CHƯƠNG 153: Lưu Ly Bạo Tinh Hỏa.
Cổ Viêm vừa dứt lời Diệp Luyện Tông Chủ tỏ ý không thuận, Lục Thiếu Cung dù gì cũng là đệ tử đắc ý nhất của lão, bị một tên vô danh tiểu tốt phỉ báng không khác nào đang tạt một gáo nước lạnh vào mặt lão, nhìn Cổ Viêm lão gắn lên quát.
Tiểu tử thối, ta nể mặt An Nhã nên mới cho ngươi ngồi chỗm chệ trên đây, nếu còn ăn nói linh tinh đừng trách ta ném cả ba người các ngươi xuống.
Nghe thấy lão già này nổi giận, phía Lưu Thiên tông chủ vội vã khuyên ngăn lão bình tĩnh lại.
" Diệp tông chủ, tuổi trẻ thiếu hiểu biết ngài đừng trách hắn làm gì, đã từng tuổi này mà so đo với một đứa trẻ ranh không hay đâu."
Hừ, cái lão già ngươi ta để ý ngươi từ lúc đại hội đến giờ luôn bênh vực tên tiểu tử này có phải ngươi và hắn cấu kết với nhau cố ý đến đây làm ta bẽ mặt, nếu không hợp nhau hôm nay hai chúng ta phân cao thấp đi.
Diệp Luyện tính khí nóng nảy trừng mắt nhìn hắn quát.
Ha ha, nếu được vậy thì còn gì bằng, Lưu Thiên nếu lão còn là tông chủ của Bắc Minh Thần Tông thì hãy chấp nhận lời khiêu chiến này đi, đừng để đám đệ tử dưới kia mất mặt.
Cổ Viêm chen lời vào nói.
Lão tổ tông của ta, ngươi im miệng cho ta một lúc được không, ngươi mà nói tiếp chiến tranh xảy ra thật đấy.
Bạch Mi Lão Nhân vội chạy đến lấy tay che miệng hắn lại, nhỏ giọng khẽ chuyên.
Ngọc Nhi, Bạch Linh bên cạnh cũng không tham gia chỉ đứng ở ngoài cười khổ, Cổ Viêm tính khí thẳng thắn có gì nói đó không thuận ý với mấy lão đầu này, khiến không khí bên trên thêm phần náo nhiệt, chứ cứ ngồi xem đến hết giờ không còn thú vị.
Để ta nhắc lại một lần cuối dị hỏa này là do thiên địa sản sinh ra không chỉ một hai ngày ít nhất cũng là ngàn năm vạn năm không giống như yêu thú rất khó để có được cái thứ hai thứ ba, thay vì các ngươi sử dụng chúng nên bảo tồn chúng thì tốt hơn, nếu chúng do thiên địa sinh ra ắt hẳn có tác dụng rất lớn đối với tự nhiên nếu các ngươi cứ tiếp tục khai thác chúng sớm muộn gì Phục Long Đại lục sẽ không còn gì để các ngươi khai thác.
Cổ Viêm mở miệng rõng rạc nói.
Nếu chúng ta không có nhân tài chiếm giữ dị hỏa, ma tộc liệu có bỏ qua không, đến lúc đó thế lực chúng mạnh lên, sẽ có rất nhiều người đổ máu, ngươi chịu trách nhiệm được không.
Hàn Đông mắt khẽ lườm, lạnh lùng nói.
Nói như ngươi ma tộc toàn những đại ác nhân, còn nhân tộc thì không, đã là con người ai cũng có lòng tham, ta không tin các ngươi không có, nếu không các ngươi cũng không lặn lội đường xa tới đây vì Thanh Long Đan.
Ta đây nói chúng cho cả nhân tộc ma tộc hay cả yêu tộc đừng có vì muốn trở nên mạnh mẽ mà quá tham lam, các người không thể đổ lỗi lên đối phương được bởi vì các ngươi càng mạnh mẽ thì càng có chiến tranh đến lúc đó sẽ có nhiều người chết không phải là các ngươi mà là những người dân vô tội ngoài kia.
Cổ Viêm cười chế giễu nói.
Lời tiểu tử này nói, mấy lão già kia lúc này cũng không biết phải trả lời ra sao, đáp lại lời muốn nói ra nhưng lại bị ngắt lại, rõ ràng chính bản thân mình cũng đang vì thần vật kia mà đến đây.
Thấy đám người này không nói gì, Cổ Viêm mở miệng cười nói tiếp.
" Con người tốt hay xấu tất cả thể hiện qua lòng tham, có lòng tham lớn có lòng tham nhỏ tùy vào mỗi người, Huyết Ma Đế năm đó gây ra chiến tranh thảm khốc khiến máu chảy thành sông cũng là do lòng tham của lão ta quá lớn chết không có gì đáng tiếc, còn các ngươi thì sao không lẽ lại không có lòng tham muốn dùng một số phương thức đặc biệt để nâng cao cảnh giới thậm chí nếu phải hi sinh người thân để có được nó các người cũng cảm thấy xứng đáng, chẳng phải muốn được những vị tiền bối đi trước đột phá đến võ thánh, võ thần nếu không các ngươi cũng đâu bỏ ra nhiều thời gian ngày đêm tu luyện để mong bản thân được mạnh lên."
Diệp Luyện nghe vậy bất mãn lên tiếng đáp lại.
Có tham thì đã sao, tất cả điều chúng ta làm chính là muốn thế giới hòa bình, một ngày ma tộc không biến mất, chúng sinh còn phải chịu khổ, chỉ cần có thể đuổi chúng ra khỏi đại lục có bị người đời nói là tham lam tất cả đều đáng.
Nghe được lời này của lão ta, Cổ Viêm bản thân cạn lời không thể nói được gì hơn, trên đời hắn ghét nhất chính là bọn chính nhân quân tử, luôn tự cho mình thanh cao dám làm không dám nhận cứ như tất cả bọn chúng đều là người tốt còn ma tộc toàn là kẻ xấu, trong khi bản thân mình là con quỷ đội lốt người.
Phía bên dưới Vương Hạo ánh mắt vừa trở về, thì phía xa xuất hiện lên một ngọn lửa dị thường bốc lên từ phía Tiêu Thanh Hà, ngọn lửa màu lục biếc hình thái không có gì là đặc biệt so với lửa bình thường không khác là bao nhưng khi vừa chạm tới số dược liệu đã hỏng kia lại trở nên xanh tốt như vừa mới chín khiến hắn khó tin vào mắt mình.
Không lẽ đó là ….
Vương Hạo bán tính bán nghi thầm nghĩ, theo như điển tịch cổ ghi lại xếp thứ 12 trong dị hỏa bảng có Hóa Sinh Diễm lai lịch từ đâu không rõ nhưng loại dị hỏa này không những có năng lực thiêu đốt mạnh mẽ mà với những dược liệu đã quá hạn lại có thể đem nó tươi tốt trở lại, được xem là bảo vật luyện đan mà mọi luyện dược sư mong muốn.
Là Hóa Sinh Diễm.
Chúng nhân phía dưới lại ồ lên kinh ngạc, hỏa diễm này vừa xuất hiện, những Luyện dược sư đứng gần Tiêu Thanh Hà liền kịch liệt biến sắc. Bởi ngọn lửa trong dược đỉnh của bọn họ giờ này xao động mãnh liệt, sau đó đột nhiên nổ mạnh đùng đùng trong đó rồi tung ra ngoài, tạo thành những ngọn kình phong trực tiếp chấn mạnh mấy người trên thềm đá, làm họ không kịp trở tay.
Hôm nay hai đại tông môn lại có hai truyền nhân sở hữu dị hỏa mang ra luyện đan đủ thấy tầm ảnh hưởng của Thanh Long Đan vượt quá sức tưởng tượng của họ, tranh dành đến mức như vậy đủ thấy đấy xứng đáng là thần vật vạn người thèm khát.
Phía Cửu Yêu Cung cũng không thua kém, Mộng Mộng thân thể là Lưu Ly Bạo Tinh Hỏa, hỏa chủng cao cấp hiếm có, vừa xuất ra trên tay là bông lưu ly hoa lửa màu đỏ năm cánh xuất hiện mang theo sức nóng khủng bố không thua kém hai loại dị hỏa kia.
Nhìn thấy loại hỏa diễm này xuất hiện, những luyện dược sư xung quanh đắc ý ra oai từ nãy giờ như Lục Thiếu Cung hay Tiêu Thanh Hà đều biến sắc khinh thường, không thể không thừa nhận về cấp độ hỏa diễm thì dị hỏa bảng chưa là gì so với hỏa chủng tỷ người mới có một người sở hữu, Cửu Yêu Cung thật không xem thường.
Phía trên đài cao, trong khi Cổ Viêm vẫy cờ hò hét cổ vũ cho Mộng Mộng, thì ba lão đầu kia lại tập trung ánh mắt về phía Mộc Huyền cung chủ, không mấy hào hứng chuyện này.
Mộc Huyền có phải ngươi cố tình đem tiểu nha đầu này ra quấy phá chúng ta phải không, không phải ngươi không biết hỏa chủng về độ cuồng bạo hơn cả dị hỏa, khó mà kiểm soát được vậy mà ngươi dám mang đem ra luyện đan.
Lưu Thiên mắt khẽ lườm lạnh lùng nói.
Các vị cũng đừng để ý quá, ta cho Mộng Mộng lên chẳng qua để cho nó học được cách không chế hỏa diễm giống như các thiếu niên thiên tài kia, hy vọng sau chuyến đi này thực lực có thể đề thăng một chút.
Mộc Huyền cung chủ nhàn nhã cười nói.
Hỏa chủng biến dị tỷ người mới có một thuộc dạng siêu hiếm, Cửu Yêu Cung rõ ràng đây là muốn phô trương thanh thế, nhưng đây là đại hội luyện đan không phân biệt đẳng cấp chỉ cần là người tông môn phái ra đều có tư cách tham gia cho dù mấy lão gia hỏa kia không thích cũng không làm gì được.
Ha ha, Cửu Yêu Cung không hổ danh là nữ cường tông môn, đã không xuất ra thì thôi một khi xuất ra sẽ uy chấn thiên hạ, không biết chừng Mộng Mộng này sẽ giống như vị nữ cường tiền bối năm đó uy chấn một phương.
Tiêu Ngọc Hư sắc mặt từ khó coi trở lên tươi cười nhìn vị mỹ phụ Cửu Yêu Cung cười nói.
Để Tiêu huynh chê cười, Mộng Mộng so với vị tiền bối năm đó cách biệt còn quá xa, ngoài kia còn rất nhiều anh tài sao dám so bì được.
Mộc Huyền trong lòng đắc ý nhưng vẫn phải tỏ ra khiêm tốn mở miệng cười nói.
Nhìn thấy Mộng Mộng trưởng thành nhanh như vậy Cổ Viêm là người vui nhất, trước đây hắn luôn sợ rằng nàng trên giang hồ sẽ bị người ta bắt nạt nhưng xem ra bản thân mình lo nghĩ quá nhiều, cho dù sau này không có hắn ở bên cạnh muội ấy vẫn sẽ sống tốt.
Ngọc Nhi, nói ra Mộng Mộng có ngày hôm nay phải cảm ơn ngươi, cảm ơn truyền thừa muội để lại cho muội ấy, không có muội, muội ấy không có thành tựu như ngày hôm nay.
Cổ Viêm ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói.
Cổ Viêm ca, huynh có muốn biết truyền thừa đó là gì không, có muốn biết tại sao cô gái Mộng Mộng đó lại thay đổi nhiều đến như vậy không.
Ngọc Nhi mỉm cười ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói.
Cứ xem như đây là bí mật của hai người các ngươi, miễn sao muội ấy sống tốt đối với ta thế là đủ rồi, chuyện tông môn các người ta không có hứng thú quan tâm.
Nghe hắn nói vậy Ngọc Nhi bên cạnh không khỏi suýt xoa ngưỡng mộ tình huynh muội của hai người họ, nàng chính là người chứng kiến tất cả quá trình hắn và Mộng Mộng gặp nhau không phân biệt xuất thân ngoại hình nàng dù có phần kém hơn người bình thường hắn vẫn luôn bảo vệ cho tiểu muội này không để cô ấy chịu bất kỳ tổn thương, người như hắn hiếm có ai có thể làm được, đa phần đều vì lợi ích của bản thân, một đám háo sắc chỉ thích cứu mỹ nhân còn đám thường dân thấp kém không cho vào trong mắt.