Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 145: ĐÀM PHÁN

CHƯƠNG 145: ĐÀM PHÁN

Phía bên trong Tỏa Linh Tháp có âm trong trẻo của nữ nhân truyền đến, bước ra ngoài là thiếu nữ xinh đẹp trong bộ váy đỏ, nữ nhân này chính là Ngọc Nhi, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nàng tỏ vẻ không mấy quan tâm thản nhiên nói " Phía bên ngoài này có chuyện gì xảy ra mà ồn ào vậy? "

Tiền bối người cuối cùng cũng ra rồi, có người ở đây chủ trì, thật đúng là phúc của Thiên Hồ Yêu Tộc chúng ta.

Bạch Thiểm cúi đầu hành lễ nói.

Tiền bối?

Ha ha, tiểu cô nương này thật biết ăn nói đấy, chứ không giống như ai đó.

Ngọc Nhi nghe được lời nàng ta nói, tâm trạng tự nhiên cũng thấy thoải mái lên nhìn Bạch Linh nở nụ cười chế giễu nói.

Mặc dù bị ánh nhìn của nữ nhân này chế giễu đem ra làm cho cười, một nữ đế như Bạch Linh cũng chỉ biết đứng từ xa cắn răng nuốt cục tức trong bất lực, nàng chỉ hận bản thân mình thực lực quá kém, không những bị người ta vây bắt, còn bị một nữ nhân mà nàng ta ghét nhất đứng từ xa trêu đùa cảm giác này còn đau khổ hơn ngàn nhát kiếm đâm vào tim.

Tiền bối, liệu có thể cứu nữ vương chúng ta được không?

Hạ Nguyệt Nhi đứng bên cạnh nắm tay nàng khuôn mặt tỏ ra nũng nịu như đứa trẻ cầu xin nói.

Hành động của đám yêu đế cường giả này đối xứ với Ngọc Nhi khiến cho đám người Long Nhiếp thấy có phần bất an, tu vi của nữ nhân váy đỏ này căn bản bọn họ không thể nhìn thấu được, nhưng họ chắc chắn rằng sức mạnh của nàng ta đủ sức để áp chế tất cả cường giả long tộc trong đó có cả Long Tại Thiên.

Tiểu muội muội, cứu nữ vương muội không phải ta không thể làm?

Chỉ có điều.

Nói đến đây Ngọc Nhi khẽ liếc nhìn Bạch Linh khuôn mặt tiếu dung che miệng khẽ cười nói.

Rốt cuộc phải làm sao tiền bối mới chịu cứu.

Bạch Thiểm sắc mặt đầy sự lo lắng vội chen lời vào hỏi.

Bạch Thiểm không thể không thừa nhận thực lực mình quá yếu kém cho dù nàng ta cùng Hạ Nguyệt Nhi cùng Hùng Quân xông lên cũng không phải là đối thủ của lão nhị Long Nhiếp và lão tam Long Sát cả hai lão già này đã là yêu đế bát giai, thực lực chỉ hơn nhau một giai đã như trời với đất, huống chi còn có Long Vấn Long Ảnh cùng thất giai yêu đế, và Long Mặc lục giai yêu đế ba tên này cùng nhau hợp sức với hai lão quái vật kia thì cho dù tất cả cường giả Thiên Hồ Yêu Tộc lúc này xông lên tấn công không chết thì cũng bị trọng thương nặng, vì thế cách tốt nhất nhờ đến sự giúp đỡ của Ngọc Nhi để tránh thương vong cho đồng tộc.

Ngươi chỉ cần bảo ả ta, quỳ xuống cầu xin ta, ta lập tức sẽ đi cứu ả.

Bạch Thiểm nghe vậy vui mừng khôn siết không nghĩ nhiều vội chạy đến phía Bạch Linh truyền lời, đối với bọn họ mà nói được quỳ dưới chân cường giả là một chuyện rất tốt không việc gì phải xấu hổ.

Trái với khuôn mặt mừng rỡ của Bạch Thiểm, Bạch Linh nghe nàng nói mà mặt đỏ tía tai như ăn phải ớt phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân Ngọc Nhi thật biết dùng thủ đoạn, nhân lúc này lại đem nàng ra sỉ nhục.

Ngươi quay về bảo với ả nữ nhân đó, cho dù Bạch Linh ta có chết cũng không cần ả ta cứu.

Bạch Linh ta thà chết cũng chịu nhục.

Long Ảnh kia thấy Bạch Thiểm đứng trước mặt đang bị phân tâm, nhân cơ hội này sử dụng long trảo lao đến công kích.

Ùynh!

Bạch Thiểm chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì trước mặt nàng lúc này Ngọc Nhi đã ở phía trước nàng chỉ dùng một ngón tay duy nhất chặn đứng công kích của lão già Long Ảnh.

Long Ảnh lúc này sắc mặt trắng bệch không một tia máu, lần đầu tiên lão ta cảm thấy sợ hãi đến vậy, đây là cảm giác cái chết đang đến gần.

Long Nhiếp, Long Sát, Long Vấn đồng loạt biểu cảm kinh sợ giống như Long Ảnh trước nữ nhân váy đỏ này bọn họ chỉ giống như tôm tép không đáng nhắc tới, chỉ cần nàng ta muốn không ai có thể thoát khỏi bàn tay của nàng.

Theo bản năng của mình Long Sát vội vã lui về sau trăm bước, thấy Ngọc Nhi không có tấn công, lão già này mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra nàng ta không có ý lấy mạng lão chỉ là một chút cảnh cáo nhỏ cho lão, để lão biết ở đây không đến lượt lão đắc ý lộ uy.

Cổ Viêm ca, bảo ta chăm sóc ngươi một chút, đương nhiên ta sẽ không để ngươi dễ dàng chết như vậy đâu.

Ta đếm đến ba, đám lão già các ngươi không thả người ra, thì đừng trách lão nương ra tay độc ác.

Ngọc Nhi liếc nhìn đám lão già long tộc trừng mắt quát.

Chưa cần nàng đếm, lão già Long Nhiếp đã trực tiếp niệm chút tháo Khốn Long Tiên ra khỏi Bạch Linh thả nàng ta ra.

Bạch Linh sau khi thả ra thực lực đã khôi phục, lúc này cơn giận của nàng ta hướng về phía Long Mặc lão già này vừa nãy còn ra uy cho nàng một cái bạt tai sao nàng có thể quên được.

Long Mặc là người thông minh sao không hiểu được ý đồ của nữ nhân này, trực tiếp đốt cháy huyết mạch mà tăng tốc chạy chốn.

Bạch Linh thấy vậy cầm Hàn Linh Đế Kiếm trong tay tức tốc đuổi theo lấy mạng của lão.

Đám Long Nhiếp chỉ biết đứng ở ngoài không dám can thiệp, dù sao ở đây còn Ngọc Nhi đám lão già này sao dám làm loạn cho được.

Kết quả không cần nhìn họ cũng đoán ra được, dù sao trong tộc còn nhi tử của Long Mặc, Long Tỉnh, cho dù phụ thân hắn có tử trận thì hắn vẫn có thể thay thể vị trí trưởng tộc, ít ra như vậy còn đỡ hơn cả đồng tộc bị diệt.

Vừa nãy tiền bối có nhắc đến một người nam nhân tên Cổ Viêm, không biết có phải Cổ Viêm lão đệ mà chúng ta quen biết không?

Long Nhiếp cúi đầu ôm quyền kính chào Ngọc Nhi nở nụ cười thân thiện nói.

Ủa, lão đầu ngươi cũng biết Viêm ca nhà ta sao, sao trước giờ ta chưa nghe huynh ấy nhắc tới ngươi vậy.

Ngọc Nhi nghe lão nói ngạc nhiên hỏi.

Ha ha, hóa ra tiền bối là Cổ phu nhân, ta còn tưởng ai hóa ra là người nhà với nhau cả, vậy thì dễ nói chuyện rồi.

Cổ Viêm lão đệ là người bận rộn, nhiều lúc có nhiều chuyện không thể nhớ ra được cũng không lấy gì làm lạ.

Lời lão già này nói căn bản là nói dối, người ngoài nhìn vào cũng biết lão ta chỉ đang mượn uy danh của Cổ Viêm để tránh một kiếp tai họa, có điều lão già này trèo cũng quá cao rồi đấy lão ta không sợ trèo cao quá ngã càng đau sao.

Cho dù lão ta không sợ, nhưng đám huynh đệ lão rất sợ, cái tội lừa dối ăn nói linh tinh trước mặt cường giả hậu quả thế nào thì không cần phải nói cũng biết được hậu quả ra sao.

Nếu các ngươi đã là bằng hữu của Viêm ca vậy thì để ta truyền âm nói lại với huynh ấy một tiếng, nếu huynh ấy thừa nhận các người là bằng hữu ta sẽ bỏ qua cho các người lần này.

Còn nếu các người dám lừa ta, ta sẽ khiến cho các người sống không bằng chết.

Trong lúc Ngọc Nhi truyền âm cho Cổ Viêm qua liên kết của Thiên Sinh Linh Tinh, thì đám lão già Long Nhiếp bên ngoài toàn thân toát mồ hôi đầm đìa, tuy chưa gặp Cổ Viêm chính thức lần nào không biết tính cách hắn ra sao, nhưng đến nước này thì lão ta cũng chỉ biết liều mà thôi.

Cũng chỉ hy vọng Cổ Viêm là người thông minh nhận ra ý đồ của lão, thêm một đồng minh thì vẫn tốt hơn là có một kẻ thù.

Nhị ca liệu Cổ Viêm hắn có hiểu ý của huynh không?

Long Sát bên cạnh tâm trạng bất an, truyền âm vào tai lão nhị hỏi.

Theo suy đoán của ta, Cổ Viêm và chúng ta không thù không oán, hắn là người thông minh chắc chắn sẽ nhận ra được hàm ý trong đó, kết một đồng minh vẫn tốt hơn kẻ thù, cùng lắm nếu hắn có đòi hỏi chúng ta có thể đem một ít bảo vật quý hiếm trong tộc đem ra biếu hắn, như vậy cũng không phải là quá lỗ, ngược lại có được sự ủng hộ của hắn sau này long tộc chúng ta lại có thể dễ sống hơn.

Long Nhiếp bật cười giải thích.

Đám lão già long tộc kia nghe lão nói vậy cũng cảm thấy hợp lý, trong lòng nỗi bất an cũng biến mất mà thở phào nhẹ nhõm hẳn ra.

Trong lúc đám lão già này đang vui vẻ bàn luận, thì Ngọc Nhi sau khi nghe được đáp án của Cổ Viêm, trừng mắt phẫn nộ nhìn đám lão tặc này quát.

Khốn khiếp, đám khốn khiếp các ngươi, vậy mà dám lừa lão nương.

Cổ Viêm bảo với ta rằng huynh ấy còn chưa ghé qua Thiên Long Băng Yêu Tộc các ngươi lần nào sao có thể có quen biết các ngươi được.

Các ngươi dám lừa ta, vậy thì chịu chết đi.

Ngọc Nhi tức giận trong mắt phát ra ánh lửa nhắm vào lão ngũ Long Ảnh trực tiếp thiêu cháy lão thành tro ngay cả linh thai cùng linh hồn của lão cũng biến thành tro.

Cảnh tượng trước mắt khiến Long Nhiếp, Long Sát, Long Vấn kinh sợ ba hồn bảy vía, đối phương cảnh giới phải cao đến đâu mà có thể chỉ cần chớp mắt cũng đủ giết người, chỉ sợ đến cả Võ Thần cường giả cũng chưa chắc làm được.

Lão ngũ Long Ảnh tử trận, lão đại Long Tại Thiên cũng không thể tiếp tục giao đấu với Đình Thiên, vội vã biến thành hình người lao xuống chắn cho lão nhị.

Đình Thiên phải giao đấu với lão quái vật này hiện giờ cũng đã thấm mệt, nếu còn tiếp tục người chịu thiệt là hắn, nhanh chóng biến thành hình người tiến về phía nhóm của Bạch Linh giúp mọi người phòng thủ.

Vị cô nương này, có thể giết được lão ngũ của ta, không đơn thuần chỉ là cảnh giới võ thần, chỉ e rằng là cao thủ từ thiên giới hạ phàm, ta nói không sai chứ.

Long Tại Thiên không một chút hoảng sợ, bình tĩnh đối diện với hỏa nộ của nàng ta mở miệng nói.

Long Tại Thiên phải không?

Ta nhớ không lầm năm đó trận chiến giữa nhân tộc và ma tộc, yêu tộc các người ở phía trung lập một nửa tham gia cùng nhân tộc, một nửa còn lại tham gia vào ma tộc, mà trong đó Thiên Long Băng Yêu Tộc các ngươi, đứng về phía ma tộc.

Ngọc Nhi nhíu mày giọng điệu lạnh lùng mở miệng tra hỏi.

Sao ngươi lại biết những chuyện này, không lẽ năm đó ngươi cũng tham gia vào trận đại chiến năm đó.

Long Tại Thiên ngạc nhiên hỏi lại.

Ngươi đoán thử xem!

Thân mang váy đỏ, hỏa nộ ngập trời đốt vạn giới diệt chúng sinh …. Không lẽ ngươi chính là.

Long Tại Thiên nhìn lại bộ dáng của nữ nhân xinh đẹp trước mặt với đôi mắt đỏ quỷ dị, lúc này lão ta mới nhận ra thân phận của nàng, lão chỉ không ngờ thời khắc này lại phải dụng chạm một trong những cường giả mạnh nhất nhân tộc năm đó.

Năm đó nàng đã là võ đế đỉnh phong sau khi Vân Dương đột phá Võ Thần cảnh bay lên thiên giới thì không lâu sau đó, nàng ta là người thứ hai đột phá võ thần cảnh bay lên thiên giới, hai trăm năm nay ở thiên giới không biết tu vi đã đạt đến trình độ nào rồi, nhưng chắc hẳn với trình độ hiện tại của mình, cả đại lục này không ai là đối thủ của nàng kể cả yêu tổ có xuất hiện cũng không thể chống đỡ một kích của nàng.

Ha ha ha ha ha ….

Đáng lẽ lão phu phải sớm đoán ra được thân phận của ngươi mới đúng, quả thật lão phu đã quá già rồi mắt cũng kém đi nhiều so với lúc trước.

Nếu ta đoán không lầm thì ngươi chính là ….

Lão long hoàng vừa mở miệng định nói thì bị một cỗ năng lượng vô hình kinh người từ phía nàng ta áp chế lại, cả thân thể lão lúc này nặng trĩu như hàng ngàn ngọn núi đè lên, khiến cơ thể lão như muốn nổ tung.

Nói một câu nữa, ta sẽ khiến ngươi thành thịt vụn ngay lập tức.

Ngọc Nhi trừng mắt nhìn lão lạnh lùng cảnh cáo nói.

Lão long hoàng giờ mới hiểu ý của nàng chỉ biết cắn răng trong đau đớn vận sức gật một cái đầu thông báo cho nàng ta biết để nàng ta thu liễm lại uy áp.

Hộc hộc hộc …

Ta có điều thắc mắc, năm đó không phải mọi người đều cho rằng ngươi và Vân Dương thành một đôi hay sao, tại sao giờ đây lại có mối quan hệ với Cổ Viêm.

Không liên quan đến hạng thấp kém như nhà ngươi, có điều chuyện các ngươi lừa dối mượn uy danh của Viêm ca nhà ta, các ngươi tính sao đây.

Chuyện này là nhị đệ ta sai trước, là do hắn ăn nói linh tinh, tổn hại đến uy danh của Cổ Viêm lão đệ.

Như vậy đi, ngươi cho ta một cái lịch hẹn với hắn, lão già ta sẽ đích thân đến tạ tội với hắn, ngươi thấy thế nào.

Vậy để ta truyền lời với huynh ấy trước xem huynh ấy trả lời thế nào.

Vài phút sau, khi Ngọc Nhi nhận được tin từ phía Cổ Viêm, được sự đồng ý của hắn long tộc lần này thoát khỏi nguy cơ diệt tộc, còn lịch hẹn với hắn ngày nào hắn không nói rõ, chỉ là sau này sẽ thông báo cho lão ta sau.

Đến lúc ta phải đi rồi hai tiểu thú này ta sẽ để cho tộc các ngươi bồi dưỡng, coi như đây là món nợ các người nợ ta, các người không có ý kiến gì chứ.

Ngọc Nhi khẽ phất tay trước mặt một con cự xà và một con cự hắc hổ xuất hiện lơ lửng trên không.

Bạch Thiểm thay mặt Bạch Linh nhận lời của nàng, thu lại hai con yêu thú này vào trong tay áo.

Khoang đã, ta còn có chuyện muốn hỏi.

Ngọc Nhi định rời đi, thì lúc này Long Tại Thiên ngập ngừng cuối cùng mở miệng chặn hỏi.

Ta biết ngươi đang định hỏi gì, ngươi có thể yên tâm mâu thuẫn của tộc các ngươi và Thiên Hồ Yêu Tộc bọn họ ta và Viêm ca sẽ không xen vào, tất cả phải do các ngươi tự giải quyết lấy.

Vậy thì ta yên tâm rồi.

Lão long hoàng lúc này nhẽ nhõm gật đầu đáp lại, cũng chính lúc này Ngọc Nhi thu lại Tỏa Linh Tháp chớp mắt một cái tiêu thất trong thiên địa không một đấu vết.