Chương 25: Đêm chung kết (1)

Khi Ma Vương Vô Cảm Có Tình Cảm

Chương 25: Đêm chung kết (1)

Matou gia.

"Chít…Chít…"

"Chi…Chi…"

Một tầng hầm tối tăm, hôi hám vang lên những tiếng cắn xé ghê rợn. Ở giữa trung tâm tầng hầm ấy là một bé gái bảy tám tuổi, xung quanh nàng chi chít sâu với sâu.

Chúng thay nhau chui ra chui vào cơ thể nàng, bất kì nơi đâu trên cơ thể có lỗ chúng đều chui vào bắt đầu cắn xé, vang lên những tiếng ghê rợn buồn nôn.

Nhưng cô bé ấy lại không kêu rên, không khóc, không than vãn, trên gương mặt là một mảnh lạnh nhạt, trống rỗng.

Đây là gương mặt của một đứa trẻ bảy tám tuổi?

Độ tuổi vẫn mang cặp sách đến trường, độ tuổi vui vẻ cùng bạn bè, độ tuổi vẫn nên ở trong lòng cha mẹ làm nũng nay đã hoàn toàn biến mất trên người cô bé này…

Chỉ vì…

Ma thuật sư…

Một lũ đáng chết!!!

"Ố chà…ố chà…Kariya hôm nay lại hứng thú đi đến nơi này à?" Một lão nhân gầy gòm, da bọc xương như zombie vô cùng bình thản đứng nhìn bé gái trong bầy sâu kia, khi nghe tiếng bước chân phía sau lưng mình, liền lạnh nhạt mở miệng. Cái này vô dụng hắn mới lười nhiều lời đâu.

"Khốn nạn!! Matou Zouken, không phải ngươi nói nếu ta tham gia chén thánh ngươi sẽ không làm như vậy với Sakura sao?" Matou Kariya dữ tợn hét vào mặt Matou Zouken.

"Ha! Kiến hôi hôm nay lại muốn phản khán ta sao? Ai biểu ngươi lại vô dụng đến vậy, nếu ngươi không vô dụng như thế ta đã không cần phải tốn công sức như vậy rồi." Matou Zouken cười khinh thường, hắn quay qua nhìn Kariya, nhưng ngay lập tức hắn nhận ra cánh tay của Kariya đã không có lệnh chú, hắn điên loạn hỏi: "Lệnh chú, lệnh chú đâu? Kariya, ngươi đã làm gì?"

"Ha? Chó má lệnh chú, ta đem nó đi giao dịch rồi, Matou Zouken, kẻ lừa đảo ngươi, hôm nay là ngày tàn của ngươi!!!" Matou Kariya không khách khí chỉ vào mặt Matou Zouken hét lên. Dù sao cũng chết, trước khi chết phảo chửi cho đã, phát tiết bao tức giận, ấm ức từ trước đến giờ.

"Giao dịch? Ngươi giao dịch với ai?" Matou Zouken nghi ngờ hỏi.

"Với ta…" Một giọng nói vang lên khiến Matou Zouken giật mình.

Một thân ảnh đứng giữa Matou Zouken cùng Matou Kariya, trên tay hắn bế bộ bé gái tóc tím, trên người cô bé được bao phủ thêm một chiếc áo choàng đen, cô bé dùng một gương mặt trống rỗng nhìn người đang bế mình.

Thật kì quái…

Bộ giáp ắt hẳn phải rất lạnh nhưng cánh tay đang bế lấy nàng cùng hơi thở từ người nam nhân này lại khiến nàng cảm thấy lớp áo sắt này lại an tâm cùng ấm áp. Cái ấm áp đã biến mất từ khi nàng bị đưa đến Matou gia hiện nay nàng mới cảm nhận được.

Không muốn…

Không muốn thoát khỏi cái ôm này…

Ta không muốn…

"Matou Zouken…Ngươi đã chuẩn bị đón nhận lửa giận của ta rồi chứ nhỉ?" Mái tóc che đi khuôn mặt hắn, không ai biết được biểu cảm trên mặt hắn, nhưng từ giọng nói tràng ngập phẫn nộ và lạnh lẽo đã biểu đạt tâm trạng hắn hiện tại.

Sakura ngơ ngác nhìn gương mặt người đàn ông đang ôm nàng, người khác có lẽ không thấy biểu cảm của hắn nhưng nàng thì không, nàng nhìn thấy.

Đó là phẫn nộ, đau lòng, yêu thương, hối hận…

Hắn phẫn nộ vì ta sao?

Hắn đau lòng vì ta sao?

Hắn yêu thương ta sao?

Hắn hối hận vì ta sao….

Bỗng nhiên, nàng thật muốn khóc, ánh mắt này, biểu cảm này, ấm áp này, nàng đã bao lâu không được cảm nhận. Nhưng…

Nàng xứng đáng nhận nó sao?

Với thân thể bẩn thỉu này…

Nghĩ đến đó Sakura lại vùng vẫy, nàng không muốn dùng thân thể bẩn thỉu này chạm vào người hắn, nó sẽ làm bẩn bộ áo giáp cùng hắn mất…

"Ngoan nào, đừng nhúc nhích…" Cảm nhận được vùng vẫy trong ngực mình Diablo xiết chặt tay lại, đem thân ảnh nhỏ nhắn hoàn toàn kéo vào tràn trong lòng hắn.

"Không…Không muốn…Bẩn…" Thần ảnh trong lòng vũng vẩy yếu đi, thay vào đó là giọng nói the thé, run rẩy vang lên.

"Ngoan, không bẩn, rất sạch sẽ, nếu ngươi nghĩ rằng bản thân bẩn thỉu, thì cứ ở trong lòng ta, vì ta cũng bẩn thỉu nha, ta là ma vương, trên người ta có chỗ nào sạch sẽ chứ? Vì vậy, ngoan ngoãn ở đây đi, sau đêm nay mọi chuyện sẽ kết thúc, tất cả mọi đau đớn trên người ngươi cũng kết thúc, mọi đau khổ của ngươi đều bị bản vương ăn hết vào bụng rồi…" Diablo nhỏ nhẹ nói với Sakura, cô bé vẫn đang run rẩy trong lòng hắn.

Hắn cảm nhận được tâm trạng của cô gái này, hắn hiểu những gì mà cô trải qua.

Có lẽ những điều Diablo nói như một liều thuốc an thần cho Sakura, nàng không còn vùng vẫy nữa. Thay vào đó nàng túm chặt lấy hắn, vùi mặt vào lòng hắn.

"Ngươi là ai?" Matou Zouken lùi về sau phòng thủ, hắn cảm thất rất áp lực khi đối mặt nam nhân này, một kẻ xuất hiện trong nhà hắn một cách bất chợt, đem Sakura ôm đến trong lòng từ lũ sâu, hắn hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của tên này.

"Kẻ lấy mạng người…Thánh quang!!!" Diablo giơ tay lên, một quang cầu nhỏ xuất hiện trên tay hắn, Diablo không hề do dự ném quang cầu vào Matou Zouken.

"!!!" Không thể động đậy. Đây là cảm nhận của Matou Zouken ngay lúc này. Hắn muốn né tránh quang cầu nhưng thân thể của hắn không thể động đậy, hắn cảm giác không gian xung quanh mình đang đông lại, khóa chặt mọi hành động của hắn.

Mọi việc diễn ra rất nhanh, quang cầu không thèm để ý đến Matou Zouken cảm nhận ra sao. Nó chỉ làm theo người tụ lại nó và đang lao thẳng đến một con zombie nào đó.

"A…A…A…A"

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng Matou gia, cũng vang vọng xung quanh, những người dân xung quanh Matou gia rùng mình ớn lạnh khi nghe tiếng kêu thảm thiết đó. Nhưng họ không muốn bị liên lụy nên đều tắt hết đèn, chui vào chăn nhắm mắt ngủ.

"Hắn…hắn chết rồi sao?" Matou Kariya mở mắt ra sau khi ánh sáng tắt đi. Tuy đứng bên ngoài nhưng hắn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của quang cầu nho nhỏ kia. Hắn cũng cảm nhận lũ sâu trong cơ thể hoàn toàn biến mất.

"Ừ…Matou Zouken đã biến mất, lũ sâu trong cơ thể ngươi cùng Sakura cũng biến mất…"Diablo không thèm để ý đến Matou Kariya, hắn hiện tại đang bận tái tạo lại cơ thể của Sakura. Từ ma lực đến máu của nàng đều bị lũ sâu phôn thệ, nếu không cải tạo lại thì không ổn. Đã làm thì làm cho chót luôn vậy.

"….Ngươi thật sự là ma vương?!" Matou Kariya nhìn Diablo đang chữa trị cho Sakura, nghi ngờ hỏi.

"Không nguyện ý tin tưởng sao?" Diablo hỏi lại.

"Rất khó mà tin đi, ngươi là ma vương nhưng lại có thể dùng ma pháp quang hệ, ngươi là ma vương nhưng lại cứu chữa người khác, ta hiện tại có thể cảm nhận được bản thân mình đang sống lại, không phải là một vài tuần, mà là vài chục năm…" Matou Kariya nói.

"Ma vương…Xưng hô đó không phải là các ngươi đặt cho ta sao?" Diablo chỉ để lại một câu rồi biến mất.

Hắn không có nhiều thời gian a. Trước khi đi Illya cứ bám lấy hắn, đòi đi theo, hắn phải lấy một món quà cùng hứa hẹn tối nay về nhà đọc truyện ru nàng ngủ cùng với sáng mai phải dẫn nàng cùng Irisviel đi khu giải trí mới được thả đi.

Ma vương…nghe oai lắm nhưng hắn lại chẳng thể đối phó nỗi đầu óc ranh ma của một on gấu con ở nhà a…

"…" Matou Kariya im lặng nhìn hắn biến mất.

Thế giới này cũng thật đủ châm chọc a…

Ma vương lại đi cứu người…

Con người lại tàn sát lẫn nhau…

Người với người….Tại sao lại như vậy….

Lòng tham a….ngươi khi nào mới có thể biến mất khỏi thế gian đây…

Nhưng có lẽ điều đó chỉ là hảo huyền đi…