CHƯƠNG 147: GẶP LẠI NGƯỜI CỦA TÔNG MÔN
Sáng hôm sau tại một sơn trang trong Vân Mộng Thành nhóm người Cổ Viêm ở đã có những bậc tiền bối của Bắc Minh Thần Tông ghé thăm.
Tại đại sảnh bên trái là hàng ghế của Vương Hạo, Lạc Yên, Hồng Linh, Mộng Mộng,Tửu lão cùng Đằng Vân Phi lão.
Bên phải là, Cổ Viêm, Ngọc Nhi (Anh Túc) một vị tiếu niên anh tuấn trường bào màu trắng, một thiếu nữ tóc hai tết bím xinh đẹp y phục lam hai người này chính là đệ nhất thiên bảng thánh tử Lăng Nhất Tiêu của Kiếm Nguyên Phong là đệ tử mà Lưu Thiên Tông Chủ yêu quý nhất, người còn lại cháu gái Tiêu Thanh Hà của Bạch Mi Lão Nhân.
Phía trên là Bạch Mi Lão Nhân ngồi song song với Lưu Thiên Tông Chủ.
Vô Tâm, những lời ngươi nói đều là thật Thanh Long Đan hoàn mỹ đó là vật của Thánh Đan Phong chúng ta thật sao?
Bạch Mi lão nhân vẻ mặt nghi ngờ lên tiếng dò hỏi.
Chuyện này ta đã nói qua với Tửu lão và Đằng Vân Phi lão đích thực là sự thật, lão không thể trách ta được có trách thì chỉ có trách lão quá sơ ý để lọt một viên đan dược trân quý như vậy vào bình đựng đan dược tam phẩm để bọn An Nhã thừa cơ biết được nên mới thành ra như vậy.
Cổ Viêm vẻ mặt khó chịu chỉ tay thẳng vào mặt lão rõng rạc nói.
Nhưng …nhưng …sao có thể Thanh Long Đan đích thực là công thức bí truyền của ta nhưng trước giờ ta đâu có tạo ra phẩm chất cao đến vậy nếu có cũng chỉ là hoàn mỹ nhị kim văn nhưng chỉ là ngũ phẩm lấy đâu ra lục phẩm hoàn mĩ chín đạo kim văn.
Bạch Mi Lão Nhân vẻ mặt phức tạp lên tiếng giải thích.
Gia gia, người nói đan dược đấy lấy từ kho của Thánh Đan Phong chúng ta liệu có khi nào ….
Tiêu Thanh Hà nhỏ giọng nói.
Không lẽ là đồ của sư tổ để lại, nhưng bình ngọc đó ta đưa cho hắn vẫn còn mới làm sao có thể?
Bạch Mi Lão Nhân vẻ mặt khó hiểu thầm nghĩ.
Ngọc Nhi bên cạnh tủm tỉm cười nhìn hắn, rõ ràng mọi chuyện đều là do hắn gây ra vậy mà lại đem hết đổ lên người lão già kia gánh vác, xem ra lão ta không muốn nhận cũng không được.
Bạch Mi tiền bối không lẽ trong lịch sử tông môn có người từng có bản lãnh luyện chế ra loại đan dược này sao?
Vương Hạo tò mò hỏi.
Tiểu tử thối đây là chuyện của Bắc Minh Thần Tông chúng ta, ngươi là cái thá gì mà giám hỏi.
Bạch Mi Lão Nhân trừng mắt quát.
Nghe thấy lão già này khó chịu với tiểu bối tông môn khác, Lưu Thiên Tông Chủ cũng không thể làm ngơ chen lời khẽ khuyên.
Lão đầu là ngươi, già từng này tuổi vẫn còn thích bắt nạt tiểu bối sao đừng quên thân phận của mình.
Bạch Mi lão nhân nghe vậy lập tức thu liễm cơn giận, nâng tách trà nhâm nhi lờ mọi chuyện đi.
Vương Hạo cũng chỉ đành cười khổ nếu không phải trước đó có quen biết với đám Vô Tâm cùng Hồng Linh thì e rẵng hắn cũng không được ngồi đây mà hóng chuyện, chuyện Bắc Minh Thần Tông luôn có hiềm khích với Thiên Huyền Tông tính ra có từ thời Vân Dương võ thần xuất hiện dựa vào thiên phú của ngài ấy đã khiến tông môn trở nên lớn mạnh Bắc Minh Thần Tông cũng vì thế mà lụi tàn mất đi địa vị đệ nhất khó trách họ luôn không thiện cảm với tông môn của hắn.
Vô Tâm huynh đệ sự tích huy hoàng của huynh trong tông môn ta đã nghe rất nhiều hôm nay được diện kiến thật vinh hạnh cho ta.
Lăng Nhất Tiêu cười thân thiện nói.
Về tên tiểu tử này Cổ Viêm cũng từng được Tửu lão và Đằng Vân Phi lão nhắc qua, đích thực hắn rất có tài vẻ anh tuấn tiêu sái khiến bao nữ tử gục ngã đến bản thân hắn có phần ghen tỵ, 18 tuổi mà đạt đến võ vương bát trọng so với bạn cùng lứa tuổi mấy ai sánh bằng nhưng tất cả đều là vỏ bọc hoàn hảo mà ông trời ban cho tiểu tử này nhưng bộ dạng cố tỏ ra tử tế của hắn khiến hắn lộ ra cái đuôi hồ ly, hắn chỉ đang cố thân thiện để thăm dò Vô Tâm trước mặt kia.
Không chỉ riêng Cổ Viêm thấy vậy, đến cả Tiêu Thanh Hà cũng không mấy thiện cảm với tiểu tử này, Cổ Viêm đã quan sát rất kỹ nét mặt của nàng khi nhìn Lăng Nhất Tiêu kia cho nên hắn khẳng định tên tiểu tử này không phải dạng tầm thường.
Về sự tích của ta cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, sao có thể lọt vào nhãn quan của Lăng huynh được cơ chứ, Lăng huynh quá lời rồi, ha ha.
Cổ Viêm giọng điệu mỉa mai nói.
Lăng Nhất Tiêu nghe hắn nói vậy nụ cười trở lên cứng nhắc hiển nhiên lúc này hắn rất giận nhưng lại cố tỏ ra vui vẻ trước mặt mọi người.
Chính cái vỏ bọc giả tạo này cũng khiến Lạc Yên cùng Vương Hạo cũng có phần ghê tởm phải dè chừng y, đây chính là loại người khó đối phó nhất nhưng đây là chuyện của tông môn Vô Tâm nên nàng cũng không tiện xen vào.
Trong mắt Vương Hạo đối với tiểu tử này có phần dè chừng hơn so với Vô Tâm, Vô Tâm mặc dù thực lực rất mạnh nhưng ít nhất con người rất thẳng thắn yêu ghét phân biệt rõ ràng, nhưng Lăng Nhất Tiêu này lại cho hắn cảm giác phải đề phòng có lẽ đây chính là phong cách làm việc của đệ nhất thiên bảng, trong tông môn hắn cũng vậy những kẻ tự xưng là đệ nhất ai nấy đều có một lớp vỏ bọc hoàn hảo khiến vạn người sùng kính ngưỡng mộ nhưng thực chất lòng dạ đều là lang sói ai cản đường danh vọng của chúng đều phải chết.
Vô Tâm mặc dù chúng ta đều ở Thánh Đan Phong, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta được gặp nhau đáng ra chúng ta nên gặp nhau trong tông môn mới hợp lẽ không ngờ vừa mới gặp ngươi, ngươi đã là hoa có chủ, thật đáng tiếc.
Tiêu Thanh Hà liếc mắt đưa tình nhìn hắn cười trêu đùa nói.
Thái độ này của nàng ta khiến Ngọc Nhi bên cạnh hắn không thuận mắt rõ ràng biết hắn có gia đình mà vẫn quyến rũ hắn nàng thấy xấu hổ thay cho phái nữ.
Vô dụng thôi, đừng có dùng giọng điệu đó để khiêu khích chọc tức ta, ta không bị những lời nói đó của ngươi mê hoặc, một vị anh hùng được mọi người kính ngưỡng như ta phải lấy đại mỹ nhân chứ không phải mấy đứa trẻ ranh ngực phẳng vắt mũi chưa sạch như ngươi, ha ha.
Cổ Viêm cao giọng rõng rạc nói.
Ngươi!
Tiêu Thanh Hà phẫn nộ quát, đúng lúc này gia gia của nàng đã dùng ánh mắt ám hiệu ngăn cản lại, ý nói giờ không phải là lúc tranh đấu.
Vị cháu gái này của lão cũng rất hiểu chuyện lập tức thu lại lửa giận tay khoanh trước ngực ngoảnh mặt đi không nói lời nào.
Vô Tâm ngươi có biết quy định của tông môn không cho phép đệ tử mới tới tự ý thành gia lập thất, nếu phạm phải sẽ bị trục xuất khỏi tông môn, không lẽ ngươi không biết.
Lưu Thiên tông chủ khàn giọng nói.
Bị đuổi sao?
Trước giờ ta chưa nghe đến quy định đó vậy sau này ta phải làm sao, ta còn đang có dự định tương lai thay thế ông làm tông chủ đấy.
Cổ Viêm vẻ mặt lo lắng hoảng hốt nói.
Đám người Vương Hạo nghe tiểu tử này nói vậy, không nhịn được cười không nghĩ tính cách của Vô Tâm lại trẻ con hồn nhiên như vậy trước mắt tông chủ của tông môn mình mà có thể tự thốt ra những lời đó hắn có lẽ là người đầu tiên.
Tiểu tử thối tham vọng của ngươi cũng quá lớn rồi đấy ngươi tưởng chức vị tông chủ của Bắc Minh Thần Tông ai cũng có tư cách trèo lên ngồi được sao, hãy cẩn thận những lời ngươi vừa nói lần sau ta nghe thấy nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị.
Lưu Thiên tông chủ vẻ mặt nghiêm nghị cảnh cáo nói.
Vô Tâm huynh, ta thấy tông chủ nói không sai huynh mới bước chân vào tông môn nghĩ những chuyện đó còn quá sớm, huynh nên chú tâm vào việc rèn luyện bản thân thì tốt hơn.
Lăng Nhất Tiêu mỉm cười lên tiếng nhắc nhở.
Các ngươi mà đuổi ta nhất định sẽ phải hối hận đấy, nói cho các ngươi biết chỉ có ta mới có thể giúp tông môn vượt qua được Thiên Huyền Tông nếu không có ta cái ngươi sẽ mãi mãi là cái bóng của chúng thôi.
Cổ Viêm mở miệng nhắc nhở nói.
Vô Tâm lời ngươi nói có ý gì tại sao cứ đem Thiên Huyền Tông chúng ta ra để nói, chúng ta đâu có đắc tội với tông môn các ngươi.
Lạc Yên nghe hắn nói vậy lập tức cau mày quát lại.
Bởi vì sao ư, các ngươi có biết tại sao ta lại gia nhập Bắc Minh Thần Tông thay vì gia nhập Thiên Huyền Tông nổi tiếng của các ngươi không, rất đơn giản ta muốn dùng thực lực của mình để lấn áp tông môn các ngươi, ta muốn vượt qua võ thần Vân Dương năm đó, hắn ta có thể làm được, thì ta cũng vậy tương lai ta sẽ trở thành võ thần trẻ tuổi nhất trong lịch sử, ha ha.
Cổ Viêm giọng điệu âm hiểm cười lớn giải phóng khí tức khủng bố của mình ra, khiến đám người tông môn kinh hãi nhìn hắn bằng con mắt khác.
Võ hoàng cảnh!
Lưu Thiên giật mình nhíu mày thốt lên.
Hai người Tiêu Thanh Hà cùng vẻ mặt trở nên cứng đơ nhanh chóng dùng năng lượng của bản thân phòng thủ thực lực võ hoàng đã vượt qua sức chịu đựng của nàng, Vô Tâm kia sớm đã đạt đến võ hoàng bảo sao hắn ta lại ngang ngược hống hách đến vậy, giờ mới biết hắn ta đích thực có tư cách đó.
Lăng Nhất Tiêu trông thấy thực lực hiển uy của Vô Tâm sắc mặt thay đổi cũng thận trọng với tiểu tử này hơn trước, trong tông môn hắn là người trẻ tuổi nhất đạt đến võ hoàng tam trọng ngoài ra cũng chỉ có hai thánh tử khác đạt đến võ hoàng cảnh nhất trọng, giờ lại thêm một Vô Tâm xuất hiện đã vậy mới có 15 tuổi đã đạt đến võ hoàng để một hai năm nữa nếu hắn phát triển thì vị đệ nhất bảng thánh tử của hắn sớm muộn gì cũng sẽ đổi chủ.
Bạch Mi Lão Nhân trông thấy vậy trong lòng thầm một tiếng kinh hỉ không nghĩ bản thân mình lại nhặt được vàng có thiên tài tu luyện như hắn Thánh Đan Phong sau này ai dám nói là Phong yếu nhất trong tông môn.
Kể cả ngươi có là võ hoàng đi chăng nữa chúng ta cũng không sợ, Vân Dương tiền bối là võ thần mãi mãi là một tượng đài anh hùng ngươi mãi mãi sẽ không vượt qua được ngài ấy đâu.