CHƯƠNG 152: DỊ HỎA ĐỀ DANH
Phía bên dưới nhìn thấy Thanh Long Đan hiển uy giữa bầu trời Vương Hạo lúc này không thể kìm chế được sự phấn khích trên miệng khẽ liếm mép.
" Nếu như Lạc Yên tự tin lấy được nó về, thêm vào đó là sự hỗ trợ của Tiểu Thôn, ta không tin không luyện hóa được nó, bằng mọi giá Thanh Long Đan sẽ thuộc về ta ".
Thanh Long Đan xuất hiện không lâu, toàn bộ sự chú ý đều dồn về nó, An Nhã trông thấy thế bản thân tự cười đắc ý tán thưởng bản thân mình, coi như bước đi này có chút nguy hiểm nhưng lợi ích đem lại không nhỏ rất đáng để liều mạng, lúc này nàng mở hộp ngọc ra bên trong bố trí trận pháp lập tức hút Thanh Long Đan vào bên trong, dị tượng trên trời biến mất, trong mắt những người ở đây đều cảm thấy nuối tiếc, chưa được xem nó đã mắt.
Hôm nay đại hội diễn ra, chủ trì chính là bốn vị luyện dược sư của bốn đại tông môn lần lượt là Bạch Mi Lão Nhân của Bắc Minh Thần Tông, Tiêu Ngọc Hư của Thiên Huyền Tông, Cao Tùng tiền bối của Băng Vân Cung, và Tô Thanh Ngư tiền bối của Cửu Yêu Cung chủ trì làm giám khảo.
An Nhã vừa dứt lời, từ phía lâu các bốn vị luyện dược sư cao cấp của tông môn bước lên phía trước vẫy tay chào hỏi trong số đó người thân thiện nhất vẫn là Tiêu Ngọc Hư tiền bối của Thiên Huyền Tông từ phong thái diện mạo đều hơn lãnh tuấn hơn hai lão già kia, Bạch Mi Lão Nhân trông không khác gì bộ xương khô biết đi Cổ Viêm thừa biết, về Cao Tùng kia là một gã béo ụ thịt trông chẳng ra sao, còn Tô Thanh Ngư là một mỹ phụ nhìn còn tạm được.
Nhìn thấy luyện dược sư tông môn mình từng ở bộ dạng thế kia làm sao có thể bì với tiêu sái trung niên lãng tử kia, thiên phú tu luyện đương nhiên không bằng, một người là thất phẩm luyện dược sư, người còn lại là lục phẩm hơn hẳn một bậc, trong bốn người thu hút ánh nhìn nhất vẫn là Tiêu Ngọc Hư mặc dù đã có tuổi nhưng không ít nữ nhân phải rung động.
Chư vị lặn lội từ xa đến đây chắc cũng chỉ muốn biết phần thưởng giá trị này sẽ vào tay ai, lão phu cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, sau khi bốn tông môn quyết định đã đưa thể lệ cuộc thi sẽ chia ra làm ba phần thi ….
Vương Hạo im lặng nghe Bạch Mi Lão Nhân giới thiệu việc tuyển chọn đan hội, cũng gần giống như đại hội luyện đan trong tông môn mà Tiêu lão nói, hiển nhiên là quy định chung của đan hội.
"Chỉ cần vượt qua thử thách, người đứng đến cuối cùng sẽ trở thành quán quân."
Tiêu Ngọc Hư nhìn thấy đám người này hứng khởi với chức vị quán quân như vậy, thản nhiên cười nói.
"Các ngươi cứ coi đây là một cuộc thi bình thường là được, thử sức mình là chính đừng quá để ý đến chức quán quân hay mấy cái phần thưởng đó làm gì.''
Lời vị tiền bối này nói xong, phía dưới bàn tán xôn xao tỏ ra không thuận ý, cho rằng lão già này đang cố ý ăn nói hàm hồ, đan dược thần vật như vậy bất cứ ai cũng tỏ ra thèm thuồng như mèo thấy mỡ vậy mà lão ta lại nói không để ý, ai có thể tin được.
Đối với Vương Hạo cùng rất nhiều thiên tài khác ở đây nghe được lời này đều giống như những người đứng ở dưới kia sức hấp dẫn lớn như vậy sao có thể nói bỏ là bỏ được mặc dù vậy họ vẫn phải cố che dấu tham vọng của mình lại để tránh người tông môn phải để ý.
Ha ha, lời Tiêu lão nói không sai, chúng ta đến đây thử sức mình là chính, phần thưởng đối với ta không quan trọng.
Phía bên Bắc Minh Thần Tông, Lăng Nhất Tiêu đồng dạng ý kiến với Tiêu Lão cười mỉa mai nói.
Những đệ tử tham gia tông môn khác nghe được lời hắn nói, cười ồ lên gật đầu đồng ý, nhưng trong tròng mắt lại không như vậy, muốn nói đây đúng là loại người gian xảo gió chiều nào xoay chiều đó nên phải dè chừng.
Phía Vương Hạo, tay nắm chặt, trong mắt có ngọn lửa bùng cháy, tự nhủ với bản thân vị trí quán quân dù thế nào cũng phải liều, chỉ có liều mới có tư cách đuổi kịp không chỉ với Vô Tâm mà còn là Lục Thiếu Cung như vậy mới có thể được tốt nghiệp sớm ra khỏi tông môn trải nghiệm thế giới bao la ngoài kia.
Trên đài cao lâu các, Tiêu Ngọc Hư thấy đám đệ tử phía dưới háo hức chờ đợi, không làm mất thêm thời gian, rõng rạc nói.
Phần thi thứ nhất luyện đan, điều kiện là thượng phẩm đan dược, tam phẩm hoặc tứ phẩm, nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn các ngươi có thể bắt đầu luyện đan những người có thể dành chiến thắng sẽ trực tiếp bước vào cửa ải thứ hai.
Lời Tiêu Ngọc Hư vừa nói ra không ít đệ tử cau mày lạ, tam phẩm đan dược võ linh cảnh dư sức luyện ra được nhưng thượng phẩm là một chuyện khác, yêu cầu linh hồn lực phải mạnh mẽ hơn người bình thường mà đẳng cấp này cũng chỉ có võ hoàng cảnh ngoài Lăng Nhất Tiêu và Lục Thiếu Cung ra cũng chẳng còn ai có thể luyện chế ra được.
"Đây chẳng phải cố ý thiên vị cho hai người bọn họ sao, không lẽ Tiêu lão muốn thử thách mình "
Vương Hạo trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu thầm phán, đây cũng không chuyện xấu, trước đây tại tông môn Tiêu Lão đánh giá rất cao, bí tịch của Vân Dương võ thần cũng là do lão cố ý tiết lộ ra để hắn tìm kiếm, cũng vì thế thông qua khảo nghiệm mà dành được, vì thế lần này lão ta cố ý muốn thử thách tiềm năng của hắn.
Về Lục Thiếu Cung và Lăng Nhất Tiêu trên khuôn mặt tiêu sái kia để lộ điệu cười đắc ý cho rằng phần thi thứ nhất quá dễ dàng, không việc gì phải lo lắng.
Cuộc thi chỉ còn vài phút nữa sẽ bắt đầu, không biết những anh tài phía trên đài kia sẽ thể hiện bản lãnh của mình ra sao, hầu hết mọi người đều tò mò.
Nhìn quảng trường khán đài đang sôi sục, Tiêu Ngọc Hư không khỏi thầm cười, mới chỉ là khu vực Bắc Đô nhỏ bé mà đã có quy mô như vậy, nhìn khắp toàn bộ đại lục không thua kém gì Đan Hội trung đô năm đó lão tham gia, mà cho dù là ở Trung Đô nếu Thanh Long Đan lọt vào mắt họ hiển nhiên quy mô còn khủng bố hơn bây giờ rất nhiều.
Tất cả những người tham gia dự thi các ngươi có thể bắt đầu luyện đan, hãy tận lực luyện chế ra đan dược sở trường của các ngươi.
Nghe được âm thanh tuy già nua nhưng đầy nội lực của Tiêu Ngọc Hư vang vọng khắp trời, phần đông người dự thi trong sân rộng đều sôi trào nhiệt huyết. Bọn họ nhìn nhau, sau đó bị bàn tay của vị tiền bối khua nhẹ trong sân chợt vang lên từng tiếng nổ mạnh
Ầm ầm.
Khoảng trống bục đài bắt đầu vỡ nứt ra thành các phần đá nhỏ hình vuông khác nhau lơ lửng trên bầu trời, mỗi người chiếm một vị trí cách nhau ước chừng trăm mét làm vậy không gian sẽ rộng hơn, sẽ không có ai làm phiền đến nhau.
Cổ Viêm đối với chuyện này cũng không có gì lạ lẫm, trước đây ở tông môn cũng vậy, đám người này rất thích làm màu hết cưỡi mây, đến cho cục đá bay lơ lửng tỏ ra thần bí rốt cuộc cũng chỉ để phô trương thanh thế.
Vương Hạo chỗ đứng cũng không tệ, diện tích chỗ đứng của hắn không lớn nhưng đủ dùng có thể quan sát đối thủ của mình từ xa, gần nhất với họ là Lăng Nhất Tiêu của Bắc Minh Thần Tông, Tuyết Kiếm một nữ tử xinh đẹp đến từ Băng Vân Cung, từ lúc bước chân lên đây im lặng không nói lời nào, vì vậy hắn cũng không thể điều tra ra được điểm gì bất thường từ cô ta, khiến cuộc tranh dành này thêm phần khó khăn hơn.
Không chỉ là Tuyết Kiếm, ngay cả Lăng Nhất Tiêu kia có thể đứng nhất bảng trong tông môn cũng không phải dạng vừa, mà phần thi thứ nhất lại là lợi thế lớn nhất của hắn, nếu bản thân Vương Hạo không cố gắng rất dễ bị loại bỏ phía sau.
Bất quá đây không phải là việc hắn quan tâm lúc này, hiện giờ mọi người bắt đầu lấy dụng cụ ra luyện đan,bản thân hắn cũng không chần chừ đem đan lô cùng những nguyên vật liệu ra luyện đan.
Mặc dù cuộc tỷ thí này có bàn tay Cổ Viêm nhúng tay vào gây khó dễ, nhưng những người ở đây cũng đâu phải kẻ ngu sao lại không biết mang dược liệu phòng thân, quy định của cuộc thi cũng không nói là không cho phép thêm dược liệu vì thế cái nào dùng dược thì họ giữ lại, cái nào không dùng được thì bỏ đi thay thế cái mới.
Tiêu Ngọc Hư chậm rãi đảo mắt một vòng quanh những thạch đài giữa không trung, một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, phất nhẹ tay áo, một tía sáng màu lam phóng thẳng lên trời sau đó nổ ra như pháo hoa, báo hiệu cho cuộc thi chính thức bắt đầu.
Tiêu Ngọc Hư vừa dứt lời, từ phía thạch đài của các thí sinh xuất hiện ra những lô đỉnh với nhiều hình dáng khác nhau, phía bên dưới người xem ồ lên một tiếng, lần đầu tiên được chứng kiến những loại lô đỉnh phẩm chất cao đến vậy.
Sau khi hầu hết Luyện dược sư đã triệu hồi ra dược đỉnh, trên bầu trời bỗng chợt vang lên những tiếng phừng phừng phừng …liên tiếp, các loại hỏa diễm đủ mọi màu sắc liền bốc lên. Từ xa nhìn lại giống như pháo hoa chiếu sáng làm cho mảnh trời đất nơi đây huyễn lệ dị thường.
Vương Hạo im lặng ngồi xếp bằng trên thềm đá vẫn chưa sốt ruột động thủ ngay, ngược lại nhắm mắt cảm nhận và điều chỉnh suy nghĩ trong đầu. Đan hội lần này, đan dược hắn dự tính luyện chế Lôi Văn Đan mà hắn đã sớm chuẩn bị tài liệu. Đan dược này được xếp hạng thượng phẩm tam phẩm, thậm chí nếu khi luyện chế hoàn toàn thuận lợi mà nói thì hoàn toàn có thể tiến vào tứ phẩm, được coi như là một loại đan dược cực kỳ cao cấp, nếu có thể luyện ra, hắn hẳn là có khả năng cùng quần hùng tranh ngôi đầu nhưng hắn còn đang băn khoăn với tu vi võ linh của mình có phải quá sức với bản thân, dù sao vẫn còn giữ sức cho vòng sau, không thể so bì với đám người đạt đến võ vương cảnh kia.
Cứ yên tâm luyện chế đan dược đi, Hải Hồn Cảnh tu đến trình độ linh hồn như vậy có thể sánh với võ vương chân chính, hơn nữa còn có ta hỗ trợ lo gì mà không làm được.
Tiểu Thôn hiện ra mở miệng nói.
Vương Hạo nhắm mắt trầm tư, đám người Lục Thiếu Cung cũng chưa lập tức ra tay, cũng đều nhắm mắt dưỡng thần thật tốt. Một hồi lâu sau mới từ từ lấy dược đỉnh ra.
Tất cả mọi việc trông cậy vào ngươi đấy!
Vương Hạo nhỏ giọng nhìn tiểu Thôn cười nói.
Sau khi Lục Thiếu Cung triệu hồi đan lô mình ra búng ngón tay, một luồng hỏa diễm màu xanh nhàn nhạt mang theo hàn khí xông ra như muốn đóng băng cả không khí, hỏa diễm ngưng tụ thành một con tiểu long uống lượn xung quanh bàn tay của hắn chớp mắt tiểu long biến mất bùng cháy dữ dội xông thẳng lên trời.
Khi ngọn lửa này mới xuất hiện, những ngọn lửa trong mấy chiếc dược đỉnh xung quanh liền bỗng nhiên dao động một hồi, như bộ dạng trẻ con đang bị ai đó dọa cho khiếp sợ, tất cả bọn họ lúc này nhìn Lục Thiếu Cung bằng một con mắt khác.
Đây là dị hỏa, Hàn Băng Long Diễm.
Chúng nhân xung quanh ồ lên một tiếng kinh ngạc nói.
Cơn dao động đột nhiên xuất hiện cũng làm cho Vương Hạo chú ý. Hắn chuyển mắt nhìn ngọn lửa màu xanh trong lòng bàn tay Lục Thiếu Cung ngay cả ánh mắt cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạ, đây là lần đầu thấy đệ nhất bảng phô diễm thực lực.
Phía trên đài cao, trông bộ dạng đắc ý cười của Diệp Luyện như thể cuộc thi này tông môn họ nắm chắc phần thắng, khiến cho ba tông môn còn lại không thể không dè chừng với Lục Thiếu Cung này.
Vừa nãy ta nghe nói đám người kia nói cái gì mà dị hỏa, sao trước giờ chưa nghe đến.
Cổ Viêm tò mò lên tiếng trả lời.
Tiểu huynh đệ, ngươi có phải từ trên trời xuống không vậy, đến ngay cả dị hỏa mà cũng không biết, kiến thức này cho dù tông môn không dạy mọi người đều biết vậy mà ngươi lại không biết.
Tiêu Ngọc Hư cười khinh thường nói.
Ha ha, ngại quá ngại quá, ta trước giờ ít học nên có nhiều chuyện trên thế gian này vẫn còn mơ hồ, mong vị tiền bối đây chỉ giáo cho tại hạ.
Cổ Viêm gãi đầu cười nói.
Dị hoả trong truyện là những ngọn lửa được trời đất sinh ra, mang trong mình sức mạnh khủng khiếp.
Cái gọi là dị hỏa để chỉ những loại hỏa diễm khác thường không giống như hỏa diễm bình thường, có nhiều công năng đặc biệt khác nhau.
Dị hỏa chia thành ba loại, loại cao cấp nhất chính là hỏa chủng biến dị do chính bản thân con người hoặc yêu thú sinh ra ban đầu rất yếu nhưng sau khi trải qua tu luyện sẽ cùng với chủ nhân mình đạt đến trình độ vô hạn tuy nhiên số lượng cực hiếm.
Loại thứ hai chính là dị hỏa mà ngươi đang nhìn thấy số lượng nhiều hơn hỏa chủng hiện tại trong dị hỏa bảng đã có 14 loại dị hỏa khác nhau mà Hàn Băng Long Diễm xếp thứ 11 cũng được coi là báu vật trân quý, đối với võ giả từ cấp bậc võ tôn trở xuống có rất nhiều lợi ích về luyện đan, tuy nhiên vì là của tự nhiên sinh ra năng lượng sẽ có giới hạn, càng lên cảnh giới cao công năng sử dụng không mấy tác dụng.
Tiêu Ngọc Hư chậm rãi lên tiếng giải thích.
Cổ Viêm nghe xong tự nhiên đầu óc được mở mang thêm, gật đầu tán thành sau đó mở miệng hỏi tiếp.
Vậy còn cái cuối cùng, không phải lão nói có ba loại sao?
Nghe đến đây, Tiêu Ngọc Hư nhếch mép cười khinh thường nói.
Loại thứ ba chính là loại tạp nham nhất do con người cố tình tạo ra sử dụng một số cách bỉ ổi bằng cách săn giết các yêu thú thuộc tính hỏa mà tạo thành, theo ta thấy không nên xếp loại thứ ba này vào hàng ngũ dị hỏa.
Tiêu Ngọc Hư sở dị mất thiện cảm với loại thứ ba, bởi vì loại này chỉ có người ma tộc sử dụng quá tàn nhẫn độc ác, giống như Huyết Ma Đế hai trăm năm trước vì muốn luyện ra dị hỏa độc tôn đã dùng máu tươi của hàng ngàn hàng vạn người có thể chất hỏa hệ để luyện thành khiến cho trung đô năm đó rơi vào biển máu cảnh tượng thật bi thảm.
Nói như vậy cái tên tiểu tử Lục Thiếu Cung kia bằng cách nào mà có thể đem ngọn lửa có uy lực khủng khiếp đó vào cơ thể được, các ngươi đừng có nói với ta tiểu tử này cho vào miệng ăn đấy.
Cổ Viêm che miệng cười giễu cợt nói.
Ăn thì đã sao, không được như người ta bắt đầu đố kỵ sao?
Diệp Luyện vẻ mặt khó chịu nhìn Cổ Viêm lạnh lùng nói.
Ha ha ta sao phải đố kỵ, quả thực trên đời lại có những kẻ ngu ngốc như vậy vì muốn bản thân mạnh mà đem tính mạng bản thân ra đùa cợt, ngu hết sức ngu.
Nghe được lời này Cổ Viêm không nhịn được cười, hả hê cười lớn nó.
Có gì không ổn sao ta thấy những người có thể căn nuốt dị hỏa đều được xem thiếu niên có hoài bão đáng để học tập, con người như ngươi kiến thức hạn hẹp hãy mở to mắt ra mà nhìn Thiếu Cung đi, thật đúng là kẻ không có tiền đồ ta không hiểu sao An Nhã nghĩ gì mà sắp xếp ngươi ngồi đây được.
Mộc Huyền cung chủ mở miệng phàn nàn nói.
Vì sao ta lại nói vậy sao, thứ nhất phàm là đồ của thiên địa tự nhiên từ khi sinh ra đã có cách thức phản kháng đối với vật từ bên ngoài xâm nhập, ngươi có thể hiểu nếu bản thân mình là một con yêu thú bị người ta bắt liệu ngươi có để cho người ta đi săn bắt bản thân mình không, dị hỏa cũng vậy đã là đồ của tự nhiên thì hãy để lại đúng vị trí trong tự nhiên đừng vì bản thân muốn mạnh mà tham lam chiếm lấy.
Thứ hai ngươi có đảm bảo cứ cắn nuốt dị hỏa sẽ khiến bản thân mạnh mẽ hơn, chưa tính đến rủi ro lớn ảnh hưởng đến tính mạng, mà cho dù ngươi có cắn nuốt được dị hỏa thì ngươi cũng không thể là kẻ mạnh nhất, thế gian còn nhiều thứ kì dị còn mạnh hơn dị hỏa rất nhiều lần, các ngươi căn bản không thể nào tưởng tượng ra được.
Dị hỏa không phải mớ rau mớ cỏ ngoài chợ, càng không giống như yêu thú số lượng nhiều vô kể để cho các ngươi có thể tùy tiện săn bắn, số lượng nó đã quá ít khả năng hình thành cũng không phải là có thể tính một hai trăm năm có khi đến cả hàng vạn năm, nó thuộc về tự nhiên không phải thứ phàm nhân ngu dốt các ngươi có thể đụng chạm sở hữu được, các ngươi làm vậy chính là đang phá hoại thiên nhiên, khôn hồn thì tự giác đem dị hỏa mình sở hữu trả về với tự nhiên đi không cẩn thận bị trời phạt đấy, ha ha ha.