Chương 8: Truyền kì 1

Hộ Quốc Thần Lang

Chương 8: Truyền kì 1

_ Tiểu Phong.
Giọng nói già nua vang mà trầm ổn vang lên làm đang định rời đi Tần Phong cứng đờ. Không cần quay lại hắn cũng biết vừa nói chuyện là ai. Dám gọi hắn là "Tiểu Phong" trong cả học viện cũng chỉ còn một người, Văn Tân.
Cùng lúc Quốc Tuấn cùng Tam Lang nhìn lại sư phụ thì chính là con mắt lóe lóe lóe sáng, "tức giận + hồi tưởng + chán ghét + ái nái + kiên định" nhiều trạng thái như vậy gom chung một chổ mà cũng làm được, sư phụ quả nhiên là sư phụ, lợi hại a! Tần Phong hai cái đệ tử một mới một cũ âm thầm cho hắn gắn lên một ngàn cái "lợi hại" biển hiệu.
Là Cốc chủ nhưng bình thường Tần Phong hầu như không bao giờ tham gia bất kì sự kiện cao tầng nào của học viện. Nhiều người đối vô cùng bất bất mãn về thái độ vô trách nhiệm của hắn nhưng số rất ít lại tinh ý nhận ra hắn có khúc mắc với Văn Tân sơn chủ, nghe nói trước kia hai người từng rất thân thiết, còn bây giờ không biết vì sao ở đâu có Văn Tân thì Tần Phong sẽ tận lực né tránh, dù có muốn tới Mộc sơn "xin" thứ gì thì cũng chỉ tìm mấy vị đại đệ tử thăm hỏi.
Lại nói mỗi năm trắc thí là dịp trọng yếu để ngũ sơn cùng các các vị lão sư lựa chọn đệ tử, thân là một sơn chủ hiển nhiên năm nào Văn Tân cũng sẽ xuất hiện ở đây, bình thường Tần Phong trốn còn không kịp vậy mà lần này hắn lại tới, còn hùng hùng hồn hồn đòi nhận đệ tử, cái này tận trách Cốc chủ khiến nhiều người kinh ngạc, ánh mắt mấy vị không khỏi liếc bầu trời: "Nha, lúc sáng thế mà lại quên để ý, là mặt trời hôm nay mọc phía Tây sao?"
Lại trở về với nhân vật chính, củng cố quyết tâm, ánh mắt Tần Phong hiếm có chuyển thành nghiêm túc quay người chấp tay:
_ Sơn chủ có gì dạy bảo?
Văn Tân lần nữa thân thiết lên tiếng:"Giữa chúng ta không cần câu nệ như vậy, dù sao chúng ta..."
_ Sơn chủ xin hỏi có gì dạy bảo!
Tần Phong mạnh mẽ cắt lời Văn Tân, để lại trong lòng mọi người xung quanh một cái ấm ức về nữa câu nói bị bỏ dỡ kia, tò mò chính là khó chịu a.
Đối mặt với thái độ dứt khoát này Văn Tân khẽ thở dài, giọng nói cũng nghiêm túc:
_ Thôi được rồi ngươi không muốn thì ta không nói. Nói chính sự, đây là đệ tử đầu tiên của Dị cốc, không phải chuyện đùa, không thể sơ sài.
_ Không sơ sài, đây là ta cẩn thận xem xét mới đưa ra quyết định. Đứa nhỏ này ta nhất định thu, chẳng những vậy ta còn phải thu hắn làm chân truyền đệ tử.
Lời của Tần Phong làm tất cả khẽ ngây người. Ai cũng biết trong Long Cơ viện đệ tử đều sẽ có bối phận ngang nhau nhưng đãi ngộ thì lại hoàn toàn bất đồng. Đệ tử ngoại môn cần làm một số nhiệm vụ chỉ định để được ở lại phạm vi gần học viện mượn nhờ linh khí cùng đổi lấy mọi tài liệu tu luyện, còn nội môn thì lại có lão sư giảng dạy, thu thập điểm cống hiến đổi lấy công pháp, binh khí, phù chú, cơ hội tiến vào động thiên, bí cảnh. Mà đệ tử chân truyền lại là người được chọn kế thừa y bác của sư phụ, công pháp cùng vật phẩm cũng là từ sư phụ giúp chọn loại thích hợp bản thân nhất, tu luyện chính là cầm tay chỉ việc, mỗi năm cũng chỉ cần làm vài nhiệm vụ nhỏ lấy lệ, quan trọng nha, muốn điểm cống hiến cũng có thể từ sư phụ cho. Không có nghi ngờ, đệ tử chân truyền chính là cao nhất đệ tử, là con cưng.
Là nhân vật chính Tam Lang chính là hưng phấn, [chân truyền] là cái gì? chưa từng tu chân nên hắn không biết nhưng nhìn biểu hiện xung quanh hẳn là cái rất trâu bò đi.
Sau một lúc, mọi người từ từ bình phục, lúc này giọng Từ lão sư lên tiếng:" Thu đồ là chuyện cá nhân lão không tiện can dự nhưng chân truyền trọng đại, thêm một đệ tử cũng như thêm một nhi tử, tương lai thành tựu của chúng cũng ảnh hưởng trực tiếp tới tên tuổi người làm lão sư, huống hồ đây đã là đệ tử thứ hai của người".
Từ lão sư đây là thật tâm có lòng tốt nhắc nhở sợ Tần Phong vì háo thắng mà nhận kẻ vô năng ảnh hưởng tới danh tiếng về sau, điều này Tần Phong hiển nhiên nhận ra.
- Tạ Từ lão nhắc nhở, ta đây tâm lĩnh, nhưng mà đứa trẻ này ta hôm nay quyết nhận, ta cũng tự biết nặng nhẹ. Ta cũng không muốn ai coi khinh nhà ta đệ tử, thế nên tốn công giải thích một lần vậy. Tam Lang, ngươi lại trắc thí một lần đi.
Tam Lang gật đầu làm theo nhưng là trong lòng một mảng hồ nghi, cơ thể của chính mình hắn hiểu rõ nhất, đúng là hắn chỉ đả khai có bốn đại mạch vị, bình thường tu luyện cũng là chậm chạp lề mề không tiến, cái gì "lão sư chưa nhận" này sẽ bất chấp muốn mình đâu? Nhưng rồi hắn lại thởi ra một hơi, mục tiêu của hắn chính là nội môn, chỉ cần vào được đó dù là bằng bất kì phương pháp,cách thức hay thân phận nào hắn đều không thèm để ý. Vừa nghĩ tay hắn vừa đặt lên trên trắc thí thủy tinh cầu truyền vào linh lực. Dưới đất một cảnh quen thuộc tái hiện, một vòng ánh sáng lớn nổi lên, bên cạnh Tam Lang ba quả cầu trong suốt trôi nổi rồi hợp lại trên đỉnh đầu hắn biến mất.
- "Không phải, đây... đây không phải Phàm căn lúc đầu!"
Đúng lúc này Từ lão sư trợn mắt kinh hãy kêu lên, mà sau đó rất nhiều người cũng bắt đầu nhìn ra. Rõ ràng lần trước linh căn của Tam Lang là một vòng nhỏ mà bây giờ lại trướng một lên kích thước còn lớn bằng vòng thứ hai của Trung căn mà bên trong còn ẩn ẩn có một cái vòng cực kì mờ nhạt nữa khiến mọi người vô cùng nhạc nhiên.
- Chuyện gì xảy ra?
- Là trận pháp xảy ra vấn đề sao?
- Đúng! Chắc chắn là do trận pháp có vấn đề!
Xung quanh một mảng nhao nhao nghị luận, đa số đều cho rằng dị tượng là do trận pháp có vấn đề mà trên cao các vị sơn chủ khẽ nhíu mài, trận pháp này là do họ bố trí,hơn ai hết họ biết nó không hề có vấn đề. Nhất thời các sơn chủ đều không hẹn hướng ánh mắt phía Từ lão sư xin lý giải. Vị này là người đảm nhiệm tàng thư thủ tịch các, say mê tri thức, các loại cổ thư cùng bí tịch, tuy tu vi không quá cao nhưng là người có uyên bác nhất học viện được gọi là Vạn Sự Thông, giờ phút gặp nan đề này mọi người đều theo bản năng nhìn phía lão cầu viện. Bất quá lần này làm mọi người thất vọng vì vấn đề này thật sự lão cũng hoàng toàn không biết gì. Lão lại thành kính chấp tay hướng Tần Phong:
- Lão hủ ngu muội, Tần cốc chủ đã sớm phát hiện dị tượng tất biết lý do mong người chỉ giáo, lão hủ thật tâm vô cùng cảm kích.
Đây không phải khách sáo mà hoàn toàn thật tâm, lão già này đam mê với tri thức tới mê muội, lại là người tuyệt đối không bao giờ giấu dốt.
-Lão sư nặng lời.
Tần Phong chấp tay đáp lễ nét mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có. Lão gìa này thật sự nghiêm túc, đứng đối diện với Văn sơn chủ mỗi giờ mỗi khắc đều áp lực vô cùng nên lão muốn thật nhanh đạt được đa số tán thành theo luật nhận đệ tử của học viện rồi còn nhanh nhanh "trốn".
- "Ngũ nguyên trận không có vấn đề vấn đề là do huyết mạch của hắn vô cùng đặc biệt. Linh căn vốn dĩ độ hòa hợp của cơ thể với linh khí, càng hòa hợp hấp thụ linh khí càng nhanh, tu luyện càng dễ dàng mà huyết mạch của hắn lại có khả năng không ngừng học tập, cải tạo cơ thể để thích nghi nên mới làm linh căn sinh dị biến."
Vừa nói Tần Phong đi tới bên Tam Lang đẩy hắn quay nữa vòng quanh quang cầu trắc thí. Bước chân Tam Lang vừa rời đi mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm, ngay tại vị trí hắn vừa đứng có một "Tam Lang" khác đang đứng trên người tỏa ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, hiển nhiên lúc trước do đứng trùng với Tam Lang nên mới không ai phát hiện. Chính Tam Lang cũng bị cái kia giống hệt mình làm giật nảy mạnh mẽ bước lui mấy bước, nhưng là hắn vừa rời tay khỏi trắc thí cầu thì người kia lập tức hóa thành điểm sáng tan biến không thấy nữa
-"Đây...đây là cái gì?" Tam Lang trong miệng lấp bấp.
- Thứ vừa rồi chính là hóa thân huyết mạch của ngươi. Chân Nhân huyết mạch.
Câu nói nhẹ nhàng từ trong miệng Tần Sơn nói ra nhưng lại như tiếng sấm nổ khắp hư không, Chân Nhân huyết mạch, đây là thượng cổ huyết mạch chân chính của loài người a. Dưới câu nói của Tần Phong chấn động nhất chính là các vị lão sư bởi vì họ không giống đám thiếu niên kia chỉ biết độ quý hiếm của thứ huyết mạch này mà họ còn biết rõ vì sao nó hiếm tới vậy.
Chân Nhân huyết sở dĩ hiếm có bởi vì thiên phú mà Tần Phong đã nhắc "Thích nghi". Sơ khai con người chính là thông qua thiên phú này không ngừng đánh cắp huyết mạch của các loài yêu thú từ đó trở nên cường đại đến cuối cùng bá chủ thế gian như hiện nay. Nhưng mà có một chuyện họ không biết đó là khi một người Hổ huyết cùng Xà huyết kết hôn con cháu sinh ra hoặc là Xà hoặc là Hổ, nhưng Chân Nhân huyết khi kết hôn với huyết mạch khác sẽ không bao giờ có thể sinh ra Chân Nhân huyết. Khi vấn đề này bị phát hiện thì đã muộn, nhân loại có dị huyết quá nhiều, lại trãi qua trăm ngàn thế hệ đi xuống Chân Nhân huyết mạch trở thành chỉ có trong truyền thuyết. Mà giờ đây trước mặt họ là một Chân Nhân, vậy có ý nghĩa gì sao? Ý nghĩ là cha hắn, mẹ hắn, ông bà, tổ tiên dài dằng dặc trong lịch sử về tới thời thượng cổ đều là Chân Nhân, mà cha mẹ hắn lại trong tỷ tỷ dị huyết nhân trên thế giới lại có thể lấy được nhau, đây là cái gì phi thường sự tình a.
Khắp quảng trường duy nhất không có kinh hãi là Tam Lang, hắn gải đầu:" Cái này… lợi hại sao?" ai lại chẳng là người đâu?.
Tần Phong thì đang vì thái độ của người xung quanh mà đắc ý, lão khẽ đảo lập tức trong tay xuất hiện một một quyển sách dày hơn ngàn trang, lại phất một cái quyển sách liền bay về phía Từ lão sư:" Cổ thư này là của sư phụ cho ta, ghi lại các loại huyết mạch thời thượng cổ, lưu chổ ta vô dụng nay tặng lão Từ người xem như kiếm tặng anh hùng đi"
Tiếp lấy cổ thư Từ lão sư hai tay run rẩy không ngừng vuốt ve cứ như trong tay là mỹ nữ chẳng bằng, một lúc lâu sau lão lật từng trang từng trang một bắt đầu đọc, ánh mắt già nua có tinh quang lấp lóe, gương mặt đỏ bừng đầy kích động, thậm chí lão còn quên cả lời cả tạ. Con người này với tri thức không còn là ham muốn đơn thuần mà đã trở thành trầm mê, cố chấp mà là điên cuồng.
Mà lúc này Tần Phong đã chuyển di chú ý về phía năm vị sơn chủ mới vừa từ trong kinh ngạc bình tỉnh lại, thái độ vẫn là vô củng nghiêm túc:" Đứa trẻ này vì đến được đây đã từ Thập Tháp một mình đi hơn mấy vạn dặm, vượt ngàn chông gai. Sáu tháng trước hắn mai mắn gặp được kì ngộ mà thành công Thụ linh, lại lấy sáu tháng dưới linh khí thưa thớt của ngoại giới công mở tứ mạch. Tốc độ như vậy lại thêm huyết mạch, các ngươi còn lo ta có thể nhận hắn sai?".
"Oa!!!" lại nổ!
Sáu tháng mở bốn mạch đây là cái khái niệm gì? Phải biết rằng dù là siêu cấp thiên tài được vô số đan dược phụ trợ, công pháp đỉnh cấp của đại gia tộc cũng chưa chắc làm được, mà ngươi nói hắn lại trong điều kiện tu luyện không có gì cả lại làm được? "Ngươi đùa ta?" Nội tâm tất cả ở đây đồng loạt phủ nhận điều mình vừa nghe, duy chỉ có Thu Hiền sơn chủ tự dưng nhiếu mài.
- " Lời vừa rồi có bằng chứng gì sao?" Thanh Dân gấp hỏi lại, hắn biết Tần Phong bình thường hay gây sự nhưng không phải kẻ tùy tiện, hắn dẽ không nói ngoa.
- Quốc Tuấn hắn chính là người chứng kiến tên kia Thụ Linh, các ngươi cứ hỏi hắn.
Hơn ngàn ánh mắt mọi người đổ dồn về Quốc Tuấn.Nhiều đại nhân vật như vậy chú ý Quốc Tuấn có chút không được tự nhiên, đứng đây từ đầu nhưng không có ai hỏi tới làm hắn luôn có cảm giác mình bị trúng vô hình chú á, bất quá hắn vẫn đủ bình tĩnh gật đầu kể lại:" Khi ấy ta…"
- "Không đáng tin!"
-Quốc Tuấn "!!!"
Không cần hắn nói trọn câu Hoài Thanh dứt khoát phủ định, hắn không tin trên đời có kẻ đáng sợ như vậy.
- "Đúng! Hai người là sư đồ lời nói không có giá trị" Đinh Nhung phụ họa.
-"…!" Quốc Tuấn lập tức lệ rơi "Đại nhân, cho chút giá trị tồn tại a, từ nãy tới giờ ta mới thể hiện một lần, không nên phủ vậy a", hắn uất ức lẳng lặng lần nữa rơi vào vô hình trạng thái. Nhìn hắn,mấy thiếu niên phía dưới có kẻ bụm miệng cố nén cười đến mặt mũi cũng đỏ au.
-"Cốc chủ, ngươi còn cái gì có thể chứng minh sao?" Thu Hiền giờ này không có ý chống đối chỉ thật lòng muốn biết thật sự trên đời có Quỷ hay không.
- Có!
- Mời nói.
- Vì hắn xấu a!
Ân! Toàn trường chấn trụ! Chết lặng, không một lời, tất cả tiếc thương nhìn Tam Lang.
- "Uy, đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không phải nữ nhân, ta cũng không nhận mình đẹp trai a" Bị vạn chúng chú mục Tam Lang một mặt xoắn xuýt đỏ bừng vừa xấu hổ vừa oán hận liếc xéo Tần Phong.
"Xấu!" mấy người đưa ra nhận định. Mấy vị sơn chủ cứng, đây là một cái phi nhân đạo nhưng nhưng lại phi thường thuyết phục lý do mà họ không thể nào phản bác. Khi con người tu luyện linh khí sẽ dần bù đắp thiếu khuyết, sửa chữa, rèn luyện cơ thể theo hướng càng ngày càng hoàn thiện cho nên cơ bản tu sĩ đều là "soái nam tử" cùng "mỹ thiếu nữ" hay chí ít cũng đạt tới "ưa nhìn" cái chủng loại kia, nếu có ngày ngươi gặp một tu sĩ không đạt tới tiêu chuẩn "ưa nhìn" thì chỉ có hai lý do, một là do hắn tu luyện công pháp đặc thù đại thành, hai là hắn chỉ mới bắt đầu con đường tu luyện thời gian rất ngắn, mà Tam Lang thì không thể là do công pháp. Cho nên nói đây là một cái rất rất không thể chối cãi lý do nha.
-"Thu đệ tử là chuyện riêng nếu Tần sư thúc đã quyết chúng lão sư không nên can dự thêm. Trắc thí lần này đến đây kết thúc, các vị xin mời an bày người của mình trở về đi thôi."
Tranh luận là việc tốt, có thể để cho mọi người hiểu rõ nhau,giải tỏa khúc mắc, cũng để cho tranh đua mạnh mẽ, thúc đẩy tiến lên. Mọi năm trắc thí đều có tranh luận của năm vị sơn chủ cùng các lão sư, nhưng năm nay Tần Phong xuất hiện làm cho sự việc đặc biệt quá đà đã làm ảnh hưởng hình tượng của các lão sư trong lòng tân đệ tử. Nhưng quan trọng là hắn vừa nhớ ra một việc quan trọng cần cấp bách trở về báo nên hắn quả quyết kết thúc trắc thí lần này.
Hướng mọi người chấp tay Thanh Dân cuốn lên Trương An không nói thêm lời bay mất. Những người khác đã quen với tính cách của vị viện phó này nay thấy lão vội như vậy cũng biết có đại sự, có lời còn muốn chất vấn cũng là nuốt vào trong, liếc nhìn ba người Tần Phong một cái rồi sắp xếp đệ tử trở về.
Bọn người Tam lang đơn nhiên cũng là rời đi. Thoáng chốc quản trường đông ngàn người trở nên vắn ngắt.
Dưới cái nắng chang chang chỉ còn một tiểu nữ tử đáng yêu nhu thuận đứng, nàng là Thúy Ngân. Vì sao nàng không rời đi đâu? Không phải nàng không muốn đi mà bởi nàng không biết phải đi đâ, sư phụ nàng còn không có ý định trở về đây này. Ân…lão đang bận xem sách, chớ làm phiền, cám ơn. Đáng thương tiểu cô nương, chân mỏi.
"Long Cơ Viện trắc thí lần thứ bốn ngàn không trăm mười tám, một ngàn một trăm mười bảy người tham gia, bốn trăm mười bảy người vào nội môn, bốn chân truyền đệ tử, sáu trăm chín mươi sáu người vào ngoại môn, không một người rời đi."- Long Cơ sử ký.