CHƯƠNG 135: NGÀY THÀNH HÔN ĐẾN GẦN
Đồ ăn sáng đến rồi đây, đã để mọi người đợi lâu.
Âm thanh trong trẻo từ phía trong bếp truyền ra, không ai khác chính là Bạch Linh trên tay nàng lúc này mang ra một đĩa thức ăn thơm phức.
Đặt thức ăn trên bàn một đĩa sứ trên đó là tám cái bánh bao màu trắng tinh rất thơm.
Bạch Linh ngươi lần đầu nấu ăn, liệu món ăn này dùng không đau bụng chứ.
Cổ Viêm nhìn vào đĩa bánh bao rồi quay sang tò mò hỏi lại.
Hừ, không thích ăn thì cứ đổ đi, ta đã mất công vào bếp làm còn đỏi hỏi, nói thêm câu nữa có tin ta cho huynh nhịn luôn không?
Bạch Linh trừng mắt khẽ quát.
Lần lượt phía sau Ngọc Nhi cùng đám người A Ly bước ra bày ra những món ăn lạ rất thơm rất bắt mắt, phần còn dư họ mang sang bàn khác để dùng ăn.
Ngon, ngon lắm không ngờ tay nghề nấu nướng vị thê tử tương lai của Vô Tâm lão đệ lại tuyệt diệu đến vậy, sau này nhất định phải trân trọng họ đấy.
Tửu lão vừa ăn vừa uống rượu tấm tắc khen ngon.
Điều đó là đương nhiên, Vô Tâm ta chọn nữ nhân ưu tiên chính là phải biết nấu ăn đối với nữ nhân quan trọng nhất vẫn là thêu thùa nấu nướng đến những việc đó còn không làm được thì đừng nghĩ đến chuyện khác.
Cổ Viêm cười hãnh diện cao giọng nói.
Ngọc Nhi bên cạnh nghe vậy trong lòng cười thầm vui sướng, Cổ Viêm trước giờ vẫn vậy chỉ thích thưởng thức mỹ vị nhân gian, nàng hiểu được điều này nên đã quyết tâm học hỏi để trở thành một đầu bếp giỏi, thấy hắn ăn ngon như vậy công sức nàng bỏ ra cũng không uổng phí.
Nói vậy ngươi không phải là người của Vân thị nhất tộc vậy ngươi làm cách nào mà tu luyện đến trình độ như vậy.
Tửu lão giật mình sửng sốt vội hỏi.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng quả thực ta trời sinh đầu óc không được thông minh như người ta nhưng ông trời cũng không phụ bạc cho ta thiên phú tu tu luyện nhanh hơn người thường, vì thế ta điên cuồng tu luyện mới có thành tựu ngày hôm nay.
Cổ Viêm mở miệng thẳng thắn đáp.
Chính vì lý do đó mà ngươi lựa chọn nhưng bộ công pháp võ kỹ tầm thường để học thay vì võ kỹ phức tạp.
Đằng Vân Phi lão giả mở miệng phán.
Chính là lý do đấy, ta cũng đâu có muốn …
Cổ Viêm gãi đầu hài hước nói.
Mặc dù tu vi hiện tại ngươi không tệ nhưng nói gì thì nói chúng ta là võ giả ưu tiên hàng đầu chính là tu luyện võ kỹ, hồn kỹ chỉ là phụ, ngươi có điều không biết hồn kỹ mặc dù rất mạnh nhưng tiêu hao rất nhiều huyền khí mà võ kỹ tu luyện tiêu hao ít hơn, hỗn kỹ cấp bậc càng cao tiêu hao càng nhiều nên từ trước tới nay cường giả cấp bậc cao chủ yếu là dùng võ kỹ thay cho hồn kỹ nếu gặp phải đối thủ quá mạnh mới đem hồn kỹ ra so tài kẻ nào trụ được đến cuối cùng chính là kẻ thắng.
Tửu lão mở miệng nói.
Lời này lão già này nói không sai, lúc trước giao đấu với Cát Nhĩ La hắn tiêu hao không ít huyền khí thi triển hồn kỹ nếu không phải có đan dược cao cấp phụ trợ sợ rằng người ngã xuống là hắn.
Nhưng có điều hai lão đầu này còn không biết thời thế thay đổi rồi, nhờ có Ngọc Nhi mà Cổ Viêm không cần phải dùng đến võ hồn để tu luyện, giờ đây hắn có thể trực tiếp hấp thu thiên địa linh khí giống người của thiên giới, không những thế có một cường giả lợi hại như nàng làm thê tử cho dù đám thiên tài kia có lợi hại đến mấy cũng không thể đuổi kịp được tốc độ tu luyện của hắn sau này.
Trông thấy tiểu tử này bắt đầu suy nghĩ về chuyện này, Tửu lão vuốt râu cười nói tiếp.
Nếu ngươi không chê bai ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ truyền thụ tất cả những gì học được cả đời cho ngươi, dù là tên ngốc vào tay ta đều trở thành thiên tài hết.
Đằng Vân Phi nghe lão già này nói vội chen lời vào ngay.
Vô Tâm đừng nghe lão già đó nói, một kẻ chỉ thích uống rượu thì có thể dạy dỗ được gì, chi bằng theo ta chỉ cần ngươi đồng ý cho dù là thiên giai võ kỹ ta cũng có thể dạy cho ngươi.
Tửu lão nghe được không nhìn được cười chế giễu lão già kia nói.
Đằng Vân Phi từ khi nào ngươi lại có khiếu hài hước đến vậy, tưởng thiên giai võ kỹ là đồ bàn ngoài chợ sao mà dễ dàng có được như vậy, theo ta được biết ngươi cùng lắm võ kỹ mới chỉ là trung phẩm địa giai lấy đâu ra thiên giai mà dạy cho hắn.
Ngươi!
Đằng Vân Phi nghe được lời này tức giận không nhịn nổi, trước mặt tiểu bối lại không giữ thể diện rất muốn đánh vào cái mặt già kia một cái cho hả giận.
Phải rồi nội sơn đại chiến một tháng sau sắp diễn ra mà đại hội đấu giá bảy ngày sau tổ chức, không biết tông môn lần này có cử ai tham gia không?
Cổ Viêm bật cười đổi chủ đề lên tiếng hỏi.
Nói đến chuyện này chính là Bạch Mi Lão Nhân là người nóng vội nhất muốn đến tìm ngươi hỏi Thanh Long Đan tuyệt phẩm hoàn mỹ từ đâu mà có, lão ta nhớ trước giờ mình làm gì có thể tạo ra được đan được cấp độ truyền thuyết như vậy, lão ta khẳng định trước giờ chưa từng quen biết với luyện dược sư cấp bậc võ đế lấy đâu ra đan dược cao cấp như thế, trên thế gian này ngoài Vân Dương võ thần năm đó miễn cưỡng cũng chỉ tạo ra đan dược có tám đạo kim văn chín đạo kim văn cũng là lần đầu tiên xuất hiện trên thế gian, nếu không phải vì thể diện của tông môn có lẽ hôm nay người ngươi gặp không phải là bọn ta mà là lão ta.
Tửu lão khuôn mặt trở nên nghiêm túc nói.
Vô Tâm ta hỏi ngươi, đan dược này ngươi rốt cuộc lấy từ đâu, tại sao lại vô ý để lọt vào tay của Thiên Mộng lâu hám tài đó.
Đằng Vân Phi nhíu mày lên tiếng tra hỏi.
Ai biết được, ta chỉ có bán cho cô ta một bình đan dược tam phẩm để kiếm chút linh thạch sắm đồ sính lễ, nhưng cô ta cứ khăng khăng đan dược đó là của ta, lúc đó ta cũng chỉ biết tin trong bình đan dược đó lại có loại cực phẩm đến vậy, chỉ có cách hỏi Bạch Mi lão già đó cho ra lẽ, nhưng đến cuối cùng không cách nào thu hồi đan dược lại còn bị An Nhã đó tính kế.
Cổ Viêm lắc đầu thở dài nói.
Xem ra Thiên Mộng lâu lần này không thể thoát khỏi kiếp nạn của đắc tội Bắc Minh Thần Tông nếu là vật của tông môn nhất định sẽ không lọt vào tay người ngoài.
Tửu lão mặt nghiêm túc đáp lại.
Cái này thì chưa chắc cô ta hiện giờ có ba tấm bình phong kia che chở chúng ta muốn động vào cũng rất khó.
Đằng Vân Phi cười nói.
Lục phẩm đan dược chín đạo kim văn xuất thế không biết sẽ gây nên trận mưa tanh gió máu như thế nào đây.
Hồng Linh bất đắc dĩ cười khổ nói.
Bạch Linh tỷ, Anh Túc tỷ chuyện thành hôn với lão đại chúng ta bao giờ mới diễn ra vậy.
A Ly mở miệng hỏi.
Chúng ta dự định ba ngày sau tiến hành tổ chức.
Bạch Linh mỉm cười đáp lại.
Gấp quá không biết phụ mẫu của Vô Tâm có đến kịp không?
Quách Thanh Liễu mở miệng tự hỏi.
Nói mới nhớ thành thân phải có phụ mẫu, có lẽ bây giờ ta nên đi tìm một cặp đôi tuổi tác cao để làm phụ mẫu thay ta.
Cổ Viêm chợt nhớ ra đứng dậy nói.
Phụ mẫu ngươi đâu tại sao lại phải thuê người ngoài đóng giả?
Đằng Vân Phi ngạc nhiên hỏi.
Ta từ nhỏ đã mồ côi lấy đâu ra phụ mẫu mà làm chứng, không tìm người ngoài nên thì tìm ai.
Cổ Viêm vô tư đáp lại.
……
Tối hôm đó tại một quán ăn nổi tiếng trong Mộng Vân thành mọi người cùng nhau vui vẻ uống rượu ăn uống chúc mừng ngày thành hôn tương lai sắp diễn ra của hắn cho đến khuya mới chịu rừng lại, cũng vì quá say họ quyết định ngủ lại ở lầu hai có đủ phòng trọ để ở.
Tại phòng của Cổ Viêm, lúc này đây hắn đang vận công đẩy hơi rượu ra bên ngoài, có Mộc Thiên Sinh Linh Tinh trợ giúp hắn nhanh chóng hồi phục lại.
Màn đêm buông xuống hắn và Ngọc Nhi ở trong phòng ân ái với nhau cuốn chặt lấy nhau đến tận đêm khuya đến khi cả hai người thấy mệt mới chịu dừng lại.
Ngọc Nhi sao hôm nay muội ăn ít quá vậy liệu có đói không?
Cổ Viêm cất giọng khẽ hỏi.
Có thai rồi sao có thể ăn uống thoải mái như trước được, huynh yên tâm đi chúng ta không đó trước khi bữa tiệc diễn ra chúng ta đã ăn nhẹ.
Ngọc Nhi ôm hắn cười nói.
Cổ Viêm huynh thực sự muốn tìm một phụ mẫu giả để làm chứng sao?
Ngọc Nhi cất giọng hỏi tiếp.
Hết cách, đây là phong tục của con người, ta cũng đâu có muốn.
Cổ Viêm gượng cười nói.
Không nhất thiết phải như vậy, chúng ta có thể mượn trời đất làm phụ mẫu cũng không sao?
Ngọc Nhi cười nói.
Còn có thể làm được như vậy sao, nếu thế thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Cổ Viêm mừng rỡ cười nói.
Nghe nói nhân loại có con phải mất 9 tháng 10 ngày không biết yêu thú thì sao?
Cổ Viêm quay sang hỏi Ngọc Nhi nói.
Sao tự nhiên huynh lại hỏi chuyện đó, không lẽ tên xấu xa nhà huynh vẫn chưa từ bỏ ý đồ với Bạch Linh đó.
Ngọc Nhi nhíu mày trách mắng.
Tò mò thôi mà làm gì mà căng thế, ta chỉ muốn biết loài người và động vật thời gian sinh nở liệu có giống nhau không thôi.
Cổ Viêm bật cười cật giọng chấn an nộ khí của nàng.
Hừ, tốt nhất là huynh biết điều chút đi, đừng quên những gì huynh hứa với muội trước đây, muội vẫn là một câu nói cũ bất kỳ ai muốn nằm chung một giường với huynh phải bước qua xác muội.
Cơ hội duy nhất muội dành cho huynh và Bạch Linh tại vì hai người không biết nắm lấy vì thế sẽ không còn cơ hội thứ hai dành cho huynh đâu.
Ngọc Nhi lạnh lùng cảnh cáo.
Muội nghĩ Cổ Viêm ta đây lại muốn giao phối với động vật sao, nếu không phải lo lắng cho hạnh phúc sau này của Bạch Linh có cho không ta cũng không thèm, ta đã cho cô ta cơ hội được làm thê tử của ta nhưng cô ta lại dám từ chối vì thế cho dù bây giờ cô ta có quỳ xuống cũng đừng mong ta chấp thuận.
Cổ Viêm thẳng thắn đáp.
Ngọc Nhi vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn vào những lời nói của Cổ Viêm nhưng thấy hắn thẳng thắn trong chuyện tình cảm như vậy, nàng cũng có thể bớt phần nào lo lắng, nhưng không thể không đề phòng, Cổ Viêm dù gì cũng là nam nhân dễ thay lòng đổi dạ cũng không phải không thể xảy ra được.
Nhưng Ngọc Nhi này cái ả nữ nhân điên Thiên La Dạ Nguyệt cô ta muốn độc chiếm ta cho riêng mình thì lúc đó muội phải làm sao, muội cũng đâu phải là đối thủ của ả, phải chăng lúc đó muộn cũng sẽ nhượng bộ cho ả ta nằm chung giường với ta không?
Cổ Viêm cười trêu đùa.
Muội đã nói rõ cho dù là ai, muốn nằm chung giường với huynh phải bước qua xác của muội, Ngọc Nhi này trước giờ chưa từng biết sợ là gì, cho dù đó có là Đại Đế Thiên Chủ.
Nếu huynh thật sự thích muội, sẽ không để cho muội vì huynh mà ngã xuống đâu đúng không?
Ngọc Nhi nhíu mày cười đáp.
Điều đó là đương nhiên, ta sẽ không để ai bắt nạt muội, cho dù đó có là Đại Đế Thiên Chủ gì gì đó, thử động đến nữ nhân của ta thử xem, có ngày ta đấm cho gãy hết răng.
Cổ Viêm hai tay chặt ôm nàng hôn lên trán nàng cười nói.
Muội tin huynh, Cổ Viêm ca sẽ không làm muội thất vọng.
Ngọc Nhi ôm chặt hắn trong hạnh phúc cười nói.
Phải rồi, muội chưa trả lời câu hỏi của ta, giữa loài người và động vật quá trình sinh sản có giống nhau không vậy?
Cổ Viêm hỏi tiếp.
Theo như muội được biết nếu chưa hóa hình có thể mất vài trăm năm thậm chí đến vạn năm tùy thuộc vào các chủng tộc khác nhau, còn nếu như hóa hình thành người thời gian có thể sẽ ngắn hơn một nửa so với ở dạng yêu thú.
Ngọc Nhi mở miệng giải thích.
Thì ra là vậy, không ngờ giữa loại người và động vật lại có sự chênh lệch thời gian lớn đến vậy, bảo sao nếu xét về số lượng loài người lại vượt trội hơn các giống loài khác có thể làm chủ chiều không gian vũ trụ này.