Chương 4: Trương An

Hộ Quốc Thần Lang

Chương 4: Trương An

Vạn vật từ khi sinh ra đã là một thể thống nhất, bất kì một thay đổi nhỏ nào cũng có thể gây ảnh hưởng tới sự cân bằng của chỉnh thể dẫn tới sự diệt vong. Một người muốn trở thành tu giả cần trãi qua quá trình làm cho cơ thể dần quen với linh khí rồi mới tiến hành Thụ Linh nếu không cơ thể và linh khí được hấp thu sẽ mạnh mẽ đào thải lẫn nhau dẫn tới tử vong. Tam Lang là một ví dụ của việc không có giai đoạn làm quen ấy, ngay khi thụ linh kết thúc hắn đã cảm nhận mạnh mẽ sự đối kháng giữa huyết nhục và lượng linh khí mới tràn vào, cảm giác đó như thể ngươi đứng giữa một cơn bảo lớn bị từng ngọn gió cắt xé khắp toàn thân, đau đớn vô cùng. Nhưng hắn không giống những kẻ khác, hắn không chết, hắn còn rất bình tĩnh đợi Quốc Tuấn rời đi, cuối cùng hắn bất tỉnh suốt ba ngày. Đó đã là chuyện của sáu tháng trước, bây giờ Tam Lang đã đến được nơi cần đến.
Trong tầm mắt một người một sói lúc này chính là Long Cơ Viện, Tam Lang không biết phải hình dung nó thế nào, to lớn, đồ sộ hay hùng vĩ đây? Một tòa thành nằm giữa thảo nguyên xanh mênh mông, tường thành cao vút bao trọn cả năm ngọn núi lớn, trên núi còn có mây mù nhè nhẹ như làn khói, một chổ tường thành là đại môn, trên đại môn treo đại biểng, trên đại biểng nghi tam đại tự LONG CƠ VIỆN. Ngẫn người hồi lâu cuối cùng hắn cũng đầy hưng phấn quyết định tiến vào:
_ Đi thôi Tiểu Cẩu, nhanh vào đó tìm nương tử cùng huynh đệ của ta a.
Mặt Tuyết Lang bắt đầu nóng lên, nó không có vấn đề với việc tới học viện, nhưng nó có vấn đề với hai từ "Tiểu Cẩu", lúc đầu nó tưởng Tam Lang chỉ dùng hai từ đó để xin tha cho mình nên cắn răng chịu đựng, sau đó nó mới biết hắn thật sự coi nó là "Cẩu", nhất giai yêu thú bị xem là "Cẩu" a (mất yêu hạch yêu thú mất tu vi). Lửa giận bốc lên Tiểu Cẩu xông tới, à không, Tuyết Lang xông tới vồ lấy Tam Lang, như đã chuẩn bị từ trước hắn nở nụ cười nham hiểm "vẫn kích động như vậy a!", lách nhẹ người sang phải chân trái hắn cất lên, "oành... đùng... ẳng... ây..." một người một thú xông vào nhau ẩu đả.
_ _ _ _ _ _ _ _
Không như vẻ ngoài đồ sộ canh phòng nghiêm ngặt, phía sau cổng thành Long Cơ chỉ là một khoản đất trống dựng rất nhiều lều trại cùng một đài đá xanh hình bát giác, giữa đài đá cắm một cọc gỗ to, trên cọc đề ba chữ " Trắc Thí Đài". Nhìn nơi này Tam Lang không biết mình có lại đi nhầm tới nơi nào rồi không, đây dù sao cũng là một học viện dù có nghèo tới đâu cũng không nên để nơi tuyển sinh sơ sài như vậy a. Đang lúc Tam Lang còn ngẫn ngơ thì một bàn tay đặt lên vai hắn.
_ Bằng hữu này, ngươi cũng là đến trắc thí?
_ Phải, có việc gì sao?
_ Không có gì, chẳng qua ta chỉ cảm thấy rất thích với con vật mà ngươi dẫn theo, nếu ngươi bằng lòng chuyển nó cho ta xin trả một cái giá hợp lí.
Kẻ vừa bắt chuyện với Tam Lang là một thiếu niên mặc võ phục vẻ bề ngoài có phần non nớt hẳn là không lớn hơn Tam Lang. Kẻ này nói chuyện lớn lối khiếng Tam Lang không thích, hơn nữa hắn tuyệt đối không chuyển "Tiểu cẩu" cho người khác, nó là bạn của hắn.
_ Ta không bán.
_ Ta sẽ không để ngươi chịu thiệt.À! Nếu ngươi đậu vào học viện ta còn có thể dẫn cho ngươi một ít việc.
_ Không cần.
Không muốn nói nhiều Tam Lang quay người định rời đi thì thì kẻ kia một tay chụp lên vai hắn, một tay này lực đạo không hề nhẹ:
_ Ta đã rất kiên nhẫn, bằng hữu ngươi không nên tiếp tục từ chối!
Đối với những kẻ có ý đồ với bạn mình cùng những lời đe dọa như thế này sức kháng cự của Tam Lang thường rất kém a. Đang tính động thủ thì một thiếu niên bước tới trước mặt vỗ nhẹ vai còn lại của như muốn trấn an hắn. Thiếu niên vừa tới vẻ ngoài nhìn như một văn sĩ, thân mặc áo trắng, tay cầm quạt giấy,tóc dài xõa xuống tới thắt lưng, dáng người có phần mảnh khảnh nhưng gây ấn tượng nhất chính là gương mặt hắn, gương mặt trắng trẻo thanh tú, mắt long mài phượng, môi mỏng mũi cao, đẹp đến mức khiến người ta khó nhận ra đó là nam hay nữ, đến cả Tam Lang nhìn thấy cũng ngẫn ra một khắc. Thiếu niên cười hòa nhã:
_ Văn Tiến thiếu gia thật khiến Trương An ta ngưỡng mộ a, một con Tuyết Lang yêu thú như thế này thấy thích liền ra "giá hợp lí". Ta thật sự rất tò mò không biết Văn Tiến thiếu gia có thể ra "giá hợp lí" bao nhiêu một trăm linh thạch hay một ngàn linh thạch, lại nói thiếu gia người hứa giúp huynh đệ này khi vào học viện nhưng ta cũng thắc mắc làm sao người tự tin có thể vào học viện, là dựa vào Văn gia, Văn Tân lão công hay là tu vi ngươi đạt tới Quán Binh.
Bị Trương An mỉa mai Văn Tiến vô cùng tức giận nhưng không phản bác được, mua một con yêu thú cấp một giá trăm, ngàn linh thạch hắn không dại, còn về tu vi Quán Binh hắn không có, tự tin của hắn chính là ông nội Văn Tân, nhưng chẵng lẽ lại thừa nhận mình dựa hơi người khác sao.
_ Trương An chuyện của ta không cần ngươi quản!
Văn Tiến nghiến răng nói ra từng chữ một ngược lại Trương An vẫn nét mặt tươi cười:
_ Nào có, nào có, chẳng qua ta chỉ muốn nhắc nhở Văn Tiến thiếu gia là sắp tới giờ trắc thí rồi, không nên vì niềm vui nhất thời làm ảnh hưởng, nếu vậy Văn Tân lão công cũng sẽ không vui.
_ Trương An ngươi nên tự lo cho mình đi. Ta hi vọng ngươi có thể vào học viện, tới đó chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội "đàm đạo".
Kiềm nén cơn giận Văn Tiến xoay người bỏ đi, tuy Trương An muốn đã kích nhưng hắn đã nói đúng một việc, trắc thí sắp bắt đầu nếu bây giờ gây chuyện Văn Tiến sẽ bị trực tiếp đuổi ra khỏi thành, dù là ông nội cũng không giúp được hắn. Chờ Văn Tiến đi một đoạn Trương An mỉm cười với Tam Lang:
_ Ta tên là Trương An không biết huynh đệ đây xưng hô như thế nào.
_ Ta là Tam Lang, cảm tạ huynh đệ đã giúp đỡ.
_ Không có gì, chẳng qua ta không vừa mắt trên kia từ lâu nay mới mượn cơ hội này chơi hắn một chút, nhưng mà Tam Lang huynh đệ ngươi không dẫn theo một yêu thú đi khắp nơi, như vậy rất gây sự chú ý của kẻ khác.
_ Ta cũng biết là như vậy nhưng ta mới vừa tới chẳng biết gì ở đây cả.
_ Vậy chi bằng ngươi tới lều ta trước, cùng uống chúa trà chờ thời gian tới.
_ A, như vậy thì xin làm phiền rồi.
Trương An rất thật tâm mời Tam Lang cũng rất thật tâm mà nhận lời. Tam Lang chính là như vậy, hắn giống như một tấm gương, ngươi thân thiện với hắn hắn cũng sẽ thân thiện với ngươi, tỉ như lúc này vậy. Hai người một sói tới lều của Trương An, một bộ ấm trà vô cùng tinh xảo được dọn ra, Trương An bắt đầu châm trà...
Khoảng hai giờ sau từng tiếng chuông vang vọng khắp không gian kéo mọi người ra khỏi lều của mình. Trên trời mấy chục luồng sáng màu sắc khác nhau từ phía các ngọn núi hướng đài đá xanh mà bay tới. Những luồng sáng kia tốc độ cực nhanh, phút chốc đã đến rất gần, lúc này mọi người dưới đất mới thấy rõ mỗi luồng sáng chính là một vị tu giả đang cưỡi pháp bảo phi hành mà tới. Nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng mươi tu giả cùng bay tỏa ra ánh sáng sặc sỡ như cầu vòng những người tới tham dự tuyển chọn đều không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ.
Trên không một trung niên nhân tầm năm mươi tuổi chân đạp trường kiếm vẻ khó chịu:
_ Chỉ mới là phi hành thuật đã để cho bọn chúng kích động tới như vậy, tâm cảnh yếu nhược làm sao có thể tu hành!
_ Bọn chúng cũng chỉ mới là tiểu hài tử mà thôi còn cần rèn giũa nhiều lắm, Thanh Vạn Sơn chủ cũng đừng nên quá hà khắc như vậy.
Người vừa nói là một lão giả chân đạp mộc bổng râu tóc bạc phơ nhưng dáng người lại thẳng tấp như thương giọng nói hữu lực không chút già nua. Lão giả chính là Văn Tân nội công của Văn Tiến, cũng là sơn chủ Mộc Sơn, còn người trung niên được gọi là Thanh Vạn là Sơn chủ Kim Sơn. Cùng ở đầu đội hình Sơn chủ Hỏa Sơn Thu Hiền chân đạp hồ lô, Sơn chủ Thủy Sơn Đinh Nhung chân đạp bút lông, Sơn chủ Thổ Sơn Hoài Thanh ngồi trên lưng Lục Nhãn Ưng cũng đang nhận định về những đứa trẻ bên dưới, cả ba người tuổi tác chỉ xấp xỉ bốn mươi như nhau nên khá thân thiết.
Đội hình đáp xuống một cách chỉnh tề, Phó viện trưởng Thanh Dân dáng người to lớn vạm vỡ bước tới trước ra hiệu cho mọi người im lặng rồi hô lớn:" Bắt đầu! "
Cùng lúc, trong một căn nhà tranh cũ nát Quốc Tuấn đang khóc không ra nước mắt.
_ Khốn kiếp, lại dậy trễ, tên đệ tử nhà ngươi sao không kêu ta dậy sớm hơn chứ, ta thật không biết tại sao lại nhận ngươi nữa.
_ Sư phụ con đã kêu người từ rất sớm, là người không chịu dậy, đây đâu thể trách con được.
_Không trách ngươi không lẽ trách ta, ngươi còn dám cãi! A, giày đâu, giày đâu rồi?
_Sư phụ giày người đã mang trong chân rồi mà.