CHƯƠNG 155: Lôi Văn Đan (tiếp)
Khoảng thời gian sau đó tiếp tục có hai người nữa không chịu nổi mà bỏ cuộc đó chính là Chu Tích và Dương Chính của Bắc Minh Thần Tông nguyên nhân chính là do Lục Thiếu Cung gần đó bạo phát dị hỏa quá mức cường đại thú hỏa của họ quá yếu không thể so bì được lập tức bị dị hỏa cường hãn kia chèn ép tới mức nổ tung đan dược cũng vì thế mà bị tiêu hủy.
Phía trên đài cao, Lưu Thiên ánh mắt căm thù nhìn về phía Diệp Luyện, nhìn thấy bộ mặt tự cao của lão già này không thể nhịn được rất muốn đánh cho lão ta một trận rõ ràng đệ tử của lão cậy mạnh ép bức hai đệ tử của tông môn mình phải bỏ cuộc nhưng nói đi phải nói lại hai đệ tử này của Bạch Mi Lão Nhân quá kém bị làm đá lót đường cho kẻ khác chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng vẫn còn Tiêu Thanh Hà và Lăng Tiếu Thiên, tạm thời không tính toán với lão già kia, thu lại lửa giận tiếp tục quan sát.
Cuối cùng thời gian chờ đợi đã kết thúc, hiện giờ đã đã có những luyện dược sư cho ra sản phẩm của mình nhưng đáng tiếc chỉ toàn là hạ phẩm đan dược cấp ba không mấy đặc sắc, hầu hết mọi người đặt tầm mắt chú ý đến Tiêu Thanh Hà, Lăng Nhất Tiêu, Lạc Yên, Tuyết Kiếm những người này đều đã đạt đến trình độ đan dược thượng phẩm không biết sẽ phân cao thấp thế nào đây.
Chỉ còn mình Vương Hạo tiếp tục kiên trì luyện đan vì Lôi Văn Đan thuộc dạng cực phẩm trong số tam phẩm đan dược cùng cấp nên rất khó khăn cần sử tỉ mỉ và kiên nhẫn hơn những người khác.
Sau khoảng thời gian dài ngồi trên thạch đài, hai tròng mắt mở ra Vương Hạo nhìn vào bên trong đan lô, sắc mặt trở nên ngưng trọng tại nơi ngọn lửa bốc lên bên trong có một cục đất tròn vo màu đen trông như cục than không có gì đặc biệt nhưng loại tràn ngập loại dược lực tinh thuần khiến người ta không khỏi cảm thấy rung động.
Roẹt, roẹt!
Tại nơi Vương Hạo đang đứng hào quang màu xanh chói lóa lộ ra từ cục đất màu đen khiến toàn bộ ánh nhìn tập trung nơi hắn đứng, đám người Lục Thiếu Cung sắc mặt trở nên nghiêm trọng cảm giác như loại đan dược này còn lợi hại hơn của bản thân rất nhiều.
Phía bên đài cao, Tiêu Ngọc Hư vuốt râu cười tán thưởng nói.
"Ha ha, quả nhiên chính là nó, tiểu tử này cũng có phần giống Vân Dương tiền bối năm đó, không tệ không tệ."
Vương Hạo dáng người cao gầy đứng dậy, trên bầu trời tại nơi hắn đứng mây đen kéo đến che phủ một mảng trởi lôi đình nổ vang giáng thẳng về phía đan dược của hắn, tiếp tục dùng thú hỏa nung chảy tiếp cùng với lôi đình phá vỡ lớp vỏ màu xanh nước biển bên ngoài, bên trong là một viên đan dược khác màu kim sắc rực rỡ, hương thơm tinh thuần ngào ngạt có thể ngửi thấy bằng mũi.
Tiêu Thanh Hà ánh mắt có chút phức tạp nhìn dáng người cao gầy kia rõ ràng thiên phú luyện đan không tầm thường, không có dị hỏa mà luyện được loại đan dược cao cấp đó thật không tầm thường, so với nàng không hề thua kém bao năm qua kiêu ngạo trong tông môn không ngờ hôm nay gặp được đối thủ cao siêu, nhân vật lợi hại tới bước này tương lai khó đoán, nên nàng rất xem trọng.
"Là Lôi Văn Đan, tiểu tử này luyện ra Lôi Văn Đan ".
Mộc Huyền cung chủ mở to mắt kinh ngạc lên tiếng nói.
Chỉ là một viên tam phẩm thôi có gì mà kinh ngạc, không lẽ nó có thể mạnh hơn Thanh Long Đan sao?
Động tĩnh quá lớn làm Cổ Viêm đang ngủ chợt tỉnh giấc, lại nghe Mộc Huyền kia nói to như vậy tò mò lớn tiếng hỏi.
Tuy không bằng nhưng Lôi Văn Đan là đan dược mà Vân Dương tiền bối từng luyện qua, ta nghe nói trước đây khi tham gia một cuộc thi luyện đan cũng chính nhờ luyện ra nó mà dành chiến thắng năm đó.
Mộc Huyền trầm giọng đáp lại.
Còn tưởng tiểu tử này lợi hại tới mức nào, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi, chắc dồn hết tinh lực mới dặn ra được viên tam phẩm, cho ngươi trăm năm tu luyện cũng không thể theo kịp với Thanh Long Đan hoàn mỹ của ta, ha ha.
Cổ Viêm nhếch mép cười khinh thường nói.
Về điểm này Ngọc Nhi và Bạch Linh không thể không thừa nhận, Cổ Viêm là trường hợp đặc biệt, hắn không phải con người đương nhiên không thể dùng thước đo của con người để so sánh được, người ta ngày đêm học tập nỗ lực rèn luyện mới được thành quả như vậy, còn hắn thì khác chỉ cần cho hắn đan được dù là phẩm chất nào cũng có thể biến thành hoàn mỹ, nếu để người khác biết được không phát điên vì ghen tỵ mới lạ.
Ngươi ….làm sao ngươi có thể!
Lục Thiếu Cung há hốc mồm nhìn vào Lôi Văn Đan hoàn mỹ trên bầu trời nhất thời bản thân cảm thấy choáng váng, trước đây hắn cũng từng có ý định luyện loại đan dược này nhưng tư liệu không đủ không thể luyện thành, theo dự đoán của hắn tiểu tử này nhiều nhất chỉ ra được tam phẩm hạ phẩm tầm thường vậy mà giờ đây lại ra được hoàn mỹ, thành tích này cho dù là hắn hay Lăng Tiếu Thiên và Tiêu Thanh Hà cũng không bì được.
"Tên tiểu tử này, rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật. "
Phía xa xa Tiêu Thanh Hà và Lăng Nhất Tiêu nhất thời ngẩn ra, hai con mắt toát ra chút rung động, rõ ràng thành tích của Vương Hạo đã vượt qua dự liệu của họ.
"Phần thi thứ nhất kết thúc, theo thứ tự người dẫn đầu là Vương Hạo với Lôi Văn Đan hoàn mỹ, sau đó là Lục Thiếu Cung với Hải Tâm Đan … "
Tiêu Ngọc Hư sau khi hội đồng cùng ba vị luyện dược sư còn lại, rõng rạc lớn tiếng nói.
Đối với sự phán quyết này chúng nhân phía dưới hoàn toàn đồng ý Vương Hạo quả thực quá xuất sắc với màn trình diễn luyện đan khó ai có thể bì được, tuy nhiên điều này cũng khiến cho những vị luyện dược sư khác có cái nhìn thận trọng hơn không dám khinh địch đặc biệt là Lục Thiếu Cung trong mắt hắn Vương Hạo là đối thủ đáng để tung hết sức.
Phần thi thứ hai thử thách linh hồn trong một nén nhang nếu ai chịu đựng đến giây phút cuối cùng sẽ là người chiến thắng trong trường hợp Vương Hạo tiếp tục thắng thì không cần phải thi tiếp.
Tiêu Ngọc Hư lên tiếng nói tiếp.
Về mặt linh hồn ưu thế chính là Lục Thiếu Cung và Lăng Nhất Tiêu hai người này duy nhất đạt đến võ hoàng cảnh trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ tự tin, cho rằng bản thân mình nắm chắc phần thắng.
"Vương Hạo tiểu tử kia chỉ mới là võ vương tam trọng, luyện đan dược cao cấp kia cho dù linh hồn có mạnh nhưng tiêu hao quá độ làm sao có phần thắng."
Lăng Nhất Tiêu nhếch mép cười.
Cổ Viêm ở trên cao lộ ra vẻ mặt âm hiểm nhìn Vương Hạo, ban đầu chỉ muốn Mộng Mộng thắng nhưng hiện giờ muội ấy đã thua chỉ còn Lăng Nhất Tiêu dù gì cũng là người cùng tông môn không ủng hộ hắn thì ủng hộ ai, quan trọng hơn tiểu tử này trước mặt hắn lại nói giúp cho Vân Dương càng làm hắn khó chịu căm ghét hơn.
Lời này nói ra, Lạc Yên là người đầu tiên phản đối.
" Tiền bối Vương Hạo vừa trải qua quá trình luyện đan phức tạp cần được nghỉ ngơi, nếu bây giờ tiếp tục thử thách chỉ e rằng không phát huy hết tiềm năng."
Bốn vị luyện dược sư nghe vậy có phần hợp lý, đích thực Vương Hạo cần được nghỉ ngơi nếu tiếp tục chỉ sợ những người khác cho rẳng thiên vị với đệ nhất đệ tử kia.
Phía trên cao Cổ Viêm nghe vậy tỏ ra không đồng tình lên tiếng nói.
Đã là thử thách cho dù khó khăn đến đâu cũng phải cố gắng hết sức vượt qua, nếu trong tình cảnh bất lợi mà tiểu tử này có thể dành chiến thắng như vậy mới được coi là thiên tài thật sự, tiểu tử này có thể luyện ra loại đan dược cao cấp như vậy e rằng linh hồn của hắn sớm đã đạt đến hải hồn cảnh đỉnh phong có khi sắp bước vào du hồn cảnh đợi khi hắn khôi phục lại thì ai có thể làm đối thủ của hắn, các người làm như vậy chẳng phải quá mất công bằng với những người khác sao, không thì đã quá thiên vị với tiểu tử đó sao, vậy cuộc thi này cũng chẳng còn ý nghĩa gì hết.
Tiêu Ngọc Hư nghe vậy trong mắt hiện lên phẫn nộ, không nghĩ tới tên tiểu tử này mắt tinh đến vậy, lướt qua đã biết thực lực của Vương Hạo rõ ràng ganh tị không bằng người ta nên cố tình tìm cách chọc phá, nhưng Vương Hạo kia là đệ tử đắc ý nhất của lão sao có thể đệ tử mình chịu thiệt được.
Trái với ý nghĩ của Tiêu Ngọc Hư, đám luyện dược sư lại đồng tình với ý kiến của Cổ Viêm nếu như lời hắn nói là đúng như vậy ở đây không khác gì có ba võ vương cảnh, cho dù họ cũng thua cũng phải kéo đám thiên tài này xuống vực như vậy mới hả dạ.
Lạc Yên lúc này sắc mặt trở nên phức tạp, Vương Hạo trước đây đắc tội với Vô Tâm kia đương nhiên hắn sẽ tìm mọi cách để cản trở tiểu tử này dành chiến thắng.
" Tên gia hỏa này quả thực thù giai, phải làm sao mới được đây nếu mọi người nghe theo lời hắn Vương Hạo chắc chắn sẽ thua." Lạc Yên căn môi phẫn nộ thầm mắng.
Mộng Mộng phía dưới nghe được lời này tử Cổ Viêm, đùng dùng nổi giận trừng mắt quát.
"Vô Tâm xấu xa, huynh muốn Vương Hạo ca kiệt sức mà chết sao, nếu huynh ấy mà chết ta cũng sẽ chết cho huynh xem. "
Cổ Viêm nghe nữ nhân này mắng nét mặt trở lên buồn như sắp khóc vội vã cất giọng giải thích.
Mộng Mộng tên tiểu tử kia cho muội uống thuốc mê gì mà nhất định bảo vệ hắn mà đối địch với ta, hắn ta liệu có đối xử tốt với muội như ta không, không lẽ muội định vì hắn mà đối nghịch với ta sao?
Huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn có một sự công bằng, trong phần thi luyện đan Vương Hạo ca cố gắng hết sức tiêu hao linh hồn quá độ, những người kia chắc chắn vẫn còn đang giữ sức, nếu tiếp tục thi tiếp sợ rằng người chịu thiệt là huynh ấy.
Lạc Yên nghe vậy trong lòng thầm mừng, Mộng Mộng dù sao là người mà Vô Tâm yêu quý nhất, có nàng nói giúp tên gia hỏa kia có thể làm được gì, lần này nếu như mọi chuyện thuận lợi công lao lớn nhất chính là của nàng.