Chương 20: Lần Đầu Ra Ngoài

Hệ Thống Game 7 Viên Ngọc Rồng Ở Dị Giới

Chương 20: Lần Đầu Ra Ngoài

Chương 20: Lần Đầu Ra Ngoài


Nửa năm nhoáng cái qua đi. Bởi vì cơ thể con người có rất nhiều sợi gân, Ngô Toàn tiêu tốn gần nửa năm thời gian mới hoàn rèn luyện tất cả. Chỉ số sức mạnh của hắn cũng gia tăng đáng kể, bây giờ đã là 320. Ngô Toàn cảm khái, từ khi luyện võ đến nay mới hơn một năm mà sức mạnh của hắn tăng lên còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại.

Ngô Toàn bắt đầu chuẩn bị luyện cốt. Luyện cốt cũng cần có dược liệu riêng phối hợp với luyện võ để xương cốt hấp thụ và được rèn luyện một cách hiệu quả nhất. Luyện cốt phan chia làm các cảnh giới sơ kì, trung kì và hậu kì. Rèn luyện một lần được coi làm sơ kì, hai lần trung kì và ba lần hậu kì. Mỗi lần rèn luyện xong thực lực cũng gia tăng rất lớn.

Cho nên Ngô Toàn liền đi tìm phụ thân mình. Vừa gặp phụ thân hắn liền nói:" Phụ thân, bây giờ ta đã hoàn thành xong luyện gân rồi. Lần này ta đến tìm ngài xin phép ngài cho ta ra ngoài một chuyến mua dược liệu ".

Ngô Quang nghe xong con trai mình hoàn thành luyện gân xong cũng chết lặng, hắn bây giờ cũng không ngạc nhiên lắm bởi vì quá quen thuộc rồi. Nhưng khi nghe Ngô Toàn muốn đi ra ngoài hắn liền thốt lên:" Cái gì, ngươi muốn đi ra ngoài làm gì. Nếu ngươi muốn cần thứ gì ta có thể sai người đi mua là được rồi ".

Ngô Toàn nghe vậy liền nhanh chóng giải thích:" Phụ thân, ta từ bé đến giờ chưa từng đi ra Ngô phủ. Lần này ta muốn ra ngoài mua thuốc tiện thể hiểu biết hơn về thế giới này. Chim non cũng có ngày phải bay đi chứ cũng không thể núp mãi dưới đôi cánh của cha mẹ ngài nói đúng chứ ".

Nghe con trai nói vậy Ngô Quang cũng đành phải đồng ý rồi nói:" Thôi được rồi. Nhưng lần này ta sẽ cử đi mấy người hộ vệ bảo hộ ngươi. Đây là một vạn lượng ngươi cầm lấy muốn mua thứ gì thì mua ".

Nói xong Ngô Quang rút ra mười tờ ngân phiếu mệnh giá một ngàn lượng đưa cho Ngô Toàn không một chút nhíu mày. Ngô Toàn vui mừng nhận lấy và rối rít cảm tạ phụ thân.

…..
Đạp! Đạp! Đạp!

Một cỗ hai thớt đầu cao ngựa lớn kéo rộng rãi xe ngựa to hành sử đang đi ra từ Ngô phủ rồi đi trên đường phố.

Ngô Toàn lẳng lặng ngồi ở trên xe ngựa, bên người đi theo thị nữ tên là Tiểu Vân, một thân áo trắng trang phục, eo buộc một đầu tơ bạc vân văn trắng thuần đai lưng, cầm trong tay một thanh quạt giấy trắng, trên đầu tóc dài dùng một cái trắng thuần dây cột tóc buộc lấy, phối hợp tuấn mỹ xuất chúng ngũ quan, tuy non nớt nhưng cũng nghiễm nhiên một cái như ngọc tiểu công tử.

Trước xe một cái người phu xe, phía sau còn đi theo bốn cái tùy tùng.

Người dọc theo đường quần nhìn đến xe ngựa cũng là nhao nhao tự giác né tránh đến hai đầu, vừa nhìn liền biết là nhà nào công tử xuất hành.

" Tiểu Vân, ngươi đã từng đi ra ngoài mua thuốc cho Ngô phủ rồi, ngươi biết quanh đậy có nhà nào tốt sao ".

Trên xe ngựa, Ngô Toàn hướng ngồi ở bên cạnh Tiểu Vân hỏi, Tiểu Vân đang giúp hắn xoa nắn lấy bắp đùi, nghe vậy nói.

"Thiếu gia, gần đây cũng có mấy nhà buôn bán dược liệu nhưn cũng không cao cấp. Nếu ngài muốn mua được dược liệu tốt nhất với niên đại lâu năm thì phải đi đến Vạn Dược Các. Khoảng cách Ngô Phủ cũng không xa lắm ".

Ngô Toàn gật đầu, liền nói cho xa phu đánh xe đến Vạn Dược Các.

Nghe Tiểu Vân giải thích Vạn Dược Các nằm ở trung tâm của thành đông này. Cũng không phải thế lực bản địa ở đây mà chỉ là một chi nhánh nhỏ. Bên trong buôn bán rất nhiều dược liệu ở khắp nơi mà giá cả phải chăng nên rất được mọi người ưa chuộng.

" Thiếu gia, ngài tính toán mua dược liệu gì. Có cần nô tỳ giúp gì sao ".

Tiểu Vân lại mở miệng nói, một đôi đôi mắt to sáng rỡ nhìn xem Ngô Toàn, có chút bận tâm.

" Không cần, lần này ta định tự mình đi mua. Ngươi chỉ cần ở ngoài chờ ta là được ".

Ngô Toàn thuận miệng cười nói, trong lòng đã sớm chuẩn bị kỹ càng giải thích. Hắn cũng không muốn cho ai biết bây giờ hắn đang chuẩn bị luyện cốt a. Hắn cũng không tin tưởng vào những người ở đây. Một khi bại lộ sẽ dẫn cho hắn vô vàn phiền phức.

Xe ngựa một đường dọc theo đường phố hướng đông môn hành sử.

Đi đến dải đất trung tâm, Ngô Toàn liền cảm giác được rõ ràng trên đường đám người đông dúc lên, hai bên đường phố kiến trúc cũng san sát mọc lên rất nhiều. Ở ngài khu vực trung tâm thì thậm chí một chút kiến trúc phòng ốc nóc nhà đều là dùng cỏ tranh che kín, hiển lộ ra một loại lạc hậu hoang vu, cùng trong thành tâm so sánh, hoàn toàn tựa như là hai thế giới một dạng.

Càng tiến đến gần người thì lại càng nhiều, bất quá ve đường hầu như đều là một chút ăn mặc phá rách rách rưới rưới bẩn thỉu người, bị hắt hủi sang bên ngoài hai bên, nhìn đến có qua lại ra vào người đi đường liền vây quanh ăn xin.

Những người này đều có đồng dạng đặc thù, bẩn thỉu, toàn thân bẩn thối, đặc biệt là lộ ra gầy còm, gầy như que củi.

Ngô Toàn thấy rõ ràng, một cái thoạt nhìn chỉ có mười mấy tuổi tiểu hài, toàn thân gầy còm tựa như là da bọc xương đồng dạng, cầm lấy một cái chén bể chen trong đám người.

Còn có một cái thoạt nhìn mười một mười hai tuổi bẩn thỉu thậm chí đều không biết là nam hài còn là nữ hài thân ảnh nhỏ bé gặm một khối toàn là dấu răng sớm đã không còn thịt xương cốt.

Đây đều là ăn mày nạn dân, Ngô Toàn liếc nhìn lại, ô ép một chút một mảnh chỉ sợ phải có vài trăm người người.

Đoạn trước thời gian trong thành có không ít đại hộ nhân gia đều phái người tới cấp cho qua một chút cơm cháo bánh bao chờ đồ ăn cứu tế những này nạn dân ăn mày, Ngô gia cũng phái người đến qua một đoạn thời gian, nhưng là sau cùng đều không giải quyết được gì, bởi vì không có cách, quá nhiều người, căn bản cứu tế không tới.

"Nghe nói Tây gần đại dương sông cái kia một vùng đoạn thời gian trước gặp nạn lụt lớn, dọc theo sông mười mấy cái thôn xóm đều xông không còn, rất nhiều người đều dọc đường ăn xin chạy nạn đi tới chúng ta bên này."

Tiểu Vân ngồi tại Ngô Toàn bên cạnh mở miệng nói, nhìn xem phía ngoài những người này thần sắc có chút không đành lòng.

"Đi a."

Ngô Toàn đối xa phu phân phó một tiếng, không có nhiều lời, không có cứu tế ý tứ, cũng chưa hề nói một chút cái gì ưu quốc ưu dân lời nói.

Loạn thế nhân mạng không như cỏ.

Hiện tại chỉ bất quá vẫn chỉ là loạn thế bắt đầu, lại đến phía sau nếu quả như thật Đại Hùng vương triều xảy ra vấn đề, nổi lên chiến tranh thảm họa, lúc kia toàn bộ thiên hạ sẽ chỉ tàn khốc hơn.

Giờ khắc này, Ngô Toàn thật sâu cảm nhận được câu nói kia ——

Người nếu là sinh không gặp thời, so làm quỷ còn khó.

Cũng may mắn hắn xuyên qua tới thân phận là một cái gia đình giàu có.

Bất quá cũng không muốn nhìn hiện tại là gia đình giàu có, thoạt nhìn cơm ngon áo đẹp cái gì đều không cần lo nghĩ, nhưng kia chỉ bất quá là sóng gió không có hướng Ngô gia đánh tới thôi, một khi thiên hạ thật đại loạn, sóng gió thật đánh tới thời điểm, lấy Ngô gia hiện tại chút thực lực ấy, cũng bất quá là nộ hải sóng lớn bên trong bè trúc thôi, chỉ sợ đánh liền sẽ tan ra thành từng mảnh.

Cho nên, Ngô Toàn cũng không có đi cứu tế những cái kia nạn dân ý tứ, bởi vì chính hắn thậm chí toàn bộ Ngô gia, kỳ thật đều chẳng qua là thế gian này một chiếc tiểu trúc bè thôi, nếu là không tăng nhanh mạnh lên, ngày nào sóng gió đánh tới, cũng là tùy thời hủy diệt mệnh.

Trong loạn thế, trừ phi có thể đạt tới tả hữu thiên hạ thế cục trình độ, nếu không bất luận người nào, kỳ thật đều là đang giãy dụa cầu sinh.