có 2 người câu nên cũng chỉ câu được thêm 6 con cá. Cả số cá cũ hôm qua nữa là 9 con. Hơi khó phân nhưng cũng không ảnh hưởng gì lắm.

Mặt mày lấm lem, cả bọn vừa ăn vừa cười. Ăn uống tạm bợ, đến giờ đi ngủ. Hôm nay lại đến lượt Long và Phú canh ca đầu. Bầu trời vẫn đen thui, không có một ánh trăng hay vì sao nào thắp sáng. Thi thoảng có vài tiếng dế kêu, cả khung cảnh yên tĩnh đến lặng người.

Nhóm lửa thứ 2 sắp tắt, Toán và Bảo vừa bị 2 tên "bất lương" lôi dậy. Ngáp dài một tiếng, Bảo lần mò tới bờ sông rửa mặt cho tỉnh táo. Chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã bị tiếng la của thằng bạn làm cho giật mình, suýt rơi tõm xuống nước. Hắn vội vã chạy lại xem có gì xảy ra thì thấy kiệm lời đang huơ huơ 1 cây củi đang cháy về phía cánh rừng trước mặt. Định thần nhìn lại, hắn cũng sởn hết cả da gà lên. Cả cái lán đã bị bao vây bởi đàn rắn. Con to nhất đang tìm cách thịt thằng bạn mình nhưng mỗi lần muốn mổ lại bị cây đuốc chặn lại, đành phải rụt về.

Những đứa khác cũng lồm cồm bò dậy. Mỗi thằng tự trang bị một cây củi lửa, học theo Toán quơ loạn.

- Tình hình có vẻ không ổn. Thế này mãi không được – Bảo tham gia, vừa quơ vừa nói.

- L…l..à..àm s..a..ao..o b..b.â..ây giờ - Nhát cáy run run.

- Xếp hết củi lại. Làm hàng rào lửa – Kiệm lời lên tiếng.

- Không đủ củi – Lực sĩ bực tức hô.

- Chó a. Trèo hết lên cây, quây củi lại. – Bảo hét lên.

Tất cả im lặng gật đầu như nhất trí. Hắn hạ lệnh.

- Lực sĩ, Quý còm đi khuân củi. Tau với mấy đứa còn lại quơ đuốc bảo vệ.

Cả đám bắt đầu phân công làm việc. Bảo bảo đứng giữa, kiệm lời với tên béo 2 bên, bảo vệ 2 thằng khuân củi. Xong xuôi, 3 đứa vừa đi vừa lùi dần về sau hàng rào củi. Lực sĩ với nhát cáy châm lửa. Cả bọn trèo lên cây nhìn đám cháy.

- Có đủ không – Tên béo hỏi.

- Không biết. Được bao nhiêu hay…

Bảo chưa nói hết, cái cây nghiêng 1 cái khựng. Cả bọn toát mồ hôi.

- Không lẽ…

Tên béo chưa kịp nói hết câu. Đất nứt, tán cây nghiêng xuống sông. Gốc cây trượt theo, rớt đến tủm 1 tiếng. Cả bọn xanh mặt.

- Qụa, miệng đen – Cả đám rống vào mặt tên béo. Khuôn mặt hắn đỏ ửng, nhưng tối quá, chả ai nhìn thấy.

P/s: Qua nay bận chút việc, bớt chút thời gian gõ được một chương. Việc xong sớm, tối ta về, rà lại lỗi rồi gõ tiếp. Mai đăng bù ^^