CHƯƠNG 141: THIÊN LONG BĂNG YÊU TỘC
Lân Thiên còn ngươi thì sao, ngươi nên nhớ rằng bản thân ngươi hay Vương Hổ so với Lam Hải còn quá yếu để có thể mượn sức mạnh của hành tinh nguyên tố để sử dụng, tiềm năng của ngươi còn nhiều vẫn có thể phát triển thêm, nếu bản thân ngươi chỉ dừng lại ở đây thì ngươi không có tư cách cùng ta xông pha ra thế giới bên ngoài kia.
Hãy suy nghĩ kỹ lại những lời ta vừa nói đi.
Cổ Viêm hướng về phía Lân Thiên mở miệng nghiêm túc hỏi.
Chủ nhân, Vương Hổ hắn có biết những chuyện này không?
Lân Thiên ngước nhìn hắn bình tĩnh đáp lại.
Tất nhiên là biết, mặc dù hắn cũng do dự giống như ngươi, nhưng hắn vẫn lựa chọn được hồi sinh lại, bởi vì hắn biết đây là cách duy nhất để bản thân mình mạnh mẽ lên.
Cổ Viêm lên tiếng đáp lại.
Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu như chúng ta hồi sinh lại, liệu chúng ta có biến thành bộ dạng yêu thú yếu ớt như trước kia trước mặt ngài không?
Lân Thiên thấp giọng hỏi tiếp.
Ai mà biết được sẽ có chuyện gì xảy ra nếu như tước bỏ chức vị tinh chủ của hành tinh nguyên tố để hai ngươi có thể hồi sinh.
Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, các ngươi cũng phải cố gắng hết sức mà vượt qua.
Các ngươi cũng đừng quá lo lắng cho dù không có ta ở bên vẫn còn có Bạch Linh ở bên cạnh hỗ trợ các ngươi, nên các ngươi sẽ không gặp quá nhiều khó khăn đâu.
Cổ Viêm vui vẻ đáp lại.
Sao lại là ta, ngươi bỏ ta thì đã đành rồi, bây giờ còn bắt ta làm bảo mẫu trông trẻ ư?
Ngươi muốn trông chúng tự mình đi trông chúng đi, lão nương không có rảnh.
Bạch Linh nghe hắn nhắc đến tên mình nhíu mày quát.
Câm miệng, ở đây ai cho ngươi lên tiếng ở đây, Cổ Viêm bảo sao thì làm vậy đi, hỏi nhiều có tin lão nương bóp chết ngươi không.
Ngọc Nhi nghe ả nói tức giận trợn trừng quát.
Ngươi!
Bạch Linh nghe đến đây khuôn mặt trở nên tràn đầy nộ khí, nhưng biết thực lực của ả nữ nhân này quá mạnh so với bản thân, nên cũng chỉ biết nhẫn nhịn cho qua chuyện.
Ngọc Nhi, ta bảo muội bao nhiêu lần rồi, làm nữ nhân của ta phải ngoan ngoãn hiền dịu cơ mà.
Sao nói hoài không chịu sửa vậy.
Còn không mau xin lỗi Bạch Linh đi.
Cổ Viêm nhíu mày nhìn nàng quát lớn ra lệnh.
Huynh bắt ta xin lỗi ả yêu nữ đó sao, sao huynh dám nói với ta như vậy.
Huynh có biết ta là ai không?
Ngọc Nhi mặt đỏ bừng phẫn nộ quát lại.
Còn dám to tiếng với ta như vậy, rõ ràng muội sai trước, người ta đâu có làm gì muội đâu mà muội đòi giết người ta.
Chẳng lẽ một câu xin lỗi với muội khó khăn đến vậy sao?
Cổ Viêm trừng mắt quát lại.
Ta hành động như thế cũng vì huynh, ả ta có thái độ bất kính với huynh, ta trừng trị ả là điều đương nhiên vậy mà huynh dám trách ta, huynh không cảm thấy làm vậy quá đáng với ta lắm sao?
Ngọc Nhi nhíu mày quát lớn đáp lại.
Nữ nhân này nhất định không chịu mở miệng xin lỗi, Cổ Viêm cũng không còn cách đến gần Bạch Linh mở lời xin lỗi thay cho nàng.
Là ta không biết dạy dỗ thê tử, ta thay mặt nàng ta xin lỗi ngươi.
Cổ Viêm cúi đầu trước mặt Bạch Linh giọng nghiêm túc nói.
Có cần làm đến mức đó không dù sao ngươi cũng là có địa vị không nhỏ mà.
Bạch Linh ngạc nhiên hỏi.
Địa vị hay không địa vị quan trọng đến vậy sao, tất cả việc ta làm chỉ là làm đúng nguyên tắc sống của mình thôi.
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Đối xử tốt với ta, ta sẽ đối xử tốt lại gấp mười.
Và ngược lại nếu làm ta chịu tổn thương ta sẽ khiến chúng chết một cách vô cùng thê thảm.
Giọng điệu đanh thép vừa cất lên, Cổ Viêm lập tức biến mất cùng Lam Hải, thay thế vị trí đứng của Cổ Viêm hiện tại chính là Vương Hổ.
Những gì chủ nhân các ngươi vừa nói các ngươi nghe rõ rồi đúng không?
Ngọc Nhi nhìn hai bọn chúng mở miệng lạnh lùng hỏi lại.
Vương Hổ ta không có ý kiến gì, chủ nhân bảo ta làm sao thì ta làm vậy, ta chấp nhận từ bỏ chức vị tinh chủ của mình để được hồi sinh đúng như nguyện vọng của chủ nhân.
Ta sẽ chứng minh cho ngài ấy thấy, ta xứng đáng được làm thuộc hạ trung thành của ngài ấy.
Vương Hổ thẳng thẳng nhìn nàng đáp lại.
Lân Thiên còn ngươi, ngươi tính sao.
Ngọc Nhi hướng tầm mắt về gã thiếu niên lục bào mở miệng hỏi.
Hết cách rồi, nếu con hổ đó còn không sợ thì tại sao ta lại phải sợ cơ chứ, ta cũng muốn xem thử xem giữa hai chúng ta ai sẽ là kẻ có tốc độ tu luyện nhanh hơn, xứng đáng làm thuộc hạ của chủ nhân hơn.
Lân Thiên liếc nhìn về phía Vương Hổ giọng điệu bỡn cợt nói.
Ngươi dám thách thức ta sao, vậy ta chống mắt lên xem tiểu tử ngươi rốt cuộc có bản lãnh gì.
Vương Hổ nhếch mép cười khinh thường nói.
Để rồi xem, cứ chuẩn bị mở to mắt ra mà xem cho kỹ thiên phú của lão tử đi.
Lân Thiên không thua kém cưởi khẩy một tiếng khinh thường để lộ ra răng nanh sắc nhọn của mình, mở miệng đáp lại.
Sau khi quyết định xong mọi chuyện cả hai bọn chúng trực tiếp truyền âm cho Cổ Viêm chấp nhận yêu cầu của hắn.
Cổ Viêm lúc này trốn trong phòng vệ sinh, nghe thấy quyết định của chúng trong lòng hiện một tia kinh hỉ xem ra biểu hiện của chúng không làm hắn thất vọng.
Chỉ một ý niệm trực tiếp phá bỏ khế ước của hai bọn chúng với hành tinh nguyên tố của mình để bọn chúng trở lại nguyên dạng của mình, nhưng vẫn không quên lưu lại một tia linh hồn chờ đợi một ngày nào đó chúng sẽ quay trở lại.
Vương Hổ và Lân Thiên sau khi bị tách khỏi Vĩnh Hằng Vũ Trụ liền biến thành nguyên bản của mình là một trứng linh thai một hắc sắc một lục sắc lơ lửng giữa không trung?
Ngọc Nhi thấy vậy khẽ phất tay hút hai linh thai này lại gần phía mình, ngay sau đó lại phất tay một cái Tỏa Yêu Tháp một lần nữa lại xuất hiện như ngọn đại sơn sừng sững trên bề mặt băng đảo.
Ngay bây giờ ta sẽ hồi sinh cho thuộc hạ của ngươi cùng đám Lân Thiên và Vương Hổ, vì thế đành phiền ngươi đứng ở ngoài canh trừng giúp ta.
Ngươi có ý kiến gì không?
Ngọc Nhi liếc nhìn về phía Bạch Linh lạnh lùng nói.
Mặc dù không ưa gì ngươi nhưng lần này vì thuộc hạ của ta, ta sẽ chấp nhận nghe theo ngươi một lần.
Mau vào trong đi, ở ngoài này có ta trấn thủ sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám làm phiền các ngươi đâu.
Thực lực của Bạch Linh ở dưới hạ vị diện này đã thuộc dạng đỉnh cấp cường giả, Ngọc Nhi đương nhiên rất yên tâm, để không làm mất nhiều thời gian, nàng trực tiếp đem linh thai của Vương Hổ và Lân Thiên vào trong dùng Sinh Linh Chi Thủy hồi sinh cơ thể cho bọn chúng.
Bạch Linh ở bên ngoài ngồi xếp bằng lơi lửng trên không trước cửa tháp trấn giữ, với thực lực hiện tại của mình, nàng rất tự tin không một đối thủ nào dám đơn thương độc mã đối chiến với nàng, thậm chí kể cả đám cường giả thuộc dạng đỉnh cấp trên đại lục đến đây cũng không có cửa đấu lại với nàng.
Đối chọi với một yêu đế nửa bước yêu tổ như nàng khác gì đang đối đầu với một võ thần cường giả lấy trứng trọi đá.
Thấm thoát đã năm canh giờ trôi qua, bên ngoài Băng Vực Yêu Đảo vẫn yên ắng không một bóng người, Bạch Linh vẫn lẳng lặng xếp bằng lăng không trước tỏa yêu tháp.
Bật chợt lúc này đây nàng ta mở mắt ra, sắc mặt có chút biến chuyển như sắp có chuyện kinh thiên động địa gì sắp xảy ra, nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, hướng về hướng nam cách đó không xa nở một nụ cười tươi rõng rạc nói.
" Đừng có lẩn trốn như mấy con chuột nhắt như thế, nếu đã đã có gan đến lãnh địa của lão nương thì nên biết lãnh hậu quả như thế nào "
Trông thấy cỗ sát khí tỏa ra từ nữ nhân này, đám người ở phía xa kia biết bản thân mình đã bị người ta phát hiện, dù che dấu khí tức tốt đến mấy nếu phải gặp cao thủ thật sự đối với họ chẳng qua là mấy trò vặt vãnh.
Từ phía xa, có hai đạo khí tức yêu tộc bay tới, một nam một nữ thực lực yêu hoàng cường giả tương đương với võ tông, võ tôn cảnh cường giả.
Nhìn lướt qua Bạch Linh cũng có thể nhận ra tu vi bọn chúng là yêu hoàng nhất giai cũng tức là võ tông cảnh nhị trọng của nhân tộc, thể trạng vẫn còn yếu ớt so với các cường giả yêu hoàng khác xem ra hai tên này tấn thăng lên cấp bậc yêu hoàng chưa được lâu.
Tiền bối đại giá quang lâm, Thiên Long Băng Yêu Vực chúng ta thật là thật vinh hạnh cho tộc nhân chúng ta.
Gã yêu tộc thân hình cao lớn với làn da ngăm đen bước lên trước cúi đầu ôm quyền hành lễ cười nói.
Ồ thì ra là người của Thiên Long Băng Yêu Vực, thật không ngờ sau thời gian dài ngủ say tộc nhân các ngươi lại mở rộng lãnh địa tới mức này.
Bạch Linh liếc nhìn hai tên yêu tộc nở một nụ cười băng lãnh đáp.
Hai tên yêu tộc này cũng không phải kẻ ngốc từ chỉ cần nhìn ánh mắt của Bạch Linh cũng đủ thấy nữ nhân này ngay từ đầu không có thiện ý, tay trái sau lưng cầm sẵn một miếng ngọc lục bảo từ từ rót năng lượng vào trong đó, có vẻ như đây là cách truyền âm của yêu tộc.
Tiền bối hai chúng ta chỉ là vô tình đi qua đây thôi, nếu không còn chuyện gi khác chúng ta xin được cáo lui.
Nữ tử yêu tộc bất đắc dĩ cười gượng một tiếng, cúi đầu hành lễ trước mặt Bạch Linh đáp.
Bạch Linh thân là yêu đế những hành động ngu ngốc của chúng sao có thể qua mắt nàng được, chỉ là nàng có muốn phát hiện ra mà thôi.
Một cỗ năng lượng hàn khí tỏa ra từ tay phải nàng vương ra phía trước mặt nữ yêu tộc trước mặt hút lấy thân thể ả, ngay lập tức thân thể ả nữ nhân này bị hút về phía nàng đang bị nàng bóp cổ.
Tiền bối xin hãy nương tay.
Gã yêu tộc bên cạnh sắc mặt kinh sợ tột độ mồ hôi trên trán đầm đìa vội vã cầu xin.
Không thể trách ta được, vốn dĩ ta có ý định tha mạng cho các ngươi nhưng các ngươi lại không biết điều, lại dám trước mặt ta gọi người cứu trợ.
Chết cũng không oan.
Bạch vừa dứt lợi hàn khí ngay lập tức xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng yêu tộc khiến cho nữ nhân này cơ thể bị hóa đá, vỡ thành vô số mảnh vụn.