CHƯƠNG 134: NGƯỜI TÔNG MÔN ĐẾN

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 134: NGƯỜI TÔNG MÔN ĐẾN

CHƯƠNG 134: NGƯỜI TÔNG MÔN ĐẾN

Lão đại!

Trong lúc Cổ Viêm vui sướng đang ôm Ngọc Nhi trong vòng tay âu yếm, đột nhiên từ phía bên trong cánh rừng có âm thanh truyền lạ lại.

Là kẻ nào vây?

Cổ Viêm giật mình tự hỏi.

Nghe như tiếng của Tạp Bao Tử, có lẽ hắn đến mang đồ ăn sáng cho chúng ta đấy.

Ngọc Nhi cười nói.

Từ sâu bên trong rừng có bóng người bước ra dẫn đầu là Tạp Bao Tử mang theo cặp lồng bằng gỗ đựng thức ăn, tiếp sau là Tiểu Tu nhí nhảnh bước ra rồi đến một thiếu nữ hắc tử sắc y phục …

Là A Ly!

Cổ Viêm giật mình kinh ngạc vội buông nàng ra, chỉnh tề lại bộ dáng để người ngoài cuộc nhìn thấy thật mất mặt đặc biệt là hậu nhân của lão già Cổ Nguyên.

Là Bạch Linh tỷ còn nữ nhân lạ mặt kia là ai.

A Ly đồng tử mở to mắt nghi hoặc tự hỏi.

Mặc dù theo như những gì điều tra được Bạch Linh thuộc cấp thánh so với nhân loại là võ thánh cường giả, nhưng còn nữ tử thần bí kia thì sao có thể được lão thúc tổ nhìn trúng chắc chắn không phải hạng nữ tử tâm thường.

Lão đại, chúng ta nhớ ngài lắm.

Vệ Ưng (Cổ Hy) vẻ mặt mừng rỡ lên tiếng chào hỏi.

Phía sau còn có Lục Hồng đứng rụt rè, không nghĩ tới lại gặp tiểu tử đó trong hoàn cảnh như vậy, nàng không biết phải nói gì với hắn.

Nữ nhân kia bị làm sao vậy, từ khi nào một nữ nhân ngạo khí như cô ta lại trở nên nhút nhát như vậy thật không giống cô ta chút nào.

Cổ Viêm tay chống eo nheo mắt nhìn nàng tự hỏi.

Hồng Linh từ khi biết ngài sắp thành thân chính là có biểu cảm như vậy, có lẽ có mấy phần nuối tiếc a.

Vệ Ưng tủm tỉm cười trêu ghẹo nói.

Ở đây nói chuyện không tiện chúng ta mau vào trong thôn rồi nói tiếp.

Nhưng lão đại thức ăn sắp nguội, có lẽ chúng ta nên ăn trước rồi hẵng rời đi.

Tạp Bao Tử mở miệng khẽ khuyên.

Cốc!

Tên ngu ngốc nhà ngươi có biết thế nào gọi là tiếp khách không vậy, ở đây chỉ đủ phần cho ba người ăn không lẽ để cho những người khác đứng nhìn sao.

Cổ Viêm tức giận gõ nhẹ vào đầu hắn, trách mắng.

Hì hì, nói cũng phải a, ta quên mất chuyện này.

Tạp Bao Tử gãi đầu gượng cười nói.

…….

Bên trong Bách Gia thôn đi vào bên trong có một dãy bàn gỗ dài đặt ở giữa thôn để tiếp khách mà tại đó có đảm người Tửu Lão, Đằng Vân Phi cùng đám người Quách Thanh Liễu, Ngô Mãnh, Liệt Phong đang ngồi đợi.

Những người không liên quan đều bị họ đuổi đi chỗ khác bao gồm cả Tạp Bao Tử và Tạp Tiểu Tu họ không phải nội môn không có tư cách để nói chuyện với các bậc tiền bối nên Cổ Viêm đã cho họ rời đi trước.

Vô Tâm tiểu tử.

Tửu Lão vẫy tay chào hỏi trước.

Lão già ngươi không ở tông môn chạy đến đây làm gì?

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Không lẽ ta đến uống rượu mừng của ngươi không được sao, đừng quá keo kiệt như vậy chứ.

Tửu lão cười đùa nói.

Rượu mừng đương nhiên có nhưng ngày thành hôn của ta không tiếp những kẻ đi tay không đâu!

Cổ Viêm mắt khẽ lườm nhìn lão thản nhiên nói.

Ha ha, đương nhiên là sẽ có quà ngươi nghĩ sao một trưởng lão trong tông môn lại keo kiệt như vậy chứ.

Tửu lão khuôn mặt hài hước cười nói.

Bọn muội vào trước chuẩn bị lại bữa sáng, huynh ở đây chịu khó chờ đợi chút..

Ngọc Nhi mở miệng nói.

Được rồi, hai người vào trước chuẩn bị đi, nhớ đừng để ta đợi lâu quá đấy.

Cổ Viêm gật đầu cười đáp lại.

Ngọc Nhi đi trước Bạch Linh đi theo sau, thân phận Ngọc Nhi dấu rất kỹ không một chút sơ hở khiến đám người tông môn không cách nào phát hiện ra thực lực nàng mạnh đến mức mà họ không thể tưởng tượng ra được.

Còn Bạch Linh thì khác mặc dù có che giấu đến đâu cũng không thể che nổi khí chất vương giả của mình trước mặt đám người kia lúc nữ nhân này rời đi chính lúc này Đằng Vân Phi kia nhìn chằm vào nàng với khuôn mặt nghi ngờ, Bạch Linh cũng không phải là dạng ngươi có thể dễ dàng động vào, ánh mắt của lão nhìn nàng khiến nàng rất khó chịu, một cái trừng mắt đáp lại khiến lão ta rùng mình mà không dám nhìn thẳng giống như một con chuột nhắt gặp phải một con mèo lớn.

Chúng ta đi thôi!

Ngọc Nhi vô tư cười giục nói.

Sau khi hai vị nữ tử này rời đi, Đằng Vân Phi kia lúc này tâm thần mới bình tĩnh lại giống như vừa thoát khỏi nanh vuốt của tử thần.

Lão đại chúng ta cũng muốn vào trong phụ giúp một tay cho nhanh không biết ý ngài sao?

A Ly nhỏ giọng khẽ hỏi.

Đi đi, đi hết đi, nữ nhân các người ở đây cũng chỉ vướng tay vướng chân.

Cổ Viêm cau mày phủi tay cho lui.

Trong gian bếp, đây là khu vực công cộng mà người trong thôn mới xây lại phục vụ cho hôn lễ của Cổ Viêm cách bàn gỗ nơi bọn họ ngồi ngoài kia không xa, khu vực bên trong rất rộng lớn lương thực thực phẩm từ thịt đến rau củ quả đều là hàng chất lượng.

Ngươi bản thể là yêu thú, liệu có quen với những thứ này không?

Ngọc Nhi mở miệng khẽ hỏi.

Trước đây không quen nhưng đã thành người rồi tất nhiên phải làm quen dần huống chi chúng chỉ là thịt gia súc bình thường.

Bạch Linh vui vẻ đáp lại.

Hai vị tỷ tỷ, có cần chúng ta phụ một tay không?

A Ly bước vào mở miệng cười hỏi.

Được chứ, các muội vào đi nhiều người làm sẽ nhanh hơn.

Ngọc Nhi cười thân thiện vẫy tay chào đón.

Bên trong phòng bếp, Ngọc Nhi bắt đầu thể hiện tài năng nấu nướng mà mình đã học suốt 200 năm qua, Bạch Linh thiếu kinh nghiệm chăm chú nhìn theo học rất nhanh thoáng chốc có thể biết được cách thức chế biến.

Hồng Linh đứng bên cạnh cảm thấy tự ti, rõ ràng về ngoại hình hai nữ tử này đạt tiêu chuẩn của thiếu nữ mười tám khúc nào ra khúc đấy, thân hình cao ráo so với Vô Tâm cao lớn ở ngoài kia cũng chỉ thấp hơn một cái đầu, còn bản thân nàng lại chỉ đứng đến cổ của người ta.

Anh Túc cô nương, ngươi là người lớn lên trong thôn này sao, làm thế nào mà quen biết được Vô Tâm.

Hồng Linh thái rau bên cạnh khẽ hỏi.

Đúng vậy ta đích thực lớn lên ở đây, đối với Vô Tâm cũng chỉ tình cờ gặp, tình cờ thích, có thể coi đó là duyên phận.

Ngọc Nhi (Anh Túc) vô tư cười nói.

Bạch Linh cô nương không lẽ cũng vậy!

Quách Thanh Liễu hiếu kỳ chen lời vào nói.

Ta với Vô Tâm cũng chỉ là bạn bè qua lại, ta lần đầu gặp hắn ở Lưu Hương Thành từ khi hắn gia nhập tông môn ta không cách nào gặp mãi cho đến khi hắn rời khỏi đó chúng ta mới được gặp nhau.

Bạch Linh thản nhiên giải thích.

A Ly đứng bên cạnh nghe họ nói đương nhiên nàng là người hiểu rõ nhất sao có thể tin chuyện bịa đặt của bọn họ lừa được đám người ngu ngốc ngoài kia nhưng sao có thể lừa được nàng.

Bạch Linh yêu thánh kia lai lịch từ đâu mà ra thuộc khu vực nào của yêu tộc, khoảng thời gian chia tay Cổ Viêm rốt cuộc đã đi đâu, tại sao bây giờ mới xuất hiện trở lại, còn Anh Túc kia theo suy đoán của nàng có thể trở thành thê tử của lão thúc tổ chắc hẳn cũng không phải dạng người tầm thường.

Khoảng thời gian ở bên cạnh lão thúc tổ nàng lại đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, sự thần bí mà bọn họ đem lại nàng không thể không tò mò được.

Hồng Linh và Thanh Liễu tuy không biết rõ thân phận của Bạch Linh nhưng chỉ dựa vào nữ nhân này có thể trở thành bạn của Vô Tâm cũng đủ thấy nữ nhân này thực lực không phải dạng tầm thường, nên không có một chút ý nghĩ đắc tội.

Nếu họ mà biết thực lực thật sự của nàng ta không biết sẽ sốc đến mức nào, nghĩ thế nào cũng không ra bản thân đang đứng chung một bếp với một tuyệt thế cường giả từ thiên giới, và một yêu đế cửu giai tại Phục Long đại lục.

Bên ngoài bàn gỗ nơi những đấng mày râu đang nói chuyện vui vẻ, chính xác chỉ có mình Cổ Viêm vui vẻ nói chuyện tiếp khác, những người khác chỉ cố gắng tỏ ra cười nói đáp lại, nhưng trong lòng ai nấy đều có một câu hỏi liên quan đến hắn và thê tử tương lai của hắn.

Vô Tâm, ngươi dạo này thay đổi quá nhiều từ ngoại cao lớn đến hình khí lãnh đạm không nóng tính như trước, tu vi tăng vọt, giờ đây lại sắp có thê tử thiết nghĩ tông môn này không có gì dạy cho ngươi nữa.

Tửu lão cười khổ nói.

Lời này ngươi lại nói sai rồi, ở trong tông môn còn rất nhiêu thứ ta phải học như luyện đan, chế tác vũ khí, luyện khôi lỗi cái nào cũng chưa học sao lại nói không còn gì dạy ta.

Cổ Viêm cất giọng đáp lại.

Lời này Vô Tâm nói không sai, Tửu Lão không lẽ ngươi quên rồi sao trong kim bảng thiên cấp thánh tử có đệ nhất Lăng Nhất Tiêu, hắn hiện giờ tu vi đã đạt đến Võ Vương đỉnh phong không lâu nữa sẽ đạt đến võ hoàng có thể sẽ là kỳ phùng địch thủ với Vô Tâm hắn.

Đằng Vân Phi cất giọng giải thích.

Ha ha, trước đây có thể trong lớp đệ tử hắn ta là kẻ mạnh nhất nhưng thử nghĩ xem một người 18 tuổi mới chuẩn bị bước chân vào võ hoàng với một người 15 tuổi đã đạt đến võ hoàng khác biết này cũng quá lớn rồi đấy.

Tửu lão cười sảng khoái nói.

Nhưng ngươi cũng đừng quên võ hồn của hắn lợi hại tới mức nào luận về điểm này Vô Tâm chắc chắn không bằng hắn, muốn vượt qua hắn, tiểu tử này cần phải cố gắng nhiều lắm.

Đằng Vân Phi trầm giọng nói tiếp.

Lăng Nhất Tiêu đó lợi hại đến vậy sao?

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Rất lợi hại còn đến mức nào thì bọn ta chưa gặp nên chưa biết nhưng theo lời Đằng Vân Phi trưởng lão có thể hắn ta sẽ là một đối thủ đáng gờm với huynh đấy.

Liệt Phong mở miệng nói.

Mà kể ra cũng lạ, huynh tu luyện kiểu gì mà có thể nhanh chóng đạt đến võ hoàng vậy có thể chỉ bí quyết cho chúng ta có được không?

Ngô Mãnh bên cạnh tò mò hỏi.

Lời mà tiểu tử này hỏi cũng chính là câu hỏi trọng tâm mà những người ở đây muốn biết, họ muốn nghe từ chính miệng của hắn.

Đã là bí quyết đương nhiên phải tuyệt mật, tại sao ta lại phải chỉ cho các ngươi biết, nếu ai mà cũng giống ta thì trên đời này chỉ toàn thiên tài làm gì có phế vật như vậy thế giới này chẳng phải sẽ mất cân bằng sao, muốn một bước lên trời đâu có dễ dàng như vậy.

Cổ Viêm cao giọng thản nhiên đáp lại.

Nếu ta đoán không lầm ngươi là hậu nhân của vân gia ở Trung Đô, chỉ có hậu nhân của võ thần mới có tốc độ nghịch thiên như vậy.

Tửu lão mở miệng phóng đoán.

Nghe tới đây bọn Ngô Mãnh càng thêm kính sợ Vô Tâm, không nghĩ tới có thể gặp hậu nhân vân gia tại khu vực Bắc Đô hiện giờ.

Ha ha, các ngươi làm ta đau bụng muốn chết, nghĩ sao ta lại là hậu nhân của vân gia không lẽ trên thế gian này chỉ có gia tộc bọn chúng là mạnh nhất, phải biết kỳ nhân dị sĩ còn rất nhiều các ngươi ở Bắc Đô làm sao biết hết được những chuyện đó.