Chương 2: Tuyết Lang

Hộ Quốc Thần Lang

Chương 2: Tuyết Lang

Dưới ánh trăng bàng bạc một sinh vật cẩn thận di chuyển dưới từng tán cây không hề gây ra một ti tiếng động nào, nó chính là con yêu thú mà Quốc Tuấn vất vả truy đuổi mấy hôm nay Tuyết Lang. Từ lần đầu chạm mặt tới nó cùng Quốc Tuấn đã giao thủ hơn mười lần cũng đủ để cả hai hiểu rõ thực lực của nhau. Theo lẽ thường yêu thú khi giao tranh với tu giả mà không chiếm được tiện nghi thì sẽ quay đầu bỏ chạy càng xa càng tốt, nhưng nó thì không, nó không giống với đa số yêu thú khác chỉ biết hành động theo bản năng và truy cầu sinh tồn. Đã khai mở linh trí, nó có sự kiêu ngạo của bản thân, biết chấp nhất thắng và bại, biết cả căm phẫn và ghi hận, hơn tất cả nó thông minh. Từ lúc linh trí mở ra nó dần thấy mình khác biệt với những con Tuyết Lang khác trong bầy, cho đến một ngày nó quyết định ra đi tìm con đường thuộc về mình. Một cuộc hành trình thú vị bắt đầu, trong cuộc hành trình ấy nó đã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều việc, đấu với rất nhiều đối thủ và nó vẫn luôn là người thắng. Rồi năm ngày trước không biết từ đâu xuất hiện một tên nhân loại không giống những tên khác, hắn có gì đó giống nó mà lại không giống nó, điều đặc biệt là hắn rất mạnh, mạnh đến mức uy hiếm uy nghiêm của nó, giờ thì con Tuyết Lang này đã biết hắn gọi là " tu giả", nhưng nó vẫn không thể chấp nhận việc thua hắn. Đánh không thắng thì chạy, chờ hồi phục lại đánh, yêu thú vốn phục hồi rất nhanh, nó muốn hắn tiêu hao đến chết. Cứ như vậy cũng đã năm ngày, cho đến hôm qua nó sơ ý bị đánh trúng một gậy tuy vết thương không nặng nhưng cũng làm nó cực kì chật vật. Vết thương đã đỡ nhiều nên định tìm tên kia kiếm chuyện, lần theo từng dấu vết con người cuối cùng không một tiếng động tìm tới nơi này tìm tới nơi này. Núp trong một bụi cây ánh mắt nó lập tức bắt gặp một kẻ đang nhìn chầm chầm vào nó, không phải Quốc Tuấn, là Tam Lang.
_ Hả? Không phải là tên khốn kia sao? Thật là mất công a! Cũng tốt, dù sao ta cũng đang đói có miếng mồi to như vậy, lại còn đứng im nhìn ta không ăn ngươi cũng thật là phí a.
Từ ngạc nhiên, thất vọng đến quyết định sẽ không tha cho kẻ đang nhìn mình được nó đưa ra cực nhanh. Nhưng rồi cũng bằng một tốc độ nhanh như vậy cả người nó cứng lại vì nhận ra một việc vô cùng phi lý "nó - bị - hắn - phát hiện".
_ Không thể nào, hắn chỉ vô tình nhìn về hướng này thôi, không phải là nhìn ta a, hắn không thể phát hiện ta, hắn...
Khả năng rình rập tiếp cận con mồi trong bóng tối là điểm mạnh nhất của loài Tuyết Lang, cũng chính nhờ khả năng này nó mới có thể đánh lén Quốc Tuấn suốt mất đêm nay mà hắn không cách nào phòng bị, giờ lại bảo có một kẻ phàm nhân phát hiện ra nó khi đang ẩn mình thì bảo sao nó có thể chấp nhận được đây.
Về phần Quốc Tuấn vừa mới bị nội thương tuy không nặng nhưng không còn là đối thủ của Tuyết Lang nữa, nhận thấy thân thủ Tam Lang không tệ hắn liền nảy ra ý tưởng diễn một màng bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau (nói trắng ra thì là dùng thằng đệ làm mồi nhử), dù là thất bại thì với hai người bọn họ bỏ chạy hẳn không khó (thằng đệ chạy nhanh lắm_ chương 1).Lúc này hắn núp mình trong tán cây đại thụ ngay trên chổ Tam Lang đứng cũng đang chăm chú nhìn vào bụi cây mà Tuyết Lang ẩn núp, hắn không phát hiện điều gì bất thường nhưng ánh mắt của Tam Lang cho hắn cảm giác nơi đó có điều đặc biệt. Quốc Tuấn ẩn thân trên cây cẩn thận cảnh giác cũng đã năm tiếng rồi, ở bên dưới Tam Lang thì lười biếng nằm ngủ làm hắn thật sự không biết nên khóc hay nên cười, nhưng vừa rồi tên này tự nhiên bật dậy rồi nhìn về hướng đó bảo sao hắn không cảm thấy kì lạ cho được.
Hai kẻ hùng mạnh núp trong bóng tối lại vì một ánh mắt của Tam Lang mà cùng đặt ra câu hỏi " hắn nhìn đang gì?". Không biết được điều đó nhưng hành động ngay sau đó của Tam Lang lại trả lời nghi hoặc của họ. Hắn vẫn đứng im tại đó, từ từ đưa tay phải về phía trước, ngón giữa và ngón cái ép vào nhau, ba ngón còn lại gập thì vào trong làm ra một tư thế kì lạ. Hai kẻ trong tối lập tức bị hấp dẫn chăm chú nhìn xem hắn muốn xuất ra thủ đoạn gì.
_Tạch! Tạch! Tạch!
Tay hắn phát ra từng âm thanh giòn giã còn miệng thì liên tục "ki ki ki ki"
"Oành" hai kẻ trong tối như bị vừa sét đánh trúng trong đầu ong lên choáng ván. Vài giây sau khi vừa lấy lại được ý thức một luồng lửa giận bùng cháy trong đầu Tuyết Lang làm máu trong cơ thể nó sôi lên, nó là yêu thú khai linh, là thượng vị giả trong yêu thú, là vương giả dưới màng đêm mà cả hổ hay sư tử đều phải khiếp sợ, có khi nào nó lại bị khinh thường như vậy, bị một phàm nhân thấp hèn xem là chó mà gọi, nó không thể cấp nhận, kẻ này phải chết.
Lửa giận trùng thiên, hàn khí trong cơ thể không kiểm soát điên cuồng vận chuyển thoát ra ngoài làm nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ thấp,móng vuốt cắm sâu xuống đất bốn chân phát hết toàn lực mạnh mẽ lao về phía trước, bây giờ trong đầu nó chỉ còn lại một chữ " sát ".
Quốc Tuấn cũng vừa mới tỉnh lại từ trong mộng phát hiện Tuyết Lang lao về phía Tam Lang, mắt trợn tròn chưa kịp nhắm hàm rớt trệ xuống chưa kịp ngậm lại cũng phóng xuống chổ Tam Lang trường côn đánh ra đón đầu. Đáng tiếc hắn vẫn chận một chút, trường côn mạnh mẽ đập thẳng vào đầu Tuyết Lang làm nó gục xuống nhưng móng vuốt trước khi đó đã cắm sâu vào cánh tay Tam Lang. Chân vừa chạm đất Quốc Tuấn nhanh như cắt Huy động trường côn nện mạnh vào người con Tuyết Lang đang nằm gục trên đất đến khi nó không còn cử động nữa mới thôi. Hắn thở ra một hơi " không ngờ nhiệm vụ này lại kết thúc như vậy". Giải quyết xong Tuyết Lang hắn vội quay lại kiểm tra thương thế của Tam Lang đang ngồi tựa vào gốc cây, cánh tay phải của nó bị cào trúng để lại bốn vết cắt cực kì kinh khủng, nhưng làm hắn cảm thấy kinh khủng hơn là miệng vết thương đã bị hàn khí từ móng vuốt đóng băng hoàng toàn, đây là tình huống Quốc Tuấn không muốn nhìn thấy nhất.
Hàn khí này là một dạng biến hóa của linh lực mà thành lại mang thuộc tính âm hàn, khả năng xâm thực vào cơ thể là cực kì cao, nếu là tu giả bị vết thương giống vậy có thể mất vài ngày dùng linh lực bản thân dần đánh tan rồi đẩy ra ngoài là xong, nhưng Tam Lang chỉ là phàm nhân nên không thể làm được, tu vị của Quốc Tuấn lại vừa mới đột phá không thể giúp ép hàn khí ra ngoài. Tam Lang vì giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ mà bị thương nặng như vậy hắn lại không có cách giúp được. Hắn bắt đầu tự trách bản thân, nếu hắn mạnh hơn hắn đã không cần Tam Lang giúp đỡ, nếu hắn mạnh hơn hắn có thể bảo vệ nó, nếu hắn không thất thần hắn đã kịp ra tay, nó sẽ không bị thương ra nông nỗi này, nếu...tất cả chỉ là nếu, tất cả chỉ tại hắn quá yếu kém.Nhìn hàn khí ngày càng lan dần về phía vai, hắn nghiếng răng đưa ra giải pháp cuối cùng:
_Tam Lang, hàn khí này một khi lan về tim sẽ dẫn tới cái chết, ta bây giờ chỉ còn cách cắt đứt cánh tay này mới cứu được mạng đệ, đệ hãy cố chịu đau, sau này ta nhất định bù đắp cho đệ.
Nói nhiều như vậy vẫn không thấy trả lời hắn bất ngờ nhận ra điều bất thường, từ đầu đến giờ không hề có tiếng kêu la nào. Phải biết hàn khí nhập thể đau đớn như vạn kim cùng đâm, hàn khí tới đâu đều như xẻo thịt lột da, người bình thường khó lòng chịu nỗi. Hai bàn tay của Quốc Tuấn bắt đầu run rẩy cả cơ thể hắn lạnh đi, cứng như bị đóng băng, hắn đang sợ, hắn sợ Tam Lang đã chết, sợ huynh đệ mình ra đi vì hắn, là tu giả nhưng hắn chưa một lần nhìn thấy cảnh sinh tử biệt ly. Có sợ đến đâu cũng phải đối mặt, Quốc Tuấn chầm chậm ngẩng đầu nhìn vào Tam Lang, chậm, rất chậm, một cái ngẩn đầu lại như vạn năm tuế nguyệt. Ánh mắt hắn chạm vào Tam Lang, mắt nó nhắm ghìm, đôi môi nhợt nhạt, sắtc mặt trắng bệt, ngực lại phập phòng từng hơi thở đứt quản (tay bị đóng băng không bắt được mạch nên tưởng chết nhé).
_ Phù!
Xác định Tam Lang còn sống Quốc Tuấn thở ra nhẹ nhỏm, sợi dây đang căng thẳng trong lòng cũng được bỏ. Lấy lại bình tĩnh, quyết tâm phải cứu được Tam Lang hắn móc một con dao từ thắt lưng chuẩn bị chặt bỏ cánh tay bị hàn khí xâm nhập. Lưỡi dao vừa đưa lên hắn lại cảm thấy không gian xung quanh như sệt lại rồi ngay lập tức một trận gió lốc lấy Tam Lang làm trung tâm không ngừng mở rộng. Gặp sự việc bất ngờ Quốc Tuấn theo bản năng nhảy lùi về phía sau khỏ tâm cơn lốc, lúc này hắn mới nhận ra đây không phải là cơn lốc bình thường mà là do linh lực vận chuyển tạo ra. Nhìn thấy cơn lốc trước mắt một từ bỗng xoẹt qua trong đầu hắn "Thụ Linh".
Về phần Tam Lang, kẻ gây ra tất cả việc này thì đang ở trong một trạng thái vô cùng kì diệu. Ngay lúc bị Tuyết Lang cào trúng hắn liền cảm thấy một thứ gì đó đang cố gắn xâm nhập vào cánh tay mình, trước lúc ngã xuống thấy Quốc Tuấn xuất hiện hắn liền biết cuộc săn không cần mình nữa rồi cho nên tập trung vào thứ đang cố chui vào cơ thể mình. Hắn nhắm mắt lại, nỗi đau nơi cánh tay biến mất, hắn giờ đây như kẻ bàng quan nhìn vào chính cơ thể mình, hắn nhìn thấy từng luồng từng luồng khí lạnh màu trắng đang dần ăn mòn cơ thịt nơi cánh tay, còn máu huyết ấm nóng thì từng chút bị đẩy lui, đóng băng, cảnh tượng ấy đã kích phát chiến ý trong lòng Tam Lang "đùa sao là cơ thể ta đấy, muốn chiếm phải hỏi ta a", nghĩ như vậy hắn cố cố gắn hết mức có thể điều động càng nhiều máu huyết tới chổ cánh tay, tình hình vẫn không cải thiện hơn là mấy, vẫn là máu huyết không ngừng bại lui dù là có chậm hơn một ít. Nhưng chỉ một chút chậm hơn ấy đã giúp Tam Lang nhận ra một thứ gì đó, nó nằm lẫn trong cơ thể hắn, khí hàn khí lan tới nó là thứ đầu tiên phản ứng, lúc máu huyết bại lui nó là thứ cuối cùng còn cầm cự, hắn không biết nhưng Quốc Tuấn thì biết, nó là Linh Lực. Thấy được linh lực đối phó hàn khí hiệu quả hơn huyết nhục nhiều Tam Lang điên cuồng vận chuyển, vắt cạn từng chút linh lực nhỏ nhoi trong cơ thể chuyển đến tay phải nhưng vẫn không đủ hắn bắt đầu hướng ra ngoài tìm kiếm. Một, hai, ba, "không đủ,quá ít" năm,sáu " nhiều hơn nữa, phải nhiều hơn nữa" hắn điên cuồng gào thét trong khi từng tia từng tia linh lực trong không khí không ngừng tiến nhập cơ thể. Ngay lúc Quốc Tuấn nâng dao chuẩn bị cắt bỏ tay hắn tia linh lực thứ mười thành công tiến nhập, mười dòng linh lực điên cuồn chảy vào cơ thể làm xung quanh bắt đầu mất cân bằng hình thành một dòng xoáy khí ngày càng lớn.