Khi Ma Vương Vô Cảm Có Tình Cảm

Chương 23: An bài.

Chương 23: An bài.

''Illya, con không nhớ Kiritsugu?'' Irisviel ngơ ngác hỏi.

''Kiritsugu? Đó là tên hắn sao?...Con hoàn toàn không nhớ mình có quen người tên như vậy? Không phải trước giờ chỉ có mẹ cùng con ở đây sao?'' Illya ngây thơ nói.

''Cái này…Ma Vương…'' Saber nhìn Diamon nói.

''Gọi ta là Diamon đi, Ma Vương…Ma Vương mãi khiến ta không quen, ta có tên đàng hoàng mà'' Diamon nói. Sau đó nhìn qua Illya: ''Về cô bé này ta nghĩ có lẽ do cú sốc tinh thần quá lớn khiến tiềm thức của cô bé không chịu chấp nhận sự thật là Kiritsugu đã giết mình nên sinh ra hiện tượng mất trí nhớ về hắn'', rồi bổ sung thêm một câu: ''Tự làm tự chịu''

Irisviel bối rối nhìn Illya sau đó quay qua nhìn Kiritsugu, tên nam nhân này là người mang đến cho cô hạnh phúc, cũng là người mang đến cái chết cho mẹ con cô, lúc đầu cô chỉ muốn làm một người vợ luôn luôn ủng hộ mọi việc chồng mình làm dù cho việc đó khiến cô chán ghét đi chăng nữa, nhưng cô đã chết, tức là cô đã hoàn thành hết công việc của lúc trước, hiện tại cô lại được Ma Vương phục sinh, tức là cô có một cuộc sống mới, Illya lại mất trí nhớ về người cha tàn nhẫn của nàng, đây không phải là đang mở ra một trang mới cho cuộc đời của cô cùng con cô sao?

Irisviel len lén nhìn Diamon, cô không biết là Illya thật sự giống như hắn nói, bởi vì không chấp nhận sự thật mà mất trí hay là do Diamon cố tình làm thế, nhưng không phủ nhận Diamon đã cho cô cùng Illya một sinh mạng mới, một cuộc sống mới, tuy nó không phải ý của hắn, mà là ý của Eve, người hắn yêu nhưng cô vẫn muốn cám ơn hắn.

''Cám ơn ngươi, Diamon.'' Irisivel cảm tạ nhìn Diamon.

''Hả?! Không có gì. Nếu hiện tại cô sẵn sàng, ta sẽ chuyển lệnh chú của tên kia qua ngươi, ngươi sẽ trở thành Master của Saber, ngươi đồng ý sao?'' Diamon lắc lắc đầu, chợt nhớ tới mục đích hồi sinh Irisviel.

''Ừ, ta sẽ trở thành master của Saber, Diamon ngươi cứ chuyển đi'' Irisviel biết rõ Saber có cỡ nào chán ghét Kiritsugu, cô cũng rất có hảo cảm với nàng, Kiritsugu chắc chắn sẽ bị Diamon giết chết, mà khi Kiritsugu chết đồng nghĩa với Saber sẽ trở về Anh Linh Điện.

''Được, hai người tiến lại đây''

Saber cùng Irisviel đã buông Illya ra bước đến bên cạnh Kiritsugu đang nằm trong góc, Irisviel đưa bàn tay trái của mình ra, Diamon bắt đầu đem lệnh chú từ tay Kiritsugu chuyển sang Irisviel. Quá trình xảy ra nhanh chóng, tuy Irisviel cảm thấy tay trái của mình có chút đau nhức, nhưng ngẫm lại nỗi đau này chẳng là gì so với nỗi đau mà Kiritsugu gây ra, cô liền im lặng chịu đựng. dù sao cũng chỉ xảy ra trong chốc lát.

''Được rồi, mọi người bây giờ theo Eve về biệt thự của ta đi, ta đi xử lí tên này rồi trở về'' Diamon nắm lấy Kiritsugu, không đợi mọi người trả lời liền bay người qua cửa sổ, biến mất trong màng đêm giá lạnh.

''Mọi người theo ta'' Eve lạnh nhạt nói.

''Xin lỗi đã quấy rầy!!!''

…………………………………….biệt thự nhà Diamon………………………………………

Irisviel lúc trên đường về nghe Saber thuật lại tất cả câu chuyện, cô mới biết Diamon bỏ ra cái giá như thế nào để lấy lại linh hồn cô cùng Illya, cảm thấy mình vẫn nợ Diamon, lại nhân lúc Diamon vừa về chưa ngủ cô đi tìm hắn để nói tiếng cám ơn thêm lần nữa.

Lúc Irisviel đi qua ban công, cô nhìn thấy hai thân ảnh bên ngoài. Đó là Diamon cùng Eve, hiếu kì, Irisviel dừng lại, nấp mình trong bóng tối, lắng nghe đối thoại của hai người.

''Diamon, xin lỗi, vì một chút ngẫu hứng của ta mà ngươi lại phải chấp nhận yêu cầu của những vị thần mà ngươi ghét.'' Eve cúi đầu nói, trên gương mặt vô cảm lại hiện lên vẻ buồn bã.

''Không có gì, đây là mong muốn của ngươi, dù thế nào ta cũng sẽ hoàn thành, hơn nữa chuyện này cũng chứng minh một chuyện nha!'' Diamon tiến lại gần, ôm Eve vào lòng, nhẹ nhàng nói.

''Một chuyện?''

''Eve ngươi, không hề không có cảm xúc nha. Hơn nữa ta cũng muốn lần nữa nhìn thấy nụ cười của ngươi, nó thật sự rất đẹp…''

''Ngu ngốc…''

''Dia, ngươi xử lí tên kia ra sao? Giết chết?''

''Không có, ta thả hắn đi.''

''Tại sao?''

''Eve, sống tàn phế không bằng chết tự tế, ta để hắn sống để hắn chứng kiến cái công lý vô dụng, nhàm chán, vì cái thứ vô dụng đó mà hắn lại đánh đổi gia đình và hạnh phúc của mình. Thật sự là ngu đến hết thuốc chữa.''

''…..Đây là ác thú vị của ngươi?''

''Mà! Có thể xem là vậy đi.''

''Dia, chuyện mà ngươi hứa với hai vị thần kia là gì? Ta cũng muốn giúp ngươi.''

''Ngày mai ngươi sẽ biết, chuyện này cứ giao cho ta.''

''Nhưng ta muốn giúp ngươi''

''Xin lỗi, Eve, ta biết ngươi muốn chia sẻ việc này cùng ta, nhưng chuyện này thật sự chỉ có ta mới làm được. Vì vậy…''

''Ta hiểu! Nhưng Dia, nếu sao này có việc mà ta có thể giúp đỡ, làm ơn nói với ta, ta không muốn trở thành một kẻ vô dụng, suốt ngày nấp phía sau ngươi''

''Tuân lệnh, nữ hoàng của ta…''

Diamon nâng cằm Eve và đặt một nụ hôn lên môi cô, không biết qua bao lâu hai người rời môi, Eve mỉm cười nhìn nam nhân đã làm tất cả vì cô.

''Thấy chưa, ngươi lúc mỉm cười là đẹp nhất!''

''Ngu ngốc…''

Hai bóng người ôm nhau trải dài trên nền đất, cùng với bóng người từ góc khuất từ từ biến mất trong màn đêm vô tận.

Sáng hôm sau……….

''Diarmuid, ngươi biết nấu ăn?'' Diamon kinh ngạc nhìn bóng người loay hoay trong bếp.

''Vâng, tôi biết một chút, nhận ơn ngài cứu giúp, tôi chẳng biết làm gì để trả, bữa ăn nho nhỏ thế này, mong mọi người đừng chê'' Diarmuid có chút xấu hổ gãi gãi đầu.

''Diarmuid, không cần khách khí làm gì, cơ mà nó có chút 'ít' đối với Saber đấy'' Irisviel một tay cầm tay Est, một tay cầm Illya từ trên lầu đi xuống, ôn nhu mỉm cười nói. Sau đó quay qua đối với Diamon nói: ''Chào buổi sáng, Diamon-san.''

Có lẽ bởi vì cả hai điều là loli, cũng có thể là Est lạnh lùng mang thuộc tính âm thu hút Illya năng động, hoạt bát mang thuốc tính dương nên hai nhóc này chỉ trò chuyện trên đường về ngắn ngủi liền trở thành bạn bè. Buổi tối cả hai còn ngủ chung với nhau nữa. Mà ôn nhu, mang trong người khí chất nhân thê, Irisviel liền chinh phục luôn Est, hiện tại ngoại trừ Diamon cùng Eve ra, mẹ con nhà Einzbern chính là người tiếp theo Est thân cận nhất.

''Ít?'' Diarmiud nhìn một bàn trải dài thức ăn, nhưng bàn thức ăn này lại rất ít đối với Saber ư? Bụng cô ta là bụng không đáy à?

''Chào buổi sáng Iris, Diarmud ngươi nên nhớ bao tử Saber là của người Xayda, ngươi nấu thêm chút đi, có cần ta giúp không?'' Diamon nói.

''Người Xayda? Đó là người nào?'' Saber cùng Eve đang đi xuống, nghe Diamon nói mình là người Xayda, Saber liền hiếu kì hỏi.

''Ngươi chỉ cần biết họ rất mạnh là được, không cần để ý đến thứ khác'' (Diamon)

''Nhưng ta cảm thấy ác ý từ câu nói đó''(Saber)

''Đó là ngươi cảm nhận sai lầm! Diarmuid để ta giúp ngươi, nếu không không biết bữa sáng như thế nào hoàn thành'' (Diamon)

''Master, cái đó…'' (Diarmuid)

''Này Ma Vương, mau nói rõ a…'' (Saber)

''Oa, mọi người vui vẻ quá, cho con gia nhập với! Est-chan, chúng ta đi nào!'' (Illya)

''Chờ, chờ đã Illya…'' (Saber)

''Ha..ha…ha''

''Cuộc sống như thế này thật tuyệt, đúng không?'' Irisviel mỉm cười ôn nhu đi đến bên cạnh Eve.

Eve nhìn nhà bếp rối loạn thành một đống, khóe môi có chút nhếch lên: ''Ừm, rất tuyệt…''

____________________________HAPPY NEW YEAR_______________________________