Chương 4: Bàn Bạc. Thần Côn Dọa Đái

Khí Vận

Chương 4: Bàn Bạc. Thần Côn Dọa Đái

-Ba à. Xong chưa.

-Im coi. Ta đang tính.

-Lâu thế. Có gảy gảy mấy ngón tay mà bấm cả ngày không xong. Cả ngàn năm rồi. Giờ mới có người tới. Sầu chết ta rồi. –Bĩu môi

-Chị cả à. Cái gì cũng phải từ từ chứ. Dính đến cái đồ này phải cẩn thận. Không, chết lúc nào không biết đâu.

-Phải đấy.

-Ừm. Chị 3 nói đúng đấy. Chị cả chịu khó chờ thêm lúc nữa đi.

-…

-Lâu.. Lâu.. Ta mặc kệ. Dù sao ba cũng chết rồi. Có làm gì cũng sẽ không chết lại. Sao cứ phải lầm bầm mãi thế chứ. Cuối cùng có được hay không đây.

-Chị 2 à. Đừng suốt ruột. cố chờ lúc nữa đi mà. Tuy thật ba chết rồi nhưng đừng nói thế, ba thương tâm đấy.

-Ừm.

-Oáp… Liên quan gì ta. Nằm ngủ cũng trúng thương. Yên ta ngủ. –Quay đầu ngủ tiếp.

-…

-Ta nghe thấy cả đấy.

Lão ba hạ ngón tay, quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn lũ con mình:

-Ba, ba. Ba tính ra cái gì rồi. Tụi con có phải chuẩn bị chuyển nhà không. Số người vừa khớp. Mỗi người chọn một người. Ta đi, không phải tranh nhau a. – Chị cả toét miệng cười.

-Ừm. hơi lạ chút. Nhưng cũng là nhân tuyển không tồi.

-Dậy đi, chị 2. Nghe ba nói xong rồi ngủ tiếp.

-Ta đang nghe. Con 5. Không cần lay. Ta cho mi bay luôn bây giờ. –Nói đoạn, nó giơ ra 2 cái xúc xắc làm con 5 sợ hãi, biến thành làn khói, nấp sau chị 3.

Mặt hơi đen lại, ho một tiếng coi như không thấy. Lão nói tiếp:

– 5 tên này, nói thế nào đây. Đều có vận riêng của mình. Nhưng, vận khí chia đôi, 1 nửa cột chung. Có thể nói tình bạn khăng khít. Bám nhau không rời. Một người gặp nạn sẽ làm yếu đi thực lực tổng thể. Nhưng phần còn lại, tỏa ra 5 hướng khác nhau. Có chiều hướng dây dưa, đấu đá lẫn nhau. Có thể nói, thủy hỏa bất dung. Không chết không thôi. Các con cắm vào. Chưa hẳn chuyện tốt.

Dừng một lúc, lão lại tiếp tục:

- Tình huống xấu nhất. Nhẹ thì biến chất, bỏ đi đặc tính cơ sở. Nặng thì như ta. Còn lại 1 sợi tàn hồn. Chờ đợi vận may qua năm tháng. Mấy đứa phải suy tính kỹ càng.

Đôi mắt cưng chiều, lão nhìn mấy đứa nhỏ. Tất cả đều chầm mặc. Kể cả ham ngủ nhất chị 2 cũng đang suy nghĩ.

Qua một hồi, chị cả đi đầu lên tiếng:

-Ta mặc kệ. Ai ở thì ở. Ta đi trước. –Nói xong, chị cả hóa thành làn khói. Biến mất ngoài cửa động.

-Ta cũng muốn đi.

-Ừm. cùng ý.

-Ta không ý kiến.

-Ta lười lắm. Gặp thì đi.

Có người đầu têu, cả bọn nhao nhao biểu thị ý kiến rồi cũng biến thành làn khói bay đi. Chỉ còn Chị 2 và lão ba già ở lại.

Lão nhìn tất cả đều biểu thị như vậy. Có chút lo lắng nhưng cũng biết. Lo lắng cũng chẳng được gì. Con đường, mỗi người chọn một hướng. Biết sao được. Nói là nói thế, lão vẫn thấy canh cánh trong lòng. "Trước khi chúng nó đi, ta cũng phải làm chút gì đó, chuẩn bị cho các vị khách này mới phải đạo. Đằng nào cũng có thể trở thành người 1 nhà. Không chuẩn bị chút lễ là không phải" Thở dài, lão cũng biến thành làn khói. Chỉ còn lại người chị 2 đang cuộn tròn lại. Chìm vào giấc ngủ.


---- ------------ ----


Sáng sớm hôm sau.

Khi trời dần sáng. Từng người lục đục chui ra khỏi lều, vươn vai hít thở rồi ngồi thừ ra. Khung cảnh buổi sáng cũng thật ngon lành. Chim hót, nắng dịu tinh tươm, gió thơm thoang thoảng. Làm người ta sa vào trầm mê, hưởng thụ thiên nhiên tươi đẹp. Cả bọn cứ ngỡ tưởng mình chỉ là đi đổi gió, cắm trại tại ngọn núi sau nhà. (Ta cũng ước vậy. Đáng tiếc, ta ở tp)

Thần côn cuộn mình bên hòn đá đã trượt người nằm thẳng cẳng. 1 tay để chéo hướng đũng quần. Chắc là đêm xuân trỗi dậy trong mộng. Tất cả im lặng, đồng thời lôi máy ảnh lên, làm 1 nháy. Xong, vũ khí nguy hiểm dành riêng cho con heo xuất hiện. Cầm nó, các bạn có thể uy hiếp nó làm việc gì cũng được. Kể cả bắt heo leo cây. Tội nghiệp thần côn. Còn chưa biết mình đã đặt chân vào án tử, mắt nhắm tít lại, cười chảy nước miếng. Hành động có bao nhiêu mất mặt thì bấy nhiêu xấu hổ.

Lực sĩ thấy 3 tên đã "tinh thần xung mãn" cũng rất thức thời, chui vào lán chợp mắt 1 lúc. Công việc hoàn thành, nên đi nghỉ ngơi. Ai biết được, lúc nào sẽ được ngủ tiếp chứ. Bảo lại xung làm trưởng nhóm. Phân công nhau chia ra tìm thức ăn và nước uống. Dù sao, tối ngày hôm qua, cả bọn đã xài hết lương thực dự trữ ít ỏi rồi.

Khi thần côn tỉnh dậy, không thấy mọi người đâu. Thế là cu cậu lẻn vào lán. Nằm ôm lực sĩ ngủ tiếp. Chưa được bao lâu hắn lại bị gọi dậy, mắt xet mắt bùng (mắt nhắm mắt mở) nhìn cả đám với nụ cười quỷ dị trên môi. Hắn chột dạ. Tát mặt cái.. đùng cho tỉnh. Chưa kịp hồi thần, Quý nhát đã lôi hắn ra. Bắt hắn bói một quẻ xem cát hung thế nào. Đi đâu. Tuy rằng, ai cũng biết hắn bói không được tốt lắm. Chỉ có thể tin một nửa. Nhưng dù sao có phương hướng vẫn hơn mù tịt. Người trong nghề vẫn phải rành hơn lũ tham quan.

Phú tháo vòng cổ ra, rút trong đó 4 đồng tiền. Lẩm bẩm 1 câu rồi tung lên. Hắn từng giải thích. 4 đồng chia ra 4 hướng, đông, tây, nam, bắc. Để tiện cho việc xem hướng khi trong hang động hay nơi không thấy mặt trời. Để tiện đánh dấu hướng đi cho đỡ lạc. Tiện khoanh vùng xem hướng nào an toàn nhất.

Nhưng khi 4 đồng tiền rơi xuống đất. Tất cả đều úp sấp. 2 đồng chạm nhau. Hắn cũng chịu a.

-Sao rồi thần côn – Bảo hỏi:

-Chịu. Bảo bảo. Hay để ta đoán hướng nhé. Tuy không chắc lắm. Nhưng cũng đỡ hơn.

Nói xong, thần côn lại rút tiếp 5 đồng nữa. 9 đồng mặt ngửa xếp chồng nhau. Hắn lại lầm bầm vài câu rồi tung sang 1 hướng. Tất cả nằm sấp, gối vào nhau. 2, 3 đồng làm 1 cặp. Hắn toát mồ hôi. "Mịa, đại hung. 3 lô 1 cốt thế này. Đi thế méo nào được. sang đó là chết chắc a.". Vội vã thu tiền, hắn lại tung 1 hướng khác. "Lại hung."

Sang phải. 3, 3,3 "Hung".
Sang trái 3, 2, 4 "Hung"
Quay sau, 9 đồng xếp thành 1 hàng. Thần côn dọa đái.

Vội thu tiền, quăng hết lên trời. Tiền đồng vãi ra xung quanh. Tất cả đều sấp. Có 1 đồng lăn lóc trước cửa lều. Vật ngửa. 1 đồng cắm vào kẽ đá. Không biết sấp ngửa hướng tế đàn bên cạnh. Như 1 cơn gió, thần côn thu tiền, chui ngay vào trong lều. Mặc kệ mùi khai, ôm đùi run.