CHƯƠNG 252: NỖI KHỔ CỦA CỔ VIÊM
Còn sáu tháng nữa trước khi đứa trẻ ra đời trong thời gian này, Cổ Viêm tiếp tục gia tăng thực lực của mình, nhờ song tu với Thiên La Dạ Nguyệt kết hợp với Dâm Đạo Tà Thần Quyết thực lực của hắn ra tăng rất nhanh, chỉ trong vòng một hai ngày đã tăng lên một đại cảnh giới cho dù đan dược công pháp tu luyện nhanh đến đâu cũng không thể sánh bằng.
Cổ Viêm nhấp mạnh hơn nữa được không, của quý của ngươi làm ta sướng quá, sướng chết đi mất.
Thiên La Dạ Nguyệt vẻ mặt dâm đãng không ngừng rên rỉ kêu la trong hạnh phúc.
Cổ Viêm trái lại không mấy gì vui vì không có tình cảm với nữ nhân này nên khi giao hợp với nàng ta không có cảm xúc như khi làm với Ngọc Nhi làm hắn phát chán, nếu không phải Ngọc Nhi dặn dò mỗi ngày phải song tu kiểu biến thái này để gia tăng nhanh thực lực, cho dù Thiên La Dạ Nguyệt có cầu xin hắn, hắn cũng không bao giờ đồng ý làm chuyện đó với nàng.
Thiên La Dạ Nguyệt chúng ta đã giao phối ba canh giờ liên tục rồi, cũng đến lúc nghỉ ngơi, ngươi không mệt nhưng ta mệt quá.
Cổ Viêm vừa ưỡn người vừa đẩy mông nàng tỏ vẻ buồn chán nói.
Mới có ba canh giờ thôi mà ngươi đã mệt rồi, từ khi nào mà Cổ Viêm ta biết lại yếu đến vậy, không phải trước đây ngươi và Ngọc Nhi đó còn làm liên tục bảy ngày bảy đêm không thấy mệt sao.
Thêm một canh giờ nữa thôi, lúc đó nghỉ cũng chưa muộn.
Thiên La Dạ Nguyệt khuôn mặt đây mê ly nhìn hắn lên tiếng năn nỉ nói.
Làm với Ngọc Nhi so với làm với ngươi hoàn toàn khác nhau, vì ta và muội ấy có tình cảm với nhau nên khi làm có rất nhiều cảm xúc còn ngươi thì khác, cho dù khuôn mặt ngươi cơ thể ngươi có đẹp hơn nữa cũng không làm ta hứng thú nổi.
Ta đã cố gắng hết sức rồi, ngươi tha cho ta đi.
Cổ Viêm dựt lời vội rút tiểu đệ mình ra khỏi cơ thể nàng nghiêm túc nói.
Đang vui vẻ vậy mà ngươi lỡ lòng nào phá hỏng bầu không khí, Thiên La Dạ Nguyệt ta luận về địa vị thực lực đều hơn Ngọc Nhi đó gấp trăm lần, ả ta có điểm gì hơn ta mà ngươi thích ả hơn ta.
Thiên La Dạ Nguyệt khuôn mặt đáng thương phẫn nộ quát.
Viêm ca, bữa trưa làm xong rồi mau ra ăn đi.
Ngọc Nhi vừa bước tới cửa phòng mình đã bắt gặp bầu không khí căng thẳng rõ ràng Cổ Viêm và Thiên La Dạ Nguyệt lại cãi nhau.
Các ngươi cút hết ra ngoài cho ta, tốt nhất đừng để ta nhìn thấy mặt các ngươi, nếu không ta sẽ khiến các ngươi chết không được sống cũng không xong.
Thiên La Dạ Nguyệt nức nở khóc vừa khóc vừa quát.
Có giận thì cũng ăn một chút gì đó, để bụng đói không tốt cho sức khỏe đâu.
Cổ Viêm mở miệng khẽ khuyên.
Cút ta bảo ngươi cút ngươi còn không cút, ngươi chán sống rồi phải không?
Thiên La Dạ Nguyệt hai mắt đỏ ngầu tức giận như phát điên quát lớn.
Không còn cách nào khác, Cổ Viêm đành thay y phục đi ra ngoài cùng Ngọc Nhi nếu còn ở lại nữ nhân điên này nổi giận thật thì quá nguy hiểm.
Bên ngoài Tỏa Linh Tháp, Ngọc Nhi bắt được ít cá ở ngoài sông, một vài con chim bay trên trời đem đi nướng cho Cổ Viêm ăn, tay nghề của nàng cũng không tệ chút nào làm hắn rất hài lòng.
Lúc này đây Cổ Viêm chỉ biết ăn và ăn không hé răng nửa lời, Ngọc Nhi nhìn khuôn mặt ủ rũ của hắn biết hắn có tâm sự nhưng không muốn nói bất đắc dĩ nàng phải mở lời trước.
Viêm ca giỏi quá, mới có nửa ngày thôi mà đã từ linh nhân cảnh lên linh địa cảnh tốc độ này cũng quá nhanh rồi đấy, đổi lại thiên tài khác cũng không làm được như huynh.
Ngọc Nhi mỉm cười lên tiếng tán thưởng.
Có gì lạ đâu, tất cả đều nhờ Dâm Đạo Tà Thần Quyết của tên hắc thư Dâm Đạo đó chứ muội nghĩ thiên phú con người ta đến đâu mà có thể nghịch thiên đến vậy.
Cổ Viêm buồn bã đáp lại.
Viêm ca, huynh vẫn vì chuyện hồi nãy mà buồn sao, có phải là vì muội nên huynh và Thiên La Dạ Nguyệt mới cãi nhau.
Ngọc Nhi mặt nghiêm túc hỏi hắn.
Ngọc Nhi đã trực tiếp hỏi thì Cổ Viêm cũng không dám giấu thêm, đặt xiên cá đang ăn dở xuống bắt đầu giải thích mọi chuyện.
Thật sự mà nói, khi giao phối với Thiên La Dạ Nguyệt ta cảm thấy bản thân là một kẻ vô liêm sỉ hèn hạ, không chỉ có lỗi với muội mà ngay cả Thiên La Dạ Nguyệt ta cũng thấy có lỗi.
Cổ Viêm nét mặt ủ rũ gượng cười nói.
Muội đã nói không để ý huynh cùng Thiên La Dạ Nguyệt song tu kiểu đó, tất cả chỉ là giúp huynh gia tăng thực lực, con người huynh thế nào muội hiểu rõ huynh hà tất vì chuyện đó mà cãi nhau với ả ta, nhỡ sau này ả không giúp nữa thì phải làm sao.
Ngọc Nhi nhíu mày nói.
Vậy muội có biết khi làm chuyện đó với Thiên La Dạ Nguyệt cũng chính là đang chịu trách nhiệm với cuộc đời của ả ta, ả ta dù có mạnh hơn nữa chung quy lại cũng chỉ là con người đích đến cuối cùng của ả chính là tầng thứ ba của vũ trụ thần giới, còn ta thì khác ta cuối cùng vẫn không phải con người ta phải tìm đường trở về nhà thần giới đối với ta mà nói chỉ là một điểm dừng chân sớm muộn gì cũng rời xa ả ta mà thôi, hiện tại ả lại có tình cảm với ta thay vì để ả ta đau khổ một đời thì nên chấm dứt mối quan hệ phức tạp này càng sớm càng tốt.
Cổ Viêm thẳng thắn nói.
Hóa ra mọi chuyện là như vậy, thứ Cổ Viêm lo lắng một phần chính là bản thân trong tương lai sẽ không lo cho cuộc đời của Thiên La Dạ Nguyệt, nữ nhân này đã trao thân cho hắn thì hắn phải có trách nhiệm với nàng ta, phần còn lại chính là khi hắn làm chuyện đó với nàng hắn cảm thấy có lỗi với Ngọc Nhi hắn không cách nào tự tha thứ cho bản thân mình được.
Viêm ca thay vì huynh tự dằn vặt trách bản thân mình sao không nói rõ ràng mọi chuyện cho ả ta hiểu, nếu ả có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của huynh và thông cảm với huynh thì muội không ngại khi chia sẻ một phần tình cảm của huynh cho ả.
Dù sao ả cũng đã sống hơn mười vạn năm trong quãng thời gian này luận về thiên phú tu luyện luận về tài lực địa vị ả không thiếu thứ gì cả chỉ duy nhất đoạn đường tình duyên là không được thuận lợi, nếu huynh có thể giúp ả cảm nhận thế nào là tình yêu chân chính thì đây cũng không phải chuyện xấu.
Ngọc Nhi mỉm cười nói.
Tình cảm không ngờ cũng giống như đồ ăn cũng có thể chia sẻ được sao?
Cổ Viêm khuôn mặt ngây ngô nhìn nàng hỏi.
Cũng không hẳn là như vậy, đối với người khác thì không được, nhưng đối với huynh lần này sẽ là ngoại lệ.
Ngọc Nhi gật đầu cười khổ một tiếng nói.
Ngọc Nhi muội thật không để ý chuyện này chứ, nếu vì chuyện này mà muội phiền lòng ngay bây giờ ta sẽ cắt đứt mọi quan hệ với ả.
Cổ Viêm nắm tay Ngọc Nhi thẳng thắn nói.
Chỉ là lần này ngoại lệ thôi đấy, nếu mà huynh còn thêm ba bốn nữ nhân nữa sẽ tuyệt đối không tha cho huynh đâu.
Ngọc Nhi véo má hắn khẽ nhắc nhở.
Cảm ơn muội đã thông cảm cho nỗi khổ của ta, còn về phần Thiên La Dạ Nguyệt ta sẽ cố gắng chấp nhận một phần tình cảm này của ả, sẽ chịu một phần trách nhiệm cuộc đời ả trước khi rời khỏi thế giới này.
Huynh suy nghĩ như vậy là đúng lắm, nam nhân chân chính đầu đội trời chân đạp đất dám làm dám chịu, sống không thẹn với lòng mới chính là người ta yêu.
Ngọc Nhi mỉm cười tán thưởng.
Muội đề cao ta quá rồi đấy, ta đâu tốt đẹp như muội tưởng tượng.
Cổ Viêm gãi đầu híp mắt cười xấu hổ nói.
Nếu không còn chuyện gì để huynh bận tâm nữa thì mau ăn đi, ăn xong còn lấy sức mà đi dỗ dành ả nữ nhân đó.
Hiện giờ ả ta là cơ hội duy nhất để huynh thăng tiến thực lực nhanh chóng, mục tiêu của huynh hiện tại chính là đột phá hóa thần cảnh tương đồng với võ thần cảnh ở Phục Long Đại Lục đợi khi giả quyết mọi chuyện ở đại lục chúng ta sẽ quay trở lại thiên giới.
Ngọc Nhi mở miệng nói.
Ta biết rồi, đợi ta ăn xong xiên thịt cá này sẽ quay lại làm hòa với ả.
Một canh giờ sau Cổ Viêm quay trở lại phòng của Ngọc Nhi, hiện tại Thiên La Dạ Nguyệt đang nằm chùm chăn trên chiếc giường đó, tâm trạng của nữ nhân này sau khi cãi nhau với Cổ Viêm có vẻ vẫn chưa tốt lên, nói gì thì nói cho dù nữ nhân có cường đại đến đâu đối diện với chuyện tình cảm vẫn chỉ là nữ nhân yếu đuối cần ai đó đứng ra che chở bảo vệ.
Thiên La Dạ Nguyệt ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Ta không muốn nghe ngươi nói bất cứ thứ gì, ngươi mau cút đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi.
Thiên La Dạ Nguyệt âm thanh lạnh lùng nói.
Thực ra ta đối với ngươi không phải ta không có chút tình cảm nào, chỉ là ta có nỗi khổ nhất thời không thể nói ra được vì thế ta nghĩ nếu như phân rõ khoảng cách với ngươi ít nhất sẽ sau này sẽ làm ngươi bớt tổn thương.
Cổ Viêm trầm giọng nói.
Ngươi mà có nỗi khổ sao, nói thử ra xem nào, nếu làm ta nghe lọt tai ta sẽ tha thứ cho ngươi.
Thiên La Dạ Nguyệt bật dậy quay người lại nhìn hắn nói.
Ngươi cũng biết đấy, ta đâu phải con người chỉ là mượn thể xác con người để hòa nhập với sinh linh trong thế giới này, còn ngươi cho dù là đại đế hay là thần gì đó chung quy vẫn chỉ là con người mà thôi.
Đích đến của hai chúng ta hoàn toàn khác nhau, đối với ngươi chính là cánh cửa của thần giới, nhưng đối với ta mà nói thần giới chẳng qua chỉ là một điểm dừng chân ta không thể ở mãi nơi đó được, ta sợ rằng nếu lún sâu vào tình cảm của ngươi, khi ta rời đi rồi sẽ một lần nữa làm ngươi tổn thương như nam nhân đó.
Cổ Viêm không một chút che giấu bộc lộ hệt nỗi khổ cho nàng hiểu.
Ngươi lo lắng cho ta nhiều đến vậy sao?
Thiên La Dạ Nguyệt mỉm cười hỏi.
Hoàn toàn là sự thật, đây là những lời nói từ đáy lòng của ta, tin hay không là tùy thuộc vào ngươi.
Cổ Viêm gật đầu nói.
Tạm bỏ qua chuyện sau này đi chúng ta còn quá sớm để nhắc đến chuyện chia ly, hiện tại ngươi đã bày tỏ tình cảm của mình với ta làm ta rất vui, nhưng ta vẫn còn nghi ngờ về những gì ngươi nói liệu có là sự thật hay chỉ là an ủi cho ta vui lên.
Thiên La Dạ Nguyệt nét mặt còn nghi ngờ mỉm cười nói.
Ả nữ nhân thối, nãy giờ ta nói đến khô cả họng vậy mà ngươi vẫn chưa tin, ngươi muốn làm sao mới chịu tin lời ta nói đây.
Cổ Viêm nhăn mắt quát lớn nói.
Chứng minh đi!
Hãy chứng minh cho ta thấy ngươi thật sự có tình cảm với ta.
Thiên La Dạ Nguyệt híp mắt cười châm chọc nói.
Hừ, muốn chứng minh phải không.
Là ngươi nói đó đừng hối hận.
Cổ Viêm dáng vẻ hùng dũng như một con mãnh thú nhún người bật thẳng lên giường, cởi quần xuống đệ lộ ra tiểu đệ cường tráng của mình cho Dạ Nguyệt xem.
Tiểu đệ của Cổ Viêm vừa to vừa dài thẳng tắp hiên ngang dũng mãnh phát ra hào quang chói mắt khiến cho Thiên La Dạ Nguyệt nhìn thấy mà phát mê cả người rạo rực như sắp không kiếm chế được dục vọng của bản thân.
Giờ thì đã tin chưa, tiểu đệ ta chỉ tự động dựng lên với nữ mà ta thích, còn những nữ nhân khác năm mơ đi sẽ không bao giờ ta động dục.
Cổ Viêm nói xong kéo quần lên bước xuống giường thì đột nhiên từ phía sau Thiên La Dạ Nguyệt lao tới ôm chân hai mắt mê ly dáng vẻ quyến rũ nhìn hắn.
Này này, ngươi lại làm cái trò gì vậy, bỏ ta tay ra khỏi người ta mau.
Cổ Viêm nhăn mặt quát.
Ngươi chứng minh như vậy vẫn chưa đủ, hãy dùng tiểu đệ của ngươi chứng minh cho ta xem, nếu làm ta thỏa mãn, ta sẽ tin tưởng những gì ngươi nói.
Thiên La Dạ Nguyệt hai má ửng hồng xấu hổ nói.
Ả nữ nhân dâm dục ngươi, thật hệt thuốc chữa rồi, nếu ngươi đã thèm khát như vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới là nam nhân thực thụ.