Chương 3: Nộ Hỏa

Hộ Quốc Thần Lang

Chương 3: Nộ Hỏa

_ Chúc mừng trở thành tu giả!
_Tu giả? Đó là cái gì? Nghe có vẻ lợi hại.
_Tu giả chính là những người sử dụng linh khí thiên địa để tu luyện và có những năng lực vượt xa người bình thường, đối với phàm nhân thì tu giả chính là tiên nhân, ngươi nói xem có lợi hại không. A, sẵn tiện thì ta cũng là tu giả a
_Ài, cũng tạm, huynh cũng không mạnh hơn ta bao nhiêu, mà giờ ta cũng là tu giả a.
_Ngươi...
_Vậy còn linh khí?
_Về linh khí thì không ai nói được chính xác nó là gì chỉ biết nó có sẵn trong thiên địa vạn vật nhưng chỉ có tu giả có khả năng vận dụng, yêu thú thì khác vừa sinh ra đã có sẵn khả năng hấp thu linh khí tu luyện.
_Còn cái vòng xoáy vừa rồi?
_Cái đó là do ngươi Thụ Linh gây ra, đó gọi là dị tượng, chứng tỏ ngươi chính là một thiên tài a.
_À.
....một giây....
....hai giây....
....năm giây....
_Tên khốn kia ngươi có nghe ta nói gì không hả? Thái độ ngươi như vậy là sao? Ta đang nói ngươi chính là thiên tài đó, là thiên tài, thiên tài đó có hiểu không hả?
Quốc Tuấn mặt đỏ bừng bừng hai tay nắm lấy cổ áo Tam Lang vừa lắc vừa thét trong tức giận. Cái thái độ thờ ơ, dững dưng của tên khốn Tam Lang này thật sự làm người ta rất dễ sôi máu, nhưng lý do chính khiến Quốc Tuấn giận tới vậy chính là tiềm chất của Tam Lang.
Thụ Linh là bước ngoặc đầu tiên bước vào tu chân giới, nó cũng là thước đo đầu tiên đánh giá tiềm chất tu hành của một người, quá trình ấy ngươi tiêu tốn càng ít các loại đan dược, linh thạch phụ trợ chứng tỏ tiềm chất của ngươi càng tốt, có những kẻ thiên tài như Quốc Tuấn chỉ dùng một viên Cảm Đan cùng mười trung phẩm linh thạch của Trần Gia thì đã thành công trở thành tu giả, cũng có những kẻ dù tiêu tốn vô số tài vật cuối cùng cũng chỉ có thể là phàm nhân. Dù không nói ra nhưng thực chất trong lòng Quốc Tuấn luôn thầm tự hào vì tiềm chất và tốc độ tu hành của mình. Nhưng bây giờ thì sao, tốt rồi, tên Tam Lang này chỉ dựa vào một vết thương do yêu thú gây ra cùng thiên địa linh khí sẵn có liền thành công Thụ Linh, đã Thụ Linh thì thôi đi hắn còn dẫn động dị tượng cuồng phong bạo vũ suốt mấy canh giờ, dị tượng thì cũng đành vừa mới đột phá liền khai luôn Tâm mạch cùng hai mạch tay phải gần đi hết nữa đoạn đường Khai Mạch cảnh. Anh hai ơi quá trình người ta gian khổ tu luyện mấy năm trời ngươi chỉ mất có một ngày là đạt được, ngươi bảo hắn làm sao không nổi giận cho được.
Một lúc sau khi nộ hỏa đã hạ bớt Quốc Tuấn lấy ra một viên đan dược trị thương nhét vào "mõm" Tam Lang, tâm trạng không ổn định làm hắn quên mất tên kia còn đang bị thương, quăng cho Tam Lang thêm một thứ để băng bó xong hắn bắt đầu tiến tới chổ con Tuyết Lang đang nằm bất động. Giao thủ gần một tuần nhưng đây là lần đầu tiên hắn tỉ mỉ ngắm nhìn nó, những lần trước cả hai vừa gặp đã đánh nhau căn bản không có thời gian a. Con yêu thú này nhìn thì giống Sói nhưng lại to hơn Hổ, toàn thân yêu thú phủ một bộ lông trắng như tuyết trong rất mượt mà, lại còn tỏa ra một cỗ hàn khí làm người ta thật sự cảm thấy như nó làm từ băng tuyết vậy. Nổi bật nhất chính là một khối lục giác trong suốt như ngọc nằm ở giữa trán con yêu thú, tuy ít tiếp xúc nhưng Quốc Tuấn vẫn thừa biết đây chính là yêu hạc của nó. Tu giả sau khi Tụ Linh sẽ vào Khai Mạch cảnh đả thông các đại mạch trong cơ thể rồi từ đó khai mở ra linh hải chính là nơi tích trữ linh lực của tu giả, chiến đấu, luyện đan, luyện khí, chế phù hay tu luyện hằng ngày đều dùng linh khí chứa trong linh hải, đó gần như là tất cả sức mạnh của họ, yêu thú cũng có một nơi lưu trữ linh lực như vậy, nó chính là yêu hạch.
Xem xét một lúc Quốc Tuấn lấy từ trong người ra một con dao nhỏ tiến tới định thu lấy yêu hạch Tuyết Lang, đó chính là thứ hắn cần để bàn giao nhiệm vụ. Ngoài yêu hạch để hoàn thành nhiệm vụ còn muốn lấy bộ lông sói này về làm quà tặng cho sư phụ nên hắn mới cẩn thận dùng dao cại lấy yêu hạch.
_ Ắngggg...
Ngay sau khi yêu hạch bị tách ra một tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp núi rừng, Quốc Tuấn bị giật mình vội nhảy về sau một bước vào phòng thủ. "Vẫn chưa chết!" Nhìn vào con vật đã mất hết sức chiến đấu đang đau đớn nằm dưới đất hắn thoáng có suy nghĩ muốn tha cho nó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nó nhìn mình hắn rất nhanh đưa ra quyết định phải giết chết nó bởi vì đó là ánh mắt vô cùng thù hận, không chết không thôi. Cầm lên trường côn hắn lần nữa tiến tới. "Vụt" một đường côn ảnh với tất cả sức mạnh của Quốc Tuấn hướng thẳng đầu con Tuyết Lang đánh tới.
_ Dừng tay!
Nghe tiếng thét của Tam Lang côn ảnh ngay lập tức đình chỉ, Quốc Tuấn quay đầu nhìn lại hướng Tam Lang thì "bụp" một bàng chân đạp thẳng vào bụng khiến hắn văng xa mấy mét mới dừng lại được. Thấy Quốc Tuấn bị đánh ánh mắt tuyệt vọng, chịu chết của Tuyết Lang ánh lên một tia hi vọng cùng hả hê " nó được cứu".
Lửa giận vừa tắt lại bùng cháy "nạn nhân" vừa ôm bụng vừa đùng đùng xông về phía "tên hung thủ":
_ Tên khốn tại sao đánh ta!
_ Ta muốn huynh dừng tay, à không dừng côn a.
_ Chẳng phải ta đã dừng tay, à không dừng côn rồi sao!
_ À.
_ À?
_ Chỉ là cho chắc thôi mà. Ha ha.
"Bụp" một ân thanh nặng nề mở màng cho một cuộc chà đạp tàn nhẫn suốt năm phút đồng hồ và kết quả là cả người Tam Lang nhiều thêm mấy chục cục u lớn nhỏ. Để Quốc Tuấn xả hết ra xong Tam Lang vẻ mặt nghiêm túc (hiếm có):
_ Huynh có thể tha mạng cho nó không?
_Tại sao xin tha cho nó?
_Ta muốn nuôi nó
_Nó là yêu thú, không phải thú cưng, dù đã mất thú hạch thì vẫn mạnh hơn Hổ Sư, không phải muốn nuôi là nuôi.
_ Tiểu Cẩu đánh không lại ta a, ta sẽ dạy nó nghe lời.
Tuyết Lang nghe Tam Lang xin cho mình và nhìn thái độ của Quốc Tuấn thì thầm hô may mắn, nhưng khi nghe tới chữ "nuôi" thì mặt nó nghệch ra, tới khi nghe tới "Tiểu Cẩu" thì nó hoàn toàn mất nhận thức rồi lại chuyển thành tức giận. Trong giờ phút sinh tử đầu óc tự nhiên thanh tĩnh, biết Tam Lang nói vậy vì muốn giúp mình nó cắn răng bỏ qua tôn nghiêm, dùng một chút sức cuối cùng co tròn thân người lại kêu "gâu! gâu!" rồi vừa vẫy đuôi vừa thè lưỡi giống như một chú chó nhỏ có phần đáng yêu. Thấy biểu hiện thay đổi liên tục của con Tuyết Lang làm Quốc Tuấn có phần hả hê nhưng đến khi nó giả làm chó thì hắn đã câm lặng tuyệt đối trong lòng thầm than:" Yêu thú tam giai đỉnh phong đã mở ra linh trí vốn oai dũng vô song nay vì muốn sống lại phải uất ức như vậy, thật là "lên Sói xuống Chó a".".
_ Yêu thú linh trí cao vậy giết đi cũng thật không nỡ, được rồi ta đồng ý, nhưng mà ngươi phải trông coi cẩn thận không được để nó hại người.
_ Tất nhiên, tất nhiên.
Vừa trả lời Tam Lang vừa đi về phía con Tuyết Lang đang nằm vuốt vuốt đầu nó. Lí do mà Quốc Tuấn tha cho con Sói này thật sự không như hắn nói,trong lòng hắn chính là thầm nghĩ:" Con Sói này hại mình vất vả vô cùng giờ mất hết sức mạnh không còn là gây hại được, vậy thì giao cho tên ôn thần Tam Lang này đi để nó hưởng một ít cái gì gọi là "hạnh phúc" cuộc đời a". Tới nơi này là vì nhiệm vụ, quen biết với Tam Lang là một sự ngẫu nhiên không hề mong muốn nhất, giờ nhiệm vụ đã hoàn thành hắn cũng cần quay về báo cáo. Quyết định như vậy Quốc Tuấn gọi Tam Lang tới bên:
_Bây giờ ta phải trở về rồi, ngươi muốn tới Long Cơ Viện chỉ cần đi thẳng theo hướng này, theo tốc độ bình thường khoảng ba tháng sẽ tới. Nương tử của ngươi được một trưởng lão dẫn đi chắc hẳn đã vào nội viện, chỉ cần ngươi vượt qua trắc thí nữa năm sau có là thể vào đó tìm nàng. Được rồi, tạm biệt!
Quốc Tuấn cố tình nói thật nhanh những điều quan trọng, hắn thật sự rất muốn rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt, nói đúng hơn là tránh Tam Lang càn xa càng tốt bởi vì chỉ mới ở chung có một ngày mà tâm cảnh hắn đã bị hù dọa không biết bao nhiêu lần, ở lâu lúc nữa hắn sợ mình bị hù thành ngốc thì sao. Không như mong đợi khi vừa qua lưng Tam Lang đã nắm lấy vai hắn giọng đầy thấm thiết:
_ Quốc Tuấn, ta và huynh bèo nước gặp nhau nhưng huynh lại giúp ta nhiều như vậy ta thật sự vô cùng cảm kích, nay huynh đi ta cũng không gì cảm tạ, ta thấy hai ta rất hợp nhau ta quyết định kết bái với huynh từ nay huynh là nNhị ca ta Tam đệ sống chết có nhau trời cao làm chứng, huynh cứ đi trước ta sẽ sớm tới tìm huynh cùng nương tử. Tạm biệt!
Nói xong hắng quay lưng đi thẳng bỏ lại Quốc Tuấn còn đang đưng ngây ngốc như cọc gỗ:" kết nghĩa? là sao? Cứ nói vậy là thành huynh đệ à, ngươi còn chưa hỏi ta a. Khoang đã hắn nhận huynh đệ kiểu này vậy nương tử kia chẳng lẽ...". Nghĩ thì nghĩ nhưng Quốc Tuấn không dám ở lại hỏi rõ thân đạp trường côn phi hành với tốc dộ nhanh nhất có thể.
Quốc Tuấn không biết rằng người Tam đệ này của mình ngày sau sẽ vì hắn vào sinh ra tử, thay hắn gánh vạn tiễn nghìn đao, nhưng đó sẽ là chuyện rất lâu về sau nữa. Ngay lúc này khi hắn vừa rời khỏi người huynh đệ ấy.. ngã xuống.