CHƯƠNG 158: THÔNG TUỆ NHÃN
Ngọc Nhi tiếp xúc với nhân tộc nhiều năm hơn Cổ Viêm cho nên lời của Cổ Viêm nói nàng không thể chấp nhận được lên tiếng minh bạch bảo vệ cho nhân tộc.
Muội cần gì phải nóng giận vậy, ta chỉ muốn sau này nhân tộc, yêu tộc, ma tộc được phân chia lãnh thổ bằng nhau như vậy sẽ không có chiến tranh đất ai người nấy sống không phải tốt hơn sao.
Cổ Viêm mỉm cười giải thích nói.
Huynh mới tỉnh dậy không lâu có những chuyện về nhân tộc huynh không hiểu bằng ta cho nên đừng chỉ nhìn bề ngoài mà phán xét, hiện giờ huynh nên chuyên tâm tu luyện đến cảnh giới võ thần sau đó cùng ta rời khỏi Phục Long Đại lục không thể mãi ở lại thế giới này được.
Ngọc Nhi nhỏ giọng khuyên.
Cổ Viêm nghe phu nhân mình nói cũng chỉ biết gật đầu không cần nàng nói hắn cũng biết sớm muộn gì bản thân cũng phải rời đi, tốt hơn cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường không lên lấn sâu vào lịch sử phát triển của đại lục, tương lai là do họ nắm giữ không phải hắn.........
Cả ngày hôm nay Cổ Viêm không có ra ngoài chuyên tâm luyện võ, luyện một mình cũng chán nhưng luyện với phu nhân mình chỉ sợ một cái búng tay đã banh xác, chỉ mong khi đến trung đô có thể gặp đối thủ xứng tầm như vậy mới có đất dụng võ.
Trong khoảng thời gian này, Ngọc Nhi tập trung vào việc bếp núc bản thân nàng nhận định rằng có là cường giả đỉnh cấp cũng chỉ là nữ nhân giống những nữ nhân bình thường khác khi bản thân quá mạnh không còn hứng thú nhiều với tranh đấu ngoài kia, đặc biệt ở vị diện thấp một chỉ diệt thánh diệt đế cũng không làm khó họ, vì thế họ muốn sống như những nữ nhân bình thường khác toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình mình.
Hiện giờ có lẽ phần thi thứ hai của đại hội luyện đan sắp diễn ra, nếu ta đoán không nhầm thì tên Vương Hạo đó sẽ dành quán quân, có sự giúp đỡ của Thôn Thiên Giao Long yêu tổ thượng cổ cho dù bị phong ấn phần lớn sức mạnh nhưng thử hỏi có mấy ai so bì với hắn.
Ngồi trên ghế đá trước mặt là bàn đá Cổ Viêm rót một chén trà vừa nhâm nhi, vừa ngẩn đầu lên bầu trời thầm nói.
Viêm ca, bữa sáng chuẩn bị xong mau vào trong tắm rửa rồi ra đây ăn …
Ngọc Nhi từ phía xa nâng đĩa thức ăn thơm phức cười nói.
Nghe nữ nhân này nói vậy, hắn liền vươn hai cánh tay lên ngửi nách mình, không có mùi gì mở miệng nói.
Ta đâu có hôi đến mức đấy.
Ngọc Nhi bịt mũi nhíu mày đáp lại.
Hôi quá, mau vào trong tắm rửa sạch sẽ đi, từ nay về sau ngày nào cũng phải tắm ta không cho phép huynh ở bẩn như vậy, nếu không định sẵn tối nay ngủ dưới đất đi.
Một lát sau khi tắm rửa sạch sẽ, Cổ Viêm mới được nàng chấp thuận cho vào ngồi ăn chung, hắn phải thừa nhận tay nghề của hai vị phu nhân này càng ngày càng cao thâm so với món ăn ở ngoài nấu ngon hơn rất nhiều.
Ợ ợ, no quá sợ rằng đến no đến trưa mất thôi.
Cổ Viêm ôm cái bụng căng tròn ợ một hơi dài thỏa mãn nói.
Hôm qua ta đã mời đám người Vương Hạo cùng người của Bắc Minh Thần Tông đến dùng bữa trưa ngày hôm nay cho dù có thắng hay thua cũng nên làm một bữa tiệc nhỏ, huynh thấy có phải không.
Ngọc Nhi cười nói.
Cái gì mà thắng hay thua ta thấy phần thắng hôm nay đến tám chín phần thuộc về tiểu tử đó sao mà thua cho được.
Cổ Viêm bĩu môi nói.
Làm sao huynh biết hắn thắng chắc, dựa vào đâu.
Ngọc Nhi mở miệng khẽ hỏi.
Tên tiểu tử đó có Thôn Thiên Giao Long thuộc tứ đại yêu tổ thời thượng cổ sao thua đám người tầm thường kia được nếu thật có thua cũng chỉ thua tiểu nha đầu Lạc Yên kia thôi nữ nhân đó không bình thường chút nào linh hồn cảnh giới của cô ta theo ta thấy đã vượt xa đám người tứ đại tông môn kia.
Cổ Viêm mở miệng giải thích nói.
Ra vậy, huynh cũng tinh mắt đấy, lướt qua cũng nhìn ra điểm khác thường của bọn họ.
Ngọc Nhi tủm tỉm cười tán thưởng.
Mà nhắc đến tiểu nha đầu Lạc Yên này, quả thực lai lịch không tầm thường, nhớ lúc trước ta dùng Thông Tuệ Nhãn dò xét cơ thể nó, phát hiện ra huyết mạch chân băng khổng tước và hoàng kim long vương huyết mạch trong cơ thể, lại có một tầng phong ấn tu vi. Không biết nữ nhân đó có giống muội, có cùng xuất thân từ thiên giới không.
Nghe Cổ Viêm nói vậy, sắc mặt Ngọc Nhi ngưng trọng lại, có vẻ nữ nhân này nàng ta có quen biết, bảy tám phần đã đoán ra lai lịch.
Trước đây ta từng nghi ngờ, tiểu nha đầu này có quan hệ gì đó với Vân Dương vì nó có huyết mạch hoàng kim long vương, nay phát hiện ra chân băng khổng tước huyết mạch kia rất giống với tiểu muội Thanh Thanh của muội.
Liệu không phải tiểu nha đầu này là con gái của hắn ta và Thanh Thanh đó chứ!
Cổ Viêm nheo mặt phỏng đoán.
Hì hì, huynh nghĩ nhiều quá rồi đấy, con gái của Vân Dương và Thanh Thanh sao có thể ở hạ giới được, huống chi Vân Dương thương con gái mình như vậy, nỡ lòng nào để nhi nữ của mình xuống hạ giới một mình cho được.
Ngọc Nhi híp mắt cười gượng gạo.
Không phải thật đấy chứ!
Cổ Viêm nghi ngờ hỏi lại.
Không có thật mà, ta khẳng định với huynh Lạc Yên không hề có quan hệ gì với hai người đó.
Ngọc Nhi cười đáp.
Mà thôi, kệ chúng đi, mặc kệ nó có phải con gái của Vân Dương không, chỉ cần không cản trở việc của ta, ta sẽ không động đến chúng.
Bằng không ta sẽ khiến cho chúng chết vô cùng thê thảm.
Cổ Viêm cười cay độc.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện gì xấu xa, bộ dạng hắn lại giống như ác quỷ, điều này làm Ngọc Nhi vô cùng lo sợ, sợ sau này nếu hắn nhập ma thì sẽ trở thành ác ma đáng sợ như thế nào rồi sẽ có bao nhiêu người chết dưới tay hắn, bằng mọi giá nàng cũng phải ngăn chặn điều đó xảy ra.
Phải rồi, Viêm ca, huynh nói Thông Tuệ Nhãn của huynh có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian, chuyện này có thật không?
Ngọc Nhi hiếu kì mở miệng hỏi.
Bất cứ thứ gì luôn, kể cả y phục nữ nhân các người, trong mắt ta các ngươi mặc cũng như không mặc thôi, ha ha.
Cổ Viêm cười âm hiểm trêu đùa.
Huynh!
Đồ xấu xa.
Ngọc Nhi đỏ mặt tức giận cho hắn một cái bạt tai.
Nhìn thi cũng đã nhìn rồi, có gì phải ngại ngùng chứ.
Cổ Viêm làu bàu đáp.
Nói cho ta biết có phải nữ nhân nào, huynh cũng đã nhìn thấy hết rồi phải không?
Ngọc Nhi tức giận tra hỏi.
Đã nhìn được của ai, trừ muội đâu, cơ thể nữ nhân ai mà chẳng giống ai, nhìn của muội là đủ rồi, cần gì phải nhìn của nữ nhân khác.
Cổ Viêm ôm nàng dỗ dành, cười nói.
Có thật không đấy.
Ngọc Nhi nhíu mày nghi ngờ hỏi lại.
Thật mà, muội nghĩ sao Cổ Viêm ta lại rảnh đến mức, đi nhìn cơ thể nữ nhân làm gì, ta chỉ dùng Thông Tuệ Nhãn để nhìn những điểm bất thường trên đại lục này thôi.
Cổ Viêm gật đầu cười đáp.
Nếu lợi hại vậy, tại sao lúc muội gặp huynh, huynh lại không dùng nó để điều tra muội.
Tại lúc đó ta không muốn, lúc đấy ta chỉ nghĩ muội với thân phận là tỉ tỉ của Tạp Bao Tử, nên không dò xét, còn người lạ ta nhất định phải quan sát kĩ.
Bất cứ thứ gì?
Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.
Bất cứ thứ gì cũng có thể nhìn thấy, chỉ cần trong phạm vi của Phục Long đại lục mọi bí mật đều không thể qua mắt ta, trừ khả năng đọc suy nghĩ người khác ra ta không nhìn được thì tất cả mọi thứ chỉ cần ta muốn đều có thể nhìn thấy dễ dàng.
Cổ Viêm đắc ý cười.
Vậy là không bằng Lưu Ly Hỏa Tâm Nhãn của muội rồi, cũng giống như của huynh có điều không phải thứ gì cũng có thể tra xét ra được, nhưng tầm nhìn của nó vượt xa của huynh rất nhiều, thậm chí nó còn có năng lực của Lưu Ly Chân Hỏa vô cùng lợi hại.
Ngọc Nhi mỉm cười đáp lại.
Hóa ra muội cũng có Lưu Ly Bạo Tinh Hỏa thể chất giống Mộng Mộng, bảo sao muội ấy lại có được truyền thừa từ muội trong Cửu Yêu Cung.
Lưu Ly Bạo Tinh Hỏa thể chất đích thực của Mộng Mộng và muội giống nhau, thể chất này vô cùng hiếm có chỉ gặp không thể cầu, tính đến trên đại lục này không quá ba người có được thể chất này đâu đấy.
Hiếm có đến vậy sao, vậy chẳng phải Mộng Mộng sau này, sẽ trở nên lợi hại như muội sao?
Cổ Viêm hưng phấn tươi cười nói.
Mặc dù thể chất này vô cùng có lợi cho tu luyện, nhưng cũng có một nhược điểm rất lớn, khiến tâm tính người sở hữu trở nên hung dữ như dã thú, càng tức giận tốc độ bạo phát Lưu Ly Hỏa càng mạnh, nhiệt độ tỏa ra càng kinh khủng, vượt cấp chiến đấu là chuyện quá bình thường, nhưng cũng chính vì không kiểm soát được bản thân rất dễ bị nhập ma.
Ngọc Nhi sắc mặt ngưng trọng đáp.
Vậy Mộng Mộng phải làm sao, ngộ nhỡ muội ấy không kiểm soát được bản thân thì quá nguy hiểm.
Cổ Viêm ánh mắt tràn đầy lo sợ, nghiến răng trong bất lực.
Huynh cũng biết nhập ma là một chuyện xấu, vậy mà huynh vẫn muốn nhập ma sao?
Ngọc Nhi cười trêu đùa.
Ta khác Mộng Mộng khác, tâm tính muội ấy lương thiện ta không muốn muội ấy trở thành người xấu, còn ta nhập ma cũng chỉ là vì bất đắc dĩ mà thôi.
Cổ Viêm lắc đầu thở dài.
Thực ra vẫn còn có cách khống chế thể chất này không bị nó bị ma hóa, nhưng có điều huynh phải hứa với muội một chuyện.
Ngọc Nhi cười đáp.
Có cách!
Cách nào, muội mau nói đi.
Cổ Viêm nghe vậy phấn chấn trong lòng giục hỏi.
Chỉ cần huynh hứa với muội không tu luyện bất kì công pháp của ma tộc, muội sẽ ra tay giúp Mộng Mộng của huynh.
Do dự một lúc lâu, Cổ Viêm quyết định nghe theo yêu cầu của Ngọc Nhi, nhập ma chẳng qua cũng chỉ lựa chọn cuối cùng, nếu không còn lựa chọn nào khác nhưng hắn tin với tài năng địa vị của nàng trên thiên giới nhất định sẽ có cách để hắn mạnh mẽ hơn mà không cần nhập ma.