Chương 17: Quả nhiên ta vẫn nên hủy cái thế giới này!

Khi Ma Vương Vô Cảm Có Tình Cảm

Chương 17: Quả nhiên ta vẫn nên hủy cái thế giới này!

Chương 17: Quả nhiên ta vẫn nên hủy cái thế giới này!

Từ khi từ tiệc rượu đẫm máu trở về, Eve không nói lời nào liền đi vào phòng ngủ để lại Diamon đang trầm mặc nhìn bóng lưng cô.

''Onii-chan không ngủ?''


Est thấy Diamon im lặng đứng trước cửa phòng Eve rất lâu thì nghi hoặc hỏi.

Diamon nhìn Est sau đó lại nhìn cửa phòng Eve rồi thở dài bước về phòng nhưng hắn cũng không quên đưa Est về phòng ngủ của nàng. Tuy Diamon biết cô nhóc này sáng nào cũng chui vào chăn của hắn.

……………….

Một vùng không gian tăm tối, một thanh niên đang ngơ ngác nhìn xung quanh. Bỗng nhiên có một ánh sáng nhỏ len lõi vào vùng không gian ấy khiến thanh niên kia phải quay mặt đến nơi phát ra ánh sáng.

Một cây Sakura to lớn đang đứng sừng sững nơi đó.

Khi chàng thanh niên định thần lại thì phát hiện mình đã đứng trên mảnh đất nhỏ dưới cây Sakura kia, xung quanh thì trở thành bốn bề là nước.

Robinson???

Đây là suy nghĩ đầu tiên của thanh niên khi nhìn thấy cảnh này. Ngay lúc chàng thanh niên đang nghĩ mình trở thành Robinson thì một thanh âm quen thuộc phát ra từ phía sau hắn.

''Lâu quá không gặp, Kamura…''

''Yamada!!! Không phải cậu đã….''

Diamon…Không…hiện tại nên gọi Kamura kinh ngạc nhìn người xuất hiện phía sau lưng mình. Kamura phát hiện cơ thể cùng gương mặt hiện tại của cậu là Sakamoto Kamura mà không phải Diamon

''Uống chút không…'' Yamada giơ chai rượu cùng hai ly nhỏ nói.

Sau khi ngồi xuống uống chút rượu do Yamada rót, Kamura không nhịn được hỏi: ''Yamada…Cậu…''

''Tớ đã chết rồi, Kamura. Tớ được một vị thần giúp đỡ để có thể sống sót. Tuy nhiên, chúng tớ chỉ là trò chơi mua vui cho họ. Họ bắt tớ chém giết, vật lộn để giành sự sống với những người khác. Tớ đã thua và sẽ biến mất mãi mãi, nhưng tớ đã dùng sức mạnh mà mình đạt được trong lúc chiến đấu tích góp, cô đọng lại thành một tia ý thức vào đi vào cơ thể cậu để giúp đỡ khi cậu cần…''

''Cái gì…Vậy, hiện tại tớ là Diamon là….''

''Là tớ làm…''

''Tại sao?''

''Cậu thức khuya chơi game quá nhiều dẫn đến cơ thể cậu không chịu nổi mà tan vỡ, tớ đã dùng một nửa sức mạnh ẩn trong cơ thể cậu để cậu có được thân phận Diamon cùng những vật phẩm mà cậu có được. Dù sao bỏ chúng thì uổng quá đúng không?'' Yamada một bộ bất cần đời, cà lơ phất phơ nói.

Kamura im lặng nhìn Yamada. Người bạn thân duy nhất mà hắn có được lúc còn là Sakamoto Kamura.

Yamada tên thật là Ishika Yamada. Hắn cùng Yamada gặp nhau trong game và trong cùng một trận chiến.

Lúc đó hắn đi đánh quái thì bị một nhóm người lợi dụng hắn thu hút Boss và đợi hắn chém gần chết Boss sẽ đi ra cướp Boss của Kamura. Nhưng Yamada đã có mặt ngăn cản chúng để hắn giết lấy Boss.

Yamada không giống như những Player khác. Cậu là một chàng trai tốt bụng và không lấy Kamura (Diamon) ra làm bia đỡ đạn, ngược lại Yamada còn kề vai chiến đấu với hắn. Từ từ, họ trở thành bạn.

Tuy lúc đầu Kamura không tin tưởng Yamada và thử thách cậu rất nhiều lần. Trong game, vấn đề tiền bạc cùng trang bị, vật phẩm là những thứ nhạy cảm, khiến các Player nổi lòng tham nhất.

Kamura là Hỗn Huyết Tộc, Player chọn Hỗn Huyết Tộc đi bán đồ rất dễ bị hạ giá nên hắn nhờ Yamada bán hộ.

Tất nhiên đó là hắn đang thử thách Yamada, nếu Yamada thật sự lấy luôn số trang bị cùng vật phẩm ấy thì hắn cũng không đòi lại hay làm điều quá khích gì.Chỉ cho đồ vất ấy cúng cu hồn là được.

Kamura cũng tạo ra một tài khoản ngân hàng đưa cho Yamada và kêu cậu bán được đồ thì chuyển vào tài khoản ấy.

Nhưng Yamada đã bán xong tất cả, thậm chí giá còn cao hơn giá cả mà hắn đặt ra. Kamura vẫn không tin tưởng và tiếp tục giao nhiều đồ đẳng cấp cao hơn và mạnh hơn nhưng lúc nào Yamada cũng đưa lại đúng hoặc hơn số tiền hắn đã đưa ra cho các vật phẩm. Thẻ ngân hàng cùng ngày một nhiều hơn và chỉ có chuyển vào chứ không rút ra lần nào.

Thế là hắn thử một lần tin tưởng và kết bạn với Yamada.

Yamada luôn ở bên cạnh cho hắn lời khuyên tốt nhất khi hắn mất phương hướng hay luôn luôn ủng hộ các quyết định của hắn dù nó sẽ dẫn đến kết quả tệ hại nhất.

Ngày mà Yamada bị tai nạn chết đi, Kamura đã không đi dự tang lễ cậu mà vào ngày chôn cất cậu, hắn đợi tất cả mọi người về hết thì đem một chai rượu ra ngồi trước mộ của Yamada, một chun lại một chun uống đến tối mới lảo đảo đi về.

Hiện tại Yamada không có chút nào thay đổi đang ngồi trước mắt hắn uống rượu khiến hắn có chút hưng phấn khi lần nữa gặp lại thằng bạn chí cốt này. Nhưng Kamura vẫn hiểu rõ nguyên nhân Yamada kéo mình vào nơi này không đơn giản thế.

''Cậu dẫn tớ đến nơi này không chỉ uống rượu thôi chứ?''

''Ừ…Đúng vậy, tớ có chuyện muốn nói với cậu nên lôi cậu vào đây đấy…'' Yamada cười toe toét nói.

''….'' Kamura im lặng thể hiện mình đang chú ý lắng nghe.

Nhìn thấy Kamura làm ra vẻ mặt đó, Yamada đặt chun rượu xuống, nghiêm túc nhìn Kamura hỏi: ''Cậu đang do dự điều gì, Kamura?''

Kamura khi nghe Yamada hỏi thì cơ thể cứng ngắc. Bầu không khí xung quanh ngay lập tức hạ xuống âm độ.

''Tớ không có điều gì để do dự cả''

''Cậu đang nói dối Kamura''

''….Cậu quên rằng tớ là kẻ dối trá nhất sao….''

''Vì cậu không muốn mất đi họ…Nhưng Kamura, nếu cậu cứ trốn tránh, giả vờ cậu thật sự sẽ đánh mất hạnh phúc của mình thật đấy''

''…''

Cha mẹ Kamura đều là những nhà nghệ thuật tài ba. Mẹ hắn là một nghệ sĩ Piano nổi tiếng, cha hắn là thiên tài họa sĩ.

Khi họ mất đã để lại một khoảng tiền vô cùng lơn cho hắn. Từ đó, Kamura nhìn thấy những gương mặt bẩn thỉu, nịnh nọt, giả tạo của những kẻ đi đến đòi làm người giám hộ hắn.

Cho đến khi gặp được Yamada thì tâm hồn hắn mới được cứu rỗi lần nữa. Tuy nhiên, ông trời như cứ ghen ghét hắn, người bạn mà hắn khó khăn lắm mới có được lại bị ông ấy cướp đi.

Và hắn càng khép bản thân lại với thế giới xung quanh.

Chỉ vì….Hắn sợ hãi mất đi…Người quan trọng đối với hắn…

''Ai….Quả nhiên người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc lại sáng mắt…Kamura…Không…phải gọi là Ma Vương Diamon…Là một Ma Vương mang sức mạnh hủy diệt như vậy cậu còn sợ hãi điều gì?'' ngay lúc Yamada nói câu này thì Kamura cũng biến lại hình dáng của Diamon.

''!!!''

Ma Vương….

Diamon….

Đúng rồi…Mình là Ma Vương Diamon, mình đang sợ hãi điều gì?

Kẻ có thể đánh bại mình có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng muốn giết chết mình thì gần như không có ai cả. Vậy mình đang sợ hãi cái gì?

Lúc trước không có năng lực bảo vệ người bên cạnh khiến hắn trở nên xa lánh mọi người, cự tuyệt tất cả những người muốn đến gần hắn. Vì hắn sợ hãi mất đi họ…thế nhưng, hiện tại hắn có tất cả năng lực mà trước kia không làm được…thế thì hắn cần sợ cái gì nữa…Ha..Ha…Ha…

''Cám ơn cậu, Yamada…Lần này, tớ mới thật sự được tự do…'' Kamura quay qua nhìn Yamada nói.

''Ha..Ha..Ha…Quyết đoán, dứt khoát, bá đạo mới là Kamura mà tớ biết….'' Yamada vui vẻ nói.

''…Nếu có thể nhìn thấy tương lại hạnh phúc của cậu thì tốt quá…''

''Này..Này..Cậu nói như vậy có ý gì?''

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Kamura khiến hắn vô cùng sợ hãi.

''Tớ phải đi…Lần này kéo cậu vào đây đã sử dụng hết nguồn năng lượng dư lại…''

''Cậu…Khốn nạn…Đi lẹ đi…'' Kamura nhìn thân ảnh đang từ từ tan biến trước mặt cậu mắng chửi một tiếng rồi đuổi người.

''Chết tiệt, cái đồ vô tâm. Cậu không thể rơi dù chỉ một giọt nước mắt đưa tiễn tớ sao?'' Yamada khán nghị

''Tớ chỉ cần cười thôi…'' Chỉ như vậy cậu mới yên tâm ra đi mà không cần lo lắng cho tớ nữa…

''Ha…Tốt…tớ đi á…'' Yamada ngẩn người khi nghe câu nói của Kamura. Xem ra cậu không cần lo lắng gì nữa rồi…Sống tốt nhé…bạn tớ…

''Cám ơn cậu…''

Dươi gốc cây Sakura nở rộ, hai thân ảnh rót rượu cho nhau, cười nói vui vẻ. Những cánh hoa rơi được những cơn gió nhẹ nâng đỡ cuốn bay.

……………………………

Diamon mở mắt, bật ngồi dậy nhìn xung quanh. Khi nhận ra hắn đang ở trong phòng ngủ thì thở dài.

Đó có lẽ là giấc mơ cũng có thể là sự thật. Nhưng cho dù nó là mơ vẫn là thật thì hiên tại, Ma Vương Diamon được sinh ra lần nữa.

''Cám ơn…Yamada…'' Diamon thì thầm lặng lẽ.

Hắn bước xuống giường ngước nhìn ánh trăng sáng soi trên cao. Đêm nay là một đêm vô miên….

…………………………..Sáng hôm sau…………………..

Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng. Mọi người có biết là ngày gì không?

Ngày Ma Vương đại nhân chúng ta lần đầu tiên trong đời tỏ tình đấy.

Diamon sang sớm đã chuẩn bị đâu ra đấy, lần này hắn quyết định rước dâu về nhà…Khụ…khụ…là tỏ tình để có bạn gái

Nhưng nữ nhân vật chính của chúng ta lại không xuất hiện nguyên ngày hôm nay khiến ai đó như bò trên chảo nóng.

Quá lo lắng cùng nóng nảy, Ma Vương của chúng ta quyết định đánh sập cửa đi vào rước dâu..Khụ..là tỏ tình.

Căn phòng trống rỗng….

''Chết tiệt, rốt cuộc cô ta đi đâu!!!!!!''

Do kìm nén quá lâu khiến vị Ma Vương nào đó rất tức giận. Sau khi rống to liền bắt đầu đập phá lung tung.

''Onii-chan có thể nhờ vào mối liên kết giữa Servant cùng Master để tìm kiếm cô ấy…''

''Ể? Ừ nhỉ…''

''Onii-chan no Baka…''

''…'' bị một cô nhóc nói ngu ngốc đau thật…

Nhưng việc chính vẫn quan trọng hơn nên Diamon bỏ qua Est và bảo cô ở nhà, khi nào cần sẽ gọi cô rồi triệu hồi Hắc Huyền dựa vào mối liên kết giữa hai người liền bay đến nơi Eve đang có mặt.

………………………………………

''Đây chính là biển mà cậu nói sao, Remy…''

Một cô gái đang đứng ở bãi biển, tóc trắng mịn dài của cô bay cùng với gió biển. Mắt cô khép lại với hai cánh tay dang ra đón nhận những cơn gió biển mơn trớn trên làn da trắng nõn. Màu vàng của hoàng hôn chiếu lên cô càng khiến cô trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết, hai Nasod trôi nổi xung quanh, không ngừng sử dụng sóng rada dò tìm xung quanh để kịp thời ngăn cản những cuộc tấn công gây nguy hiểm cho chủ nhân của họ.

Vài phút sau, một chàng trai đang bước đến nơi cô gái đứng với tốc độ nhanh. Đây là một chàng trai có mái tóc màu xanh nổi bật với cặp sừng trên đầu, bên má phải của hắn có một vết sẹo dài tăng thêm nét mạnh mẽ, đàn ông của hắn.

Cô gái có mái tóc trắng nghe thấy âm thanh và từ từ mở mắt. Gương mặt cô không biến đổi chút nào khi nhìn thấy chàng trai kia xuất hiện. Cô chờ đợi đến khi khoảng cách hai người được kéo lại gần hơn nữa, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn giữ im lặng khi anh đến gần cô, ánh mắt chạm nhau. Cả hai người đều có đôi mắt vàng xinh đẹp, nhưng hiện tại, đôi mắt họ hiện lên với những cảm xúc khác nhau.

Cả hai người cứ thế nhìn nhau, không biết qua bao lâu, mặt trời bắt đầu lặn nhường chỗ cho mặt trăng, gió biển lại càng thổi mạnh mang theo hơi nước lạnh lẽo từ biển xa đi vào. Chàng trai bắt đầu nhẹ bước đến bên cô gái, mở rộng vòng tay lớn ôm lấy thân thể nhỏ nhắn, mảnh khảnh vào lòng.

Không cần bất cứ lời nói nào vì nó quá dư thừa. Giờ phút này…Chỉ cần cảm nhận hơi ấm và tiếng tim đập mãnh liệt nơi lồng ngực của nhau cũng đủ để hiểu rõ tất cả.

Diamon cúi đầu năng cằm Eve lên chuẩn bị đưa tiễn nụ hôn đầu đời….à là đầu hai kiếp, đánh dấu chấm hết cho cuộc đời FA đầy cô độc.

''Rống….''

Một tiếng rống to lớn khiến Diamon phải hành động lúc này ngay lập tức.

''Dia…Bên kia''

Đẩy nhẹ Diamon ra, Eve mặt không đổi sắc chỉ vào phía không xa. Nơi đó có một co quái thú to lớn đang điên cuồng đập phá.

''Mịa…Nụ hôn bố chuẩn bị từ tối hôm qua…Cái thế giới này quả nhiên nên hủy đi mới tốt…Để nó lại chỉ tổ phá chuyện tốt của bố…''

Nhìn con quái thú đang đập phá bừa bãi Diamon nổi giận, hắn hối hận tại sao không phá hủy thế giới này vào bữa tiệc kia rồi dắt Eve về thế giới mình. Gạo nấu thành cơm thì cô ấy muốn thoát cũng không được…

Đây là Ma Vương ác ý nghĩ….