Chương 1: Quốc Tuấn

Hộ Quốc Thần Lang

Chương 1: Quốc Tuấn

Tuyết Lang yêu thú thực lực không mạnh, thông thường chỉ có tam giai, sức chiến đấu chỉ tầm tu giả Quán Binh kì. Tuy không mạnh nhưng loài này hay đi theo bầy, cực kì nhanh nhẹn và thù dai nhưng ngoài thú hạch không có gì đáng giá, là loại yêu thú mà tu giả cấp thấp không ai muốn kiếm chuyện mà tu giả cấp cao lại chẳng thèm ngó tới. Từ đó dẫn tới việc mỗi lần có nhiệm vụ bắt Tuyết Lang Long Cơ học viện luôn phải chọn người đi bằng biện pháp bóc thăm. Kẻ xui xẻo lần này là Quốc Tuấn '' quán binh'' đệ tử. Nói ra thì hắn quả thật rất là xui xẻo đi, 18 tuổi '' quán binh'' cảnh giới đã được xem là một thiên tài, đáng lẽ ra nên được ưu ái nhiều nhưng lại phải đi làm cái nhiệm vụ trời ơi này. Mà xui xẻo hơn là do hắn mãi mê luyện tập đến Nhiệm Vụ đường bóc thăm trễ làm quản lý Nhiệm Vụ đường lỡ hẹn với người yêu liền nổi giận chỉ định hắn đi làm cái này. Siêng năng quá cũng là có tội. Cũng mai mà lần này chỉ có một con Tuyết Lang lạc bầy a.
Thanh Châu Sơn, Quốc Tuấn ngồi dưới một góc cây lớn để nướng một con gà rừng. Tu giả từ khi mở được linh hải thì chiến đấu và sinh hoạt đều có linh lực hỗ trợ, thể lực rất ít tiêu hao, cơ thể không cần ăn uống trong thời gian dài. Vậy mà bây giờ cái thể lực vốn ' rất ít tiêu hao ' ấy lại cạn kiệt không còn một chút nào. Đó là bởi vì từ khi chạm trán con Tuyết Lang tới giờ hắn ròng rã năm ngày không ngủ không nghỉ. Hắn lần này thật là đạp phải phân chó rồi mà cái gì mà ' Tuyết Lang tam giai',cái gì mà ' chỉ có một con', cái gì mà ' thực lực không mạnh' a, cái yêu thú này có chút gì giống như trông báo cáo chứ, rõ ràng là là tam giai đỉnh phong sắp lên tứ giai lực lượng mạnh không thua hắn, càng làm hắn nói không nên lời là yêu thú này vậy mà lại khai mở linh trí, thông minh dị thường a. Từ lần chạm trán đầu tiên Quốc Tuấn đã thấy có điều không ổn, không ngờ con yêu thú này lại quá gian xảo giao đấu với hắn vừa xuống hạ phong thì quay đầu bỏ chạy vào rừng chờ khi hắn vừa nghỉ ngơi liền quay ra đánh lén làm hắn tức muốn chết. Hắn gương mặt góc cạnh như tạc, thân người cao to, một thân võ phục màu đen tay cầm trường côn oai dũng như một vị đại tướng mà mới qua mấy ngày chơi ú tim với con Tuyết Lang này lại thành cái bộ dạng rách rưới, dơ bẩn như một tên khất cái. Cũng may hôm qua hắn làm nó bị thương nhất thời không thể đánh lén nên mới có cơ hội nghỉ ngơi, đi tìm thức ăn phục hồi thể lực.
Con gà rừng trên đống lửa vừa chín tỏa hương thơm đầy mê hoặc làm nước miếng của Quốc Tuấn bắt đầu tiết ra không ngừng, còn bụng thì cứ cào lên từng hồi. Hắn đã lâu lắm rồi không đói như vậy, bây giờ hắn chỉ muốn chụp lấy con gà mà ăn ngấu nghiến, nhưng đời nào như mơ, ngay lúc hắn định cầm cái thứ thơm phức kia lên thì phía xa trong rừng phát ra âm thanh xao động như có thứ gì lao nhanh về phía này. Quốc Tuấn lập tức đề phòng đứng bật dậy, tay cầm trường côn tiến vào thế thủ, vẻ mặt hắn đầy tức giận cùng luyến tiếc liếc con gà đang còn trên đống lửa:
"Con sói khốn kiếp lại đến ngay vào lúc này!". Hắn chắc với tốc độ này thì chỉ có thể là con Tuyết Lang đã làm mình chật vật mấy hôm nay. Thế tới của nguồn âm quả thật rất nhanh, trong mấy hơi thở đã đến ngay trước mặt.
"Vút" một bóng đen lao ra khỏi bụi rậm như một mũi tên. Quốc Tuấn đã chuẩn bị sẵn từ lâu linh lực cuồn cuộn truyền vào trường côn một côn toàn lực nhắm thẳng bóng đen quất ngang. Là tu giả khả năng nhận thức của hắn nhanh hơn người bình thường rất nhiều nên ngay khi bóng đen vừa lao ra khỏi bụi rậm hoàn toàn thì hắn lền nhận rõ "nó" là một "con người!" Ngay giây phút ấy nội tâm hắn hoàn toàn trống không, kinh mạch cấp tốc nghịch chuyển thu hồi linh lực trên trường côn. Cơ thể Quốc Tuấn vốn to lớn vạn vỡ lại được linh lực bồi dưỡng lâu ngày nên càng rắn chắc mạnh mẽ hơn người thường nhiều lần, lần này một côn hắn đánh ra tuy đã thu hồi linh lực nhưng phàm nhân nhân trúng phải thì không chết cũng nằm trên giường nữa năm.
Với tu giả linh lực nghịch chuyển sẽ gây ra nội thương rất khó chữa có khi là cả đời, nó là điều đại kị của tu giới, nhưng dù theo bản năng hay lý trí người tu giả trẻ tuổi này chấp nhận nó, vì hắn không muốn chừa cho kẻ tới một hi vọng sống sót dù phải bị thương. Dù Quốc Tuấn cũng là tu sĩ, tâm cảnh tu dưỡng hơn phàm nhân nhiều, hắn nhanh chóng bình ổn nội tâm, sẵn sàng cứu chữa cho kẻ kia. Thế nhưng tội nghiệp cho trái tim nhỏ bé của hắn chưa kịp lấy lại nhịp lại bị kinh hải lần nữa bởi vì ngay lúc trường côn quất ngang tới, bóng đen đưa bàn tay ra trước đặt lên trên trường côn, trong tư thế đang lao tới trên không lấy đó làm điểm tựa phóng lên cao bay qua người Quốc Tuấn, " Đùng! " một côn toàn lực bị đẩy xuống làm cho Quốc Tuấn còn đang kinh hải theo quán tính lao về trức cấm thẳng mặt vào nền đất. Đúng là phúc bất trùng lai họa vô đơn chí. Chật vật bò dậy từ đống đất hắn lập tức đảo mắt tìm kẻ ban nãy, khi ánh mắt hắn vừa khóa được mục tiêu hai dòng lệ nóng lập tức tràn ra, kẻ tới lại là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi vô cùng rách rưới yếu nhược, mà quan trọng hơn "nó" đang.. ăn.. con gà.. của hắn, con gà hắn bắt, hắn nướng, hắn năm ngày chưa được ăn, hắn chưa kịp nếm, "nó" ăn...sạch rồi... không nhả cả xương... "ực"...."gà của ta"...
Thanh Châu Sơn, Quốc Tuấn sau một hồi ' lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa' cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, hắn ngồi khoanh chân cẩn thận kiểm tra thương thế do cưỡng bức nghịch chuyển linh lực vừa rồi gây ra. Khoảng một phút hắn cuối cùng mở mắt thở ra một hơi nhẹ nhỏm, lần này hắn bị thương không quá nặng, nhưng dù sao nợi thương vẫn là nội thương a, không tịnh dưỡng nữa tháng một thánh thì cũng đừng mong hoàn toàn bình phục. Ánh mắt hắn nhìn kẻ đang ăn gặm những mẫu xương cuối cùng trước mặt " Nó chính là kẻ tấn công mình sao? Phàm nhân? Trẻ quá, mười lăm hay mười sáu? Đỡ được một côn vừa rồi của mình công phu không tệ, nó có thân phận gì? Sao nó lại ở đây được? Tấn công mình chỉ vì muốn ăn thôi sao?" Quá nhiều câu hỏi trong đầu Quốc Tuấn làm cho hắn vô cùng khó chịu, tất cả xoay quanh kẻ đột ngột xuất hiện kia, hắn nhất định phải hỏi rõ tất cả.
_" Ngươi nhanh chóng ăn xong, ta có việc muống hỏi ngươi!" Quốc Tuấn nói với đứa nhỏ trước mặt.
Thấy nó nhìn mình gật đầu, hắn đứng dậy, xoay người đi tới con suối nhỏ ngay bên cạnh rửa mặt. Hai bàn tay rắn chắc đầy bùn đất vừa chạn vào dòng nước, một cảm giác lạnh giá lập tức ập tới làm hắn run nhẹ một cái. Nước lạnh là một trong những thứ làm dịu cơn đau và thanh tĩnh tinh thần cực kì hiệu quả, nếu không phải vì phải nói chuyện với tên kia hắn thật muốn lao xuống suối tắm một trận cho đã. Lấy tay vục nước lên rửa đi những vết bẩn trên mặt và tay chân rồi vội vàng quay lại, hắn muốn thật nhanh hỏi rỏ kẻ kia, sự tò mò của hắn đã tới cực hạn.
Kẻ vừa ăn no người tắm sạch, hai ngồi đối diện cách nhau một đống lửa. Vẻ mặt Quốc Tuấn trở nên nghiêm túc:
_ Ngươi tên gì? Từ đâu tới? Bao nhiêu tuổi?
_ Tên Tam Lang từ Tháp Điền tới mười sáu tuổi. Còn ngươi?
_ Ta tên Quốc Tuấn từ Long Cơ viện tới đây làm nhiệm vụ bắt yêu thú, ta lớn hơn ngươi hai tuổi năm nay mười tám, ngươi nên gọi ta là ca.
_ Long Cơ viện! Vậy ca là thần tiên a!. Tam Lang nghe tới Long Cơ viện liền hét tràn đầy hứng thú, hai mắt lóe sáng nhìn chòng chọc vào Quốc Thuấn đầy ngưỡng mộ và tôn sùng. Quốc Tuấn mỉm cười gật đầu trong lòng thầm nghĩ " nó cũng quá là ngây thơ đi, còn không thèm nghi ngờ ấy một chút liền tin a"
_Tam Lang tại sao đệ lại vào nơi nguy hiểm này, lại còn đói như vậy?
_ Đệ chính là đang đi tới Long Cơ viện để tìm nương tử. Nhưng mà đi tới đây thì bị lạc đường, um..., cũng đã ba ngày rồi a. Hahaha...
Nghe nói tới hai chữ " nương tử " khóe miệng Quốc Tuấn khẽ giật giật, hắn đã mười tám tuổi, cũng từng để ý mấy tiểu sư muội nhưng còn chưa có lần nào được nắm tay nữ nhi vậy mà cái thằng "đệ" này lại có nương tử chứ, hắn chỉ có thể thở dài trong lòng "hàiiii...đúng là tuổi trẻ tài cao a".
_ Thanh Châu sơn tuy không phải hiểm địa nhưng dã thú không ít, đệ ở đây ba ngày không lẽ không hề gặp phải? Ta thấy đệ không hề bị thương.
_ Đệ cũng có gặp một ít, vẫn mai là chạy kịp, chúng quả thật rất nguy hiểm a, có Gấu, có Hổ, có Cự Mãng, còn có mấy con Dã Hầu cùng một đàn Sư tử.
Gấu, Hổ, Cự Mãng, Dã Hầu, Sư tử khóe miệng Quốc Tuấn lần nữa giật giật "ngươi là đạp phải phân chó hay sao vậy, gần như là tất cả dã thú trong khu rừng núi này ngươi đều đụng phải cả." Hắn bất ngờ về việc Tam Lang quá xui xẻo gặp nhiều dã thú như vậy nhưng lại không hề nghi ngờ việc thằng bé chạy thoát chúng vì với tốc độ, lực lượng, và phản xạ như lúc hắn mới gặp nó thì việc đào thoát không phải không thể.
Hôm nay gặp "đệ" này đã mang tới cho linh hồn nhỏ bé của hắn quá nhiều kinh ngạc cùng bi thương, nhưng hắn không biết rằng những thứ ấy còn chưa kết thúc tại đây.