CHƯƠNG 154: Lôi Văn Đan.
Phía bên dưới là tiếng xôn xao bàn tán của chúng nhân mà tâm điểm chính là Mộng Mộng, Tiêu Thanh Hà, Lục Thiếu Cung sở hữu trong mình loại hỏa diễm sức phá hủy khủng bố, trong lòng bọn họ đều phán trong 3 người này sẽ có một người dành vị trí quán quân.
Những kẻ còn lại đa phần là sử dụng thú hỏa, bởi vì thú hỏa so với dị hỏa dễ kiếm hơn cũng phổ thông hơn, nhưng mấu chốt vẫn nằm ở người sử dụng cho dù có là hỏa diễm cường đại mà không biết tận dụng có cũng như không cho nên cũng thể xem thường được.
Sự xuất hiện Lưu Ly Bạo Tinh Hỏa của Mộng Mộng, Vương Hạo đã được chứng kiến qua trong một lần đi làm nhiệm vụ gặp người của Cửu Yêu Cung được Mộng Mộng ra tay tương trợ tiêu diệt yêu thú ngũ giai cấp bậc yêu linh, sự tàn phá của hỏa diễm này thật không xem thường luận về công kích mạnh mẽ không thua kém dị hỏa mà cái hỏa chủng biến dị này theo tu vi của người sử dụng mà tăng theo không có giới hạn, Mộng Mộng tu vi còn thấp đã có sức mạnh đánh chết một ngũ giai yêu linh không biết sau này nó sẽ còn mạnh mẽ tới mức nào nữa.
Sở dĩ nàng ta tham gia đại hội luyện đan có lẽ suy nghĩ của hắn giống ba vị tông chủ kia chắc chắn là do Mộc Huyền cố ý mang tới để quấy nhiễu đến lúc đó sẽ không có ai dành chiến thắng.
"Nhưng tại sao bà ta phải làm vậy, cũng đâu được lợi ích gì?"
Vương Hạo thầm nghĩ cũng không ra được nguyên do, nhưng mục tiêu hắn định ra nhất định sẽ dành giải quán quân, nên cho dù là Mộng Mộng cản trở hắn cũng không có ý định lùi bước.
Phừng Phừng …
Phía bên Vương Hạo lúc này thân thể lập lòe ánh lửa tím hóa thành một con tử long gào rít nhắm về hắn sức mạnh không hề thua kém dị hỏa hay hỏa chủng kia khiến đám luyện dược sư mắt mày biến sắc đặc biệt là Lục Thiếu Cung không nghĩ tới đệ tử mới đến lại có loại thú hỏa cường đại không thua kém dị hỏa hiển nhiên không phải hạng tầm thường, nếu không có đại hội luyện đan đem ra tỷ thí có lẽ hắn vẫn bị tiểu tử này che mờ mắt vẫn không hay biết gì, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm bởi lẽ luận về tu vi thiên phú hắn ta cảm thấy bản thân đều hơn Vương Hạo, tiểu tử này chỉ là cành cây mới nhú, cho dù có thú hỏa phụ trợ thì có thể gây ra nguy hiểm gì được.
Trên đài cao đám người Diệp Luyện cũng cảm thấy kinh ngạc khi Vương Hạo xuất ra loại thú hỏa này, một lát sau Lưu Thiên tông chủ mở miệng nói trước.
" Thú hỏa hình thái long tộc ta có biết đôi chút nhưng không thể nhận ra loại thú hỏa kia thuộc chủng loài nào."
"Rất có thể là chủng loại long tộc biến dị, có thể cường hãn chèn ép lại dị hỏa, tên tiểu tử này cơ duyên không nhỏ, rất đáng để bồi dưỡng, ha ha."
Diệp Luyện vuốt râu cười hãnh diện nói.
Thú hỏa này của hắn được gọi là Thôn Thiên Long Viêm, trên thiên giới cũng không phải là một cái hư danh, năng lực của nó có thể thôn phệ được các loại dị hỏa khác để nâng cao phẩm chất, nhưng có điều đó là Thôn Thiên Giao Long bản thể còn giờ đây nó chỉ còn là một tàn hồn nhỏ bé cũng chính vì thế mà thú hỏa của nó uy năng cũng giảm theo chỉ gần bằng một phần mười so với thời kì đỉnh phong, tuy vậy hiện tại cũng đủ áp chế các loại dị hỏa xuất hiện trong đan hội này.
Xét về thiên tài ưu tú từ trước đến nay luôn đứng thứ nhất, ba tông môn còn lại ghen tỵ thì làm gì được.
Thiên địa mênh mông, có vô số điều huyền diệu, không chỉ dị hỏa thú hỏa lại là càng huyền diệu dị thường chúng ta sao có thể biết hết được.
Mộc Huyền cung chủ lên tiếng phán.
"Ha ha, tên tiểu tử này có không ít bí mật, cuộc thi càng lúc càng thú vị rốt cuộc ai mới là người chiến thắng đây."
Hàn Đông tông chủ liếc nhìn xuống dưới cười lớn nói, ba vị tông chủ còn lại cũng không suy xét thêm, im lặng ngồi quan sát tiếp.
Về phía Cổ Viêm đang đứng từ xa cổ vũ cho Mộng Mộng, chợt nhìn thấy Thôn Thiên Giao Long thú hỏa xuất hiện nét mặt trở nên khó coi, trong lòng lo lắng cho vị tiểu muội dưới kia.
" Mộng Mộng muội phải cố gắng lên tuyệt đối không thể thua tên tiểu tử và con rồng thối đó." Cổ Viêm thầm nói.
Ở phía bên dưới Vương Hạo điều tiết hỏa diễm cho phù hợp với đan lôi, phất tay đem số dược liệu ở trên bàn từng cái từng cái lơ lửng trong không trung, phần thi thứ nhất hắn quyết định luyện chế Lôi Văn Đan nếu để luyện chế tam phẩm không có gì khó nhưng muốn luyện đến hoàn mỹ đòi hỏi trình độ luyện chế cực kỳ cao, nếu không khống chế linh hồn cho tốt có lẽ chưa luyện xong bản thân đã bị nó vắt kiệt sức, đến lúc đó không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.
Cuối cùng là ba hộp ngọc mà Lạc Yên cho, nhẹ nhàng trôi trước mặt có ba loại dược liệu quý này tỷ lệ luyện ra Lôi Văn Đan sẽ cao hơn.
Tất cả mọi công đoạn đã chuẩn bị xong, sắc mặt Vương Hạo dần trở nên nghiêm túc, chỉ cần sơ xuất một chút kết cục sẽ rất thảm không được phép lơ là bản thân.
Trong đại não, phương pháp luyện chế Lôi Văn Đan hiện rõ từng chữ từng chữ những chú ý rất nhỏ đều được Vương Hạo nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay.
Phù!
Thở ra một hơi thật sâu, đôi mắt đang nhắm lại của Vương Hạo đột nhiên mở ra, tròng mắt đen xẹt ra tia sắc bén, tay áo vung mạnh lên, những dược liệu đang bay xung quanh kia liền phân ra vài cây, bay vào trong đỉnh.
Dược liệu vừa vào đỉnh, dưới nhiệt độ kinh khủng của thú hỏa biến dị liền nhanh chóng bị đốt cháy được lực lượng linh hồn Tiêu Viêm khống chế, chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã được tinh luyện thành chất lỏng màu đen đặc sệt Vương Hạo mặt không đổi sắc, bàn tay liên tiếp vung lên, các loại dược liệu không ngừng tiến vào dược đỉnh.
Với tốc độ nhanh chóng của mình Vương Hạo chỉ mất nửa canh giờ để luyện hóa toàn bộ dược liệu thành tinh chất.
Sau khi quá trình luyện hóa dược liệu hoàn tất giờ đây hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lấy lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn về chất lỏng đặc sệt kia.
Tiếp tục điều tiết hỏa diễm, trong đan lô, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt chất lỏng màu đen kia nhưng dù bên trong nhiệt độ cực nóng nhưng vẫn không có chút biến hóa nào, quan sát rất kĩ mới thấy được trong đó còn những hạt bụi kim sắc đan tan chảy với tốc độ rất chậm.
Trên thế gian vạn vật đều có cách tự bảo vệ mình con người, yêu thú không ngoại lệ, dược liệu cũng vậy càng quý hiếm càng khó để luyện chế mà gốc Kim Ngân Đằng kia có lẽ sự quý hiếm của nó đến từ những hạt bụi kim sắc bám trên thân cây, hiện giờ tu vi của hắn còn quá yếu thú hỏa mặc dù cường đại nhưng cũng chỉ dùng được một phần mười uy lực của nó đã vậy sử dụng lâu dài sẽ tiêu hao linh hồn lực rất nhiều nhưng hắn quyết tâm không bỏ cuộc trong lòng tự nhủ phải kiên trì đến giây phút cuối cùng sớm muộn cũng có thể luyện hóa hoàn toàn Kim Ngân Đằng kia.
Trải qua nửa ngày kiên trì cuối cùng kim sắc hạt bụi bị luyện hóa hoàn toàn, dịch lỏng màu đen hóa thành màu vàng kim óng ánh.
Đi được tới bước này Vương Hạo giờ thấy thoải mái hơn nhiều, việc còn lại là chiết suất độ tinh khiết đến cực hạn sau đó ngưng tụ thành đan dược, tuy nhiên quá trình này cần có thời gian vài canh giờ nữa mới hoàn tất.
Trên bầu trời, trên bãi đá lơ lửng, sắc mặt người dự thi đều ngưng trọng khống chế hỏa diễm luyện chế đan dược một cách tỷ mỉ công phu phía dưới không một tiếng động vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn về phía thân ảnh trên bầu trời.
Trên đài cao phía tông môn ai nấy đều chú tâm về phía đệ tử mình quan sát, cũng không quên để ý nhưng người còn lại xem có biến cố khác thường nào xảy ra không.
Còn lại phu thê hai người Cổ Viêm Ngọc Nhi, riêng tiểu tử này cổ vũ cho muội muội được một lúc cảm thấy nhàm chán, không nghĩ tới luyện một viên đan dược lại lâu đến như vậy trong thời gian chờ đợi hắn liền nằm trên đùi nàng hai tay sau gáy thoải mái đánh một giấc.
Ngọc Nhi bên cạnh tiếp tục quan sát, trong số đám thiên tài tại đây, chỉ có Vương Hạo đáng để nàng chú ý, tiểu tử này cơ duyên không nhỏ, thiên phú không tệ, tương lai tiền đồ vô lượng, nếu không có bất kì cản trở nào đến từ thiên ngoại, hắn có thể trở thành nhân vật phong vân của thời đại này, giống như Vân Dương năm đó.
Nhìn lại Cổ Viêm đang say xưa ngủ bên cạnh nàng, nếu đem so sánh với Vương Hạo kia quả thực khác một trời một vực, một người về thiên phú, đi đến đâu cơ duyên tốt nhất đều ở tay hắn như được trời cao ủng hộ, một người thì chẳng có gì cả đời không biết mùi vị của cái gọi cơ duyên là gì.
Nếu Cổ Viêm chỉ là người thường như bao nhiêu người khác có lẽ sự chênh lệch này cả đời này hắn sẽ không cách nào đạt được như tiểu tử đó, nhưng đáng tiếc hắn lại không phải người thường, sự tồn tại của hắn nằm ngoài quy luật của không gian vũ trụ này, sức mạnh của hắn không thể dùng mắt thường để đo đếm được, điều đó khiến nàng càng thêm hiếu kì nếu như hai người này nếu phải giao thủ ai sẽ là kẻ chiến thắng.
Người được trời cao phò trợ thiên phú tuyệt đỉnh, hay sự tồn tại nằm ngoài vũ trụ, sức mạnh thiên biến vạn hóa đây.
Nếu để nàng lựa chọn, chắc chắn nàng sẽ chọn Cổ Viêm, chỉ có điều hiện tại hắn chưa thể nắm vững toàn bộ sức mạnh của Thiên Sinh Linh Tinh vẫn còn quá yếu, nhưng nàng tin trong tương lai không xa hắn sẽ là kẻ vô cùng mạnh, mạnh đến mức không một sinh linh nào có thể đánh bại được hắn, kể cả kẻ đó có là thần, hay một cường giả Thiên Đạo đại năng, những kẻ này trong mắt hắn sẽ chỉ là con kiến, tùy ý cũng có thể bóp nát một cách dễ dàng.
Luyện đan là một chuyện tiêu tốn khá nhiều thời gian thông thường đan dược phẩm chất càng cao thời gian luyện chế càng lâu ít nhiều cũng là nửa tháng, nhưng ở đây chỉ luyện chế đan dược từ ngũ phẩm trở xuống với thiên phú xuất chúng của những luyện dược sư ở đây có thể dự tính trong ngày hôm nay có thể xuất đan.
Càng về giai đoạn cuối, mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn chỉ mong cuộc thi luyện đan kết thúc, phía trên thạch đài những luyện dược sư tâm trạng không kém nhưng họ phải nhẫn nại không được hấp tấp, nếu hấp tấp mọi nỗ lực đều đổ xuống sông biển.
Dưới con mắt chăm chú quan sát của mọi người, thời gian dần trôi đi chỉ một cái chớp mắt đã là ban chiều, lúc này hoàng hôn dâng cao bầu trời nhuốm màu đỏ ảm đạm nhưng lòng người thì không sôi sục giống như ngọn lửa bùng cháy tập trung hết sức để hoàn thành những bước cuối cùng.
Trong khoản thời gian này trên bầu trời luyện đan có vẻ tĩnh lặng, nhưng ngẫu nhiên có tiếng nổ dược đỉnh, một số luyện dược sư tiêu hao linh hồn quá lớn chưa luyện thành đan đã kiệt sức lực cuối cùng phải bỏ cuộc.
Mộng Mộng với Lưu Ly Bạo Tinh Hỏa không khống chế được gây ra một vụ nổ lớn xung quanh không những làm cho đan dược của bản thân bị hủy mà đẫn đến hai luyện dược sư một của Bắc Minh Thần Tông Đổng Quân, người còn lại là một để tử của Băng Vân Cung không rõ tên.
Cổ Viêm cũng vì chuyện này mà tỉnh giấc, vội vã xuống chỗ của nàng tỏ ra quan tâm chu đáo, cũng may không bị thương ở đâu khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nàng được đưa về phía vị trí các đệ tử đứng ở dưới cùng tông môn, còn Cổ Viêm tiếc tục quan sát trên đài cao.