CHƯƠNG 160: THIÊN KHÔNG THÀNH

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 160: THIÊN KHÔNG THÀNH

CHƯƠNG 160: THIÊN KHÔNG THÀNH

Ha ha, tiểu nha đầu ngươi có cốt khí ta rất thích, có điều chuyện hôn sự phải suy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi suy nghĩ lại thì hãy đến trung đô gặp ta còn không thì không có lý do gì ta phải quay lại cái U Minh Đảo đó.

Cổ Viêm nói xong lập tức rời đi, trong khi đó Cổ Hy ánh mắt nhìn muội muội mình rất tức giận ngay sau đó nén lại, hiện giờ phải nghĩ cách làm sao có thể ngăn cản hôn sự giữa hai nhà mà không ảnh hưởng đến hòa khí, nhất định sẽ không để tiểu muội mình phải chịu khổ, đây không phải là chuyện nó có thể quyết định.

Quay trở lại vị trí đám bằng hữu, sau khi nói lời chia tay xong Cổ Viêm quyết định đi đến trung đô khu vực phồn hoa nhất của nhân loại, có điều nếu mở cồng không gian đi qua đó không còn thú vị nữa, hắn lựa chọn đến Thiên Không Thành cách Vân Mộng Thành năm ngày đường, bởi vì tại đây có đặt cổng truyền tống không gian chỉ cần đi qua là có thể tới được trung đô.

Trải qua hai ngày đường đi trên xe ngựa, Cổ Viêm có vẻ rất vui đại lục này rất đẹp núi non hùng vĩ không đếm xuể, thỉnh thoảng ngước nhìn lên trời thấy nhưng yêu thú họ chim bay trên trời thành đàn khiến cho không gian nơi hắn đứng trở thành bức tranh sống động.

Nghĩ lại hắn bước chân vào thế giới loài người tính đến nay cũng đã là 214 năm lẻ 3 tháng, thời gian này trôi cũng quá nhanh, những người bạn đồng lứa sống cùng thời với hắn có lẽ lúc này đã trở thành cường giả hết rồi, hoặc không tu luyện không đủ đã bị quy luật thời gian tha hóa bào mòn sự sống mà bước vào kiếp luân hồi.

Đây cũng chính là nỗi sợ của tất cả mọi sinh linh trong vũ trụ này, họ sợ bị giết bởi chính quy luật thời gian hơn là bị người khác giết chết đặc biệt cảnh giới càng cao thì tuổi thọ càng lớn nhưng rồi cũng đến một ngày tuổi thọ hết đèn dầu cạn, đây chính là thứ mà họ sợ nhất, bỏ ra mấy ngàn mấy vạn năm tu luyện cũng chỉ muốn được sống lâu, hưởng thụ cuộc sống viên mãn mà ai cũng mong ước, cứ nghĩ một ngày nào đó bản thân sẽ mất tất cả thì ai mà chấp nhận cho nổi.

Nghĩ đến đây Cổ Viêm cũng chỉ biết than thở cho số phận của loài người, nếu chúng không quá tham lam điên cuồng tu luyện để cầu cuộc sống thọ ngang trời đất có lẽ sẽ nhìn thấy được sự tươi đẹp của thế giới xung quanh mà chúng từng bỏ lỡ.

Viêm ca huynh đang nghĩ gì mà chăm chú vậy.

Ngọc Nhi thấy Cổ Viêm đăm chiêu như vậy, quay sang nhìn hắn hiếu kỳ hỏi.

Không có gì chỉ là nghĩ lại một số chuyện đã qua từ khi ta bước chân vào thế giới của con người mà thôi.

Cổ Viêm gượng cười đáp lại.

Có phải những chuyện đã qua khiến huynh không vui không, mọi chuyện đã qua thì để cho nó qua đi quan trọng là cuộc sống hiện tại, huynh có những người bạn tốt và có cả muội.

Ngọc Nhi nắm tay hắn tựa đầu vào vai hắn đỏ mặt thẹn thùng nói.

Muội cũng đâu còn trẻ nữa đâu mà sao biểu hiện như mấy đứa con gái mới lớn vậy, thật không xứng với cái danh Ác Hỏa Ma Nữ chút nào hết.

Cổ Viêm cười trêu đùa nói.

Trước mặt huynh muội vẫn là Ngọc Nhi của 200 năm về trước, cái này mãi không thay đổi, muội yêu huynh nhiều như vậy vì thế sau này huynh phải dành nhiều tình cảm cho muội hơn đấy.

Ngọc Nhi khuôn mặt dễ thương ánh mắt mê ly nhìn hắn nhỏ giọng nói.

Nhiều tình cảm?

Vậy nhiều của muội là mấy đứa vậy, năm đứa hay mười đứa đây.

Cổ Viêm khuôn mặt bỉ ổi, đặt tay lên bụng nàng vừa xoa bụng vừa cười đê tiện nói.

Tiểu xấu xa, vậy mà cũng nghĩ ra được, huynh xấu xa lắm.

Ngọc Nhi đỏ mặt ngượng ngùng khẽ trách mắng!

Ha ha, ta chỉ đùa muội chút thôi mà, chứ tình cảm của ta muội còn không hiểu sao, ngoài muội ra ta sẽ không có tình cảm với bất cứ nữ nhân nào khác.

Mặc dù Ngọc Nhi nghe những lời ngon ngọt của hắn không có mấy phần tin tưởng, nhưng nàng cũng không bận quan tâm đến những nữ tử sau này của hắn, chỉ cần hắn yêu thương nàng thật lòng là đủ, còn những nữ tử kia muốn bước chân vào gia đình của nàng nhất định phải bước qua xác nàng mới được.

Viêm ca, sau khi đến Trung Đô huynh dự định làm gì?

Ngọc Nhi ngồi bên trong mở miệng khẽ hỏi.

Đi chơi cho vui thôi, không lẽ lại về yêu tộc chán ngắt của mấy người.

Cổ Viêm vui vẻ đáp lại.

Không được, ta không cho phép huynh ở lại đó quá lâu, ta cần phải sinh con cần không gian yên tĩnh nghỉ ngơi, không thể ở mấy chỗ tạp nham thị phi đó được.

Ngọc Nhi lên tiếng nhắc nhở nói.

Tại sao phải dấu diếm, nữ nhân ai mà chả giống nhau, sinh ở đâu quan trọng đến thế sao?

Cổ Viêm vẻ mặt khó hiểu lên tiếng hỏi.

Ngọc Nhi trầm ngâm một lúc sau đó, quyết định nói thằng ra.

Bởi vì con chúng ta sau khi sinh ra sẽ là võ thần cảnh, nếu nó xuất hiện ở nhân tộc sẽ gây ra dị tượng đến lúc đó sẽ trở thành sự chú ý lớn, ta không muốn điều đó xảy ra.

Nghe nữ nhân này nói, Cổ Viêm không thể không rùng mình kinh sợ, nếu lời nàng nói là thật vậy thì chẳng phải thiên phú của con hắn còn vượt qua cả hắn sao, mặc dù biết tu vi nàng quá cao so với đại lục này, nhưng một đứa bé tu vi võ thần chuyện này nói người ngoài ai mà tin được.

Chuyện này rất hệ trọng, không thể đùa được, nếu huynh không muốn gây ra phiền phức thì hãy nghe lời muội đi.

Ngọc Nhi mở miệng nghiêm túc khuyên.

Nhưng mà kể cả không ở khu vực nhân tộc, kể cả yêu tộc, hay ma tộc, một khi võ thần xuất thế, thiên địa dị tượng xuất hiện lúc đó, người khắp đại lục đều biết, muội làm sao giấu được đây?

Cổ Viêm hỏi tiếp.

Yên tâm, ta có cách giải quyết chỉ cần huynh im lặng làm theo là được.

Ngọc Nhi cười tự tin nói.

Phu nhân mình đã nói vậy, Cổ Viêm cũng không hỏi thêm nhưng thật sự trong thâm tâm hắn rất ghen tỵ với đứa con của mình, nếu người ta biết được không chủ thê tử mình mà con mình tu vi cũng cao hơn mình, hắn phải chui đầu xuống đất mới hết xấu hổ.

" Không được tuyệt đối không thể để người ngoài biết được chúng nó là con của mình được."

Thiên Không Thành phía trước mặt một tòa thành rất đặc biệt thay vì ở dưới đất thì treo lơ lửng trên bầu trời nằm bên trong Thiên Minh sơn mạch, lúc đám Cổ Viêm đến phía dưới thành đã có rất nhiều người đứng ở dưới xếp thành ba hàng, phía trên cùng có đám thủ hộ đang đứng hướng dẫn mọi người bước vào một cánh cổng nhỏ trước mặt, đây chính là truyền tống để lên thành, bắt buộc người muốn vào thành phải đi qua đây để xác minh danh tính mới được vào.

Trông thấy hàng dài như vậy ước chừng cũng phải bảy tám chục người, chờ đợi hơn một canh giờ cuối cùng cũng đến lượt mình vào thành.

Trước mặt chính là cánh cổng ngoài cùng mà thủ hộ đang đứng trước mặt, khuôn mặt không mấy hiền lành lớn giọng nói.

Tiểu tử mau khai báo danh tính đi từ đâu đến thuộc địa phận thành nào?

Nghe tên thủ hộ này nói chuyện hách dịch đến mặt hắn mà cũng không thèm nhìn, khiến cho thái độ của hắn thay đổi, trợn mắt quát lớn.

Thằng oắt con, nhìn cho kỹ đi gia gia ngươi đến từ Bắc Minh Thần Tông, còn không tránh đường có tin lão tử đánh cho ngươi tàn phế không.

Khí tức võ hoàng!

Tên thủ hộ trông thấy vậy mặt biến sắc, không nghĩ tới một thiếu niên trẻ tuổi như vậy đã là võ hoàng, thầm nghĩ phía sau thế lực không nhỏ không thể đắc tội, huống chi hắn ta mới chỉ võ vương cảnh sao có thể đấu lại võ hoàng.

Võ hoàng đại nhân, xin ngài bớt giận, để tạ lỗi chúng ta sẽ không thu phía của ngài một đồng nào, xin mời ngài vào trong.

Thủ hộ cả người run bần bật, cúi đầu tạ lỗi nói.

Hừ, coi như ngươi biết điều, may cho ngươi lão tử hôm nay mát tính đấy, nếu là người khác không chỉ phế tứ chi thôi đâu, đến cái mạng nhỏ cũng không còn, ha ha.

Cổ Viêm cười âm hiểm hăm dọa, nói xong liền thong thả bước vào thông đạo.

Hai vị phu nhân theo sau, chỉ biết tủm tỉm cười vị phu quân mình cái thói xấu này vẫn không thể sửa được, nghĩ lại cũng thấy tội cho tên thủ hộ kia.

Phía bên trong Thiên Không Thành, diện tích ngàn dặm rộng lớn rất phồn hoa so với Vân Mộng Thành càng hơn, nhìn thoáng qua các sạp hàng ở đây đều là những vật phẩm không tầm thường đan dược võ kỹ ma hạch cái nào cũng là đồ quý, võ giả ở đây thấp nhất là võ linh mà không ai khác chỉ là những người dân buôn bán, quả nhiên là địa điểm giao thông giữa trung đô và bắc đô có khác.

Sau một lúc hỏi người xung quanh, Cổ Viêm cũng biết được vị trí cổng không gian dẫn đến trung đô, đó là một quảng trường lớn cách không xa đây đặt tại trung tâm thành.

Ngọc Nhi, Thiên Không Thành trước đây ngươi cũng từng đi qua rồi sao?

Vừa đi Cổ Viêm nhìn nàng tò mò hỏi.

Không chỉ cái Thiên Không Thành này, cả đại lục này ta đã đi hết không nơi nào chưa từng đi, chỉ là lần này đến đây có chút hoài niệm.

Ngọc Nhi cười nói.

Ta đoán năm xưa muội cùng bằng hữu tới đây để đi đến trung đô, có lẽ bây giờ muội rất nhớ họ phải không?

Cổ Viêm cười đáp.

Hai trăm năm trôi qua, bạn bè sống liệu còn ai tại thế không?

Ngọc Nhi ngẩn đầu nhìn lên trời thởi dài, cảm giác tất cả như ngày hôm qua, hình ảnh của những người bạn trong chuyến hành trình cùng mình năm đó vẫn còn đâu đây.

Yên tâm đi, nếu những người bạn đó không bị ai giết, thì giờ cũng là cường giả cao thủ, hai ba trăm năm với họ cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Cổ Viêm vỗ vai nàng an ủi nói.

Huynh nói không sai, nếu không bị ai giết thì vẫn còn ở đâu đó trên đại lục, nhưng nếu họ chết rồi …

Ngọc Nhi nói đến đây lại than thở tiếp.

Chết đáng sợ vậy sao, ta ước gì sẽ có một ngày cũng được như họ được chết một lần, được chết bởi thứ được gọi sinh lão bệnh tử.

Cổ Viêm vui vẻ cười nói.

Nếu huynh muốn tìm hiểu cảm giác chết như vậy, hay là để muội giúp huynh.

Ngọc Nhi khuôn mặt trở nên âm hiểm cười nói.

Nằm mơ đi, ta có muốn chết cũng phải chết một cách nhẹ nhàng không đau đớn, chết trong sự sung sướng, chết như ngươi nói chi bằng ta sống còn tốt hơn.

Cổ Viêm nét mặt sợ hãi vội vã đáp lại.

Hì hì, vậy lần sau còn nghĩ đến chữ " chết " đó với ta, ta sẽ khiến huynh sống không bằng chết đấy.

Ngọc Nhi tiếp tục cười hăm dọa nói.

Cổ Viêm sắc mặt tái xanh, vội vã chạy lên phía trước, trong đầu thầm nghĩ tuyệt đối sau này không nên hỏi nàng những chuyện như vậy nữa, hắn bản thân không sợ chết nhưng rất sợ đau cảm giác đó rất đáng sợ, nếu nàng ta làm thật không biết với cái tu vi khủng khiếp đó sẽ kinh khủng như nào.

Tại trung tâm thành, quả nhiên có một quảng trường lớn, trên bục đá lớn có hai vị cường giả võ tông tọa trấn, ánh mắt Cổ Viêm thoáng lướt qua hai người sau đó hướng về phía trung tâm quảng trường phía trên đầu hai người họ có một hắc động tối đen kích thước khoảng chừng năm mét đang chậm rãi xoay tròn, từ bên trong từng đợt năng lượng không gian tràn ngập làm cho người đứng ở dưới kinh hãi sắc mặt biến sắc.

"Đây chính là cổng không gian mà con người thường đi qua sao?"

Hắc động phát ra một hấp lực khác thường, có thể thấy rõ dưới ánh nắng xiên xiên chiếu xuống, chính là một phiến không gian hắc ám vô biên, không có điểm cuối, vang vọng đến tai mọi người những âm thanh quỷ dị khác thường.

Bước tới gần trước mặt là hai lão giả mặt đầy ngạo khí, định ra uy với Cổ Viêm nhưng phía sau lại bị ánh mắt sắc lạnh của Ngọc Nhi dọa cho phát sợ khiến bọn họ bất đắc dĩ thu liễm sự kiêu ngạo lại bởi thực lực của họ chỉ mới đạt đến võ tông so với nàng quá yếu đuối nàng lại đi cùng Cổ Viêm đương nhiên họ không thể ra uy để rằn mặt đám người hắn được, làm như thế chẳng khác nào tự đi tìm chết.