CHƯƠNG 133: TA SẮP LÀM PHỤ THÂN RỒI SAO!

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 133: TA SẮP LÀM PHỤ THÂN RỒI SAO!

CHƯƠNG 133: TA SẮP LÀM PHỤ THÂN RỒI SAO!

Rời khỏi Tỏa Linh Tháp, đám người Cổ Viêm quyết định quay trở về Bách Gia thôn, Ngọc Nhi nhan sắc tuyệt trần vì không muốn gây quá nhiều sự chú ý nên đã thay đổi diện mạo của mình trở thành nữ tử Anh Túc thân mặc bộ tử y như trước kia.

Cổ Viêm mặc dù hiểu những điều Ngọc Nhi đang làm, nàng làm vậy một phần để tránh sự chú ý của mọi người xung quanh, quan trọng hơn ở Phục Long đại lục này danh tiếng của nàng và Vân Dương quá nổi tiếng ai ai biết đến, ngộ nhỡ gặp lại bạn cũ cũng cảm thấy khó xử không biết phải đối diện ra sao cho phải, nhưng cho dù thế hai khuôn mặt khác nhau hoàn toàn khiến cho hắn có chút khó chịu không biết phân biệt ai là Anh Túc ai là Ngọc Nhi mặc dù cả hai đều cùng là một người.

Cổ Viêm ở phía trước Ngọc Nhi và Bạch Linh ở phía sau, Ngọc Nhi dáng đi khập khiễng trông rất đáng yêu.

Muội lại làm sao vậy, đi đứng kiểu gì thế kia đi, con gái con đứa đi đứng thì khép cái chân lại, đừng có làm ta mất mặt trước mọi người chứ.

Cổ Viêm quay đầu nhìn nàng khẽ trách mắng.

Huynh còn trách muội, không phải do huynh làm mạnh tay quá nên muội mới thành ra như thế này, huynh có biết cả sáng nay người muội đau ê ẩm thế nào không?

Ngọc Nhi nhíu mày trách mắng đáp.

Mệt với muội thật, chí tôn với chả thánh nhân, ở bên ngoài đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì không kêu ca một tiếng nào, đằng này có mỗi chuyện nhỏ xíu như vậy cũng không chịu được.

Haiz!

Cổ Viêm bước tới gần nàng cúi người xuống trong tư thế chuẩn bị để cõng nàng, lắc đầu thở dài nói.

Thấy hạnh động chu đáo lãng mạng của Cổ Viêm, Ngọc Nhi cảm thấy rất hạnh phúc được người mình yêu quan tâm như vậy nàng không vui sao được, nhẹ nhàng bám lên người hắn, tay cuốn chặt vào cổ hắn tủm tỉm cười.

Hành động của hai người này khiến Bạch Linh càng lúc càng cảm thấy nổi da gà nhưng cũng cảm thấy có chút ghen tỵ, trong thâm tâm của nàng cũng ao ước được Cổ Viêm đối xử với mình như vậy, nhưng biết làm sao đây hắn hiện giờ vẫn còn giận nàng còn bản thân nàng thấy hai người họ quá hạnh phúc không muốn xen vào mối quan hệ của họ nhưng cho dù nghĩ như vậy nhưng nếu được lựa chọn nàng cũng muốn được xen vào giữa hai người họ, nàng suy cho cùng cũng là nữ nhân, cũng muốn được ai đó yêu thương mình thật lòng.

Tâm trạng nàng lúc này rối như tơ vò không biết sau này phải đối diện với Cổ Viêm và Ngọc Nhi ra sao.

Bước vào trong thôn lúc này thấy Cổ Viêm cõng Anh Túc (Ngọc Nhi) khiến mọi người cảm thấy lo lắng không biết nữ tử này bị thương ở đâu, sắp đến ngày thành thân mà thành ra như vậy, với danh nghĩ là bậc phụ mẫu Tạp Cương và Liễu Khê là những người lo lắng nhất.

Cổ Viêm đại nhân rốt cuộc chuyện này là sao, Anh Túc có phải bị thương ở chỗ nào không?

Tạp Cương mở miệng trực tiếp hỏi.

Không có chuyện gi đâu, Anh Túc là do đi bộ bị mỏi chân nên ta cõng muội ấy một đoạn đó mà.

Cổ Viêm bật cười đáp.

Anh Túc có thật như Cổ Viêm đại nhân nói, con chỉ bị mỏi chân thôi đúng không?

Tạp Cương hỏi tiếp.

Ngọc Nhi không nói gì khuôn mặt có chút đỏ ửng gật đầu đáp.

Hành động kì lạ của nàng khiến cho Tạp Cương và Liễu Khê đều cảm thấy khó hiểu, không biết chuyện gì xảy ra với hai người, nhưng nếu nàng đã không sao họ cũng cảm thấy nhẹ lòng mà không tìm hiểu quá sâu.

Cổ Viêm đại nhân vị nữ tử này là ai, tại sao …?

Liễu Khê bước tới chỉ tay vào khẽ hỏi.

Nữ nhân này là Bạch Linh, chỉ là một người bạn ta mới quen mà thôi các ngươi đừng có để ý ả ta quá làm gì.

Cổ Viêm bình thản đáp lại.

Nhìn khí chất của nữ nhân này toát ra, cho dù là những người không am hiểu về võ học tu luyện cũng có thể cảm nhận một loại khí chất của bậc vương giả trên người nàng, nàng không phải là người bình thường, có thể làm bạn với Cổ Viêm cảnh giới chắc hẳn không thua kém hắn, nên không ai ở đây có cái suy nghĩ đắc tội với nàng.

Đặc biệt là đám nam nhân xung quanh mặc dù nhan sắc của nàng khiến họ không khỏi có chút rung động những cũng không có dám nhìn thẳng vào mặt nàng vì cặp mắt sắc lạnh kia toát ra sát khí khiến cho người ta lạnh sống lưng như muốn cảnh cáo những kẻ nào dám bất kính.

Đối với đám nữ nhân xung quanh cũng cảm thấy có phần ghen tỵ với nhan sắc tuyệt diễm của nàng nhưng đồng dạng với đám nam nhân kia cũng cảm thấy có chút sợ hãi trước ánh mắt sắc lạnh của nàng.

Hì hì, vị đại tỷ này thật xinh đẹp quá.

Mặc cho mọi người ngăn cản Tiểu Tu không một chút sợ hãi chạy đến lại gần Bạch Linh đỏ mặt nhìn về phía Bạch Linh cười nói.

Tiểu nhóc con, tuổi còn nhỏ mà miệng dẻo gớm.

Bạch Linh cúi xuống véo nhẹ má nó, nhíu mày cười nói.

Ui za, ta chết mất.

Được người đẹp chạm vào, Tiểu Tu giống như vạn tiễn tình yêu đâm xuyên qua, trái tim bé nhỏ này đã bị nàng làm cho tổn thương, đỏ mặt mà ngã xuống trong sự sung sướng.

Ngọc Nhi bên cạnh bất đắc dĩ cười khổ, không nghĩ tới phản ứng của nhóc tỳ này lại đáng yêu như vậy, tuổi còn nhỏ nhưng lá gan lại rất lớn.

Tiểu tử thối nhìn thấy rõ chưa, món quà của những người thành đạt đấy, sau này được nữ nhân xinh đẹp chú ý đến thì cần phải chăm chỉ tu luyện để trở thành anh hùng, chỉ cần đệ là đại anh hùng để muốn gì thì có cái đó.

Cổ Viêm cười cao giọng nói.

Lão đại nhất định sau này ta sẽ trở thành một đại anh hùng, ta cũng muốn được như huynh có một thê tử xinh đẹp hầu hạ bên cạnh.

Tiểu Tu bật dậy tự tin đáp lại.

Tự tin là điều rất tốt, nhưng chỉ nói không vẫn chưa đủ, cần phải chăm chỉ tập luyện biết chưa.

Cổ Viêm xoa đầu nó cười nói.

Còn chuyện này ta phải nhắc mọi người, sau này có người tông môn ta tới không được gọi ta là Cổ Viêm nữa mà phải gọi ta là Vô Tâm.

Cổ Viêm lên tiếng nhắc nhở.

Tại sao phải làm vậy Cổ Viêm thiếu hiệp giấu tên thật phải chăng có nỗi khổ?

Tạp Cương tò mò hỏi.

Tóm lại các người chỉ cần biết như vậy là đủ. nếu như để lộ tên thật của ta cho kẻ thù biết đến lúc đó trong thôn có chuyện gì bất trắc xảy ra các ngươi cũng đừng có đổ lỗi cho ta.

Cổ Viêm nghiêm túc nhắc nhở nói.

Chúng nhân nghe hắn nói bắt đầu có cảm giác lo sợ, từ giờ trở đi mọi lời nói ra đều phải thận trọng nếu để lộ tung tích của hắn thì bọn họ cũng không thể sống sót mà qua nổi.

Có chuyện gì mà khiến huynh phải dè chừng, trước đây ta đâu có thấy huynh như vậy!

Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.

Bởi vì ta từ nhỏ đã được người cổ tộc nhận nuôi, mà cổ tộc này thuộc ma tộc nếu để có người phát hiện ra không tránh khỏi liên lụy đến người Bách Gia thôn.

Cổ Viêm thở dài nó.

Lão đại thật sự là người ma tộc, vậy chẳng phải ở khu vực nhân tộc quá nguy hiểm sao!

Tạp Bao Tử giật mình sửng sốt lên tiếng.

Cái gì mà ma tộc ta nói là ta được người của cổ tộc nhận nuôi, huống chi đối với ta dù là nhân tộc hay người ma tộc cũng có người tốt kẻ xấu các ngươi đứng có mà vơ đũa cả nắm.

Cổ Viêm mở miệng phán.

Lời này hắn đích thực nói không sai, nhân tộc mặc dù tự xưng chính nhân quân tử nhưng cũng không ít loại cặn bã chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, về điểm này họ phải thừa nhận hắn đã thông suốt.

Lão đại, vì sao huynh không ở ma tộc mà chạy đến nhân tộc sống, ở nơi này quá nguy hiểm với huynh.

Tiểu Tu hai mắt mở to hiếu kỳ hỏi.

Bởi vì ở đây ta cảm giác có thể dùng sức mạnh của mình để giúp đỡ những người khác giông như các ngươi, ta muốn dùng sức mạnh để bảo vệ những người mà ta yêu thương.

Cổ Viêm xoa đầu hắn cười nói.

Mọi người nghe rõ đây từ nay về sau để tránh tai họa nếu có gặp người lạ đến từ tông phải phải gọi ngài ấy là Vô Tâm, ai mà vi phạm sẽ bị xử phạt nặng.

Tạp Cương cao giọng nói.

Không cần hắn nói, mọi người ở đây cho dù ngu ngốc đến đâu cũng không đem tính mạng mình gia đùa, đối với người của tông phái bọn họ chỉ là hạng cỏ rác muốn nhổ đi rất dễ dàng.

Một tháng cứ như vậy trôi qua, trong khoảng thời gian này trong thôn náo nhiệt hơn hẳn công tác chuẩn bị cho lễ tân hôn diễn ra nhanh chóng, vì biết những người ở đây tài chính không đủ cho nên Cổ Viêm quyết định dùng 500 vạn hạ phẩm linh thạch đưa cho bọn họ chuẩn bị, phần còn dư coi như quà tặng dành cho họ.

Bách gia thôn là nơi đại diện cho bên nhà trai, còn bên nhà gái An Nhã đã sắp xếp một dinh phủ rộng lớn để tiếp đón, mọi thứ cũng chuẩn bị xong xuôi chỉ đợi ngày lành tháng tốt để tiến hành tổ chức.

Khoảng thời gian rảnh rỗi, Cổ Viêm không quên chuyên tâm luyện võ kết hợp với việc dùng đan dược cao cấp thường xuyên để có thể gia tăng cảnh giới, phía trước không biết sẽ phải gặp đối thủ lợi hại tới mức nào, tuyệt đối không thể lơ là.

Ngọc Nhi, Bạch Linh bên cạnh hộ pháp cho hắn tu luyện, nơi bọn họ lựa chọn chính là thác nước tình yêu, chuyện ăn uống đều do huynh đệ Tạp Bao Tử và đám tỷ muội đem đến, không quản ngày đêm tu luyện đến nay hắn đã có thành tựu.

Cuối cùng cũng bước và cảnh giới võ hoàng tam trọng, trong một tháng như vậy đã là không tệ.

Cổ Viêm mở mắt khẽ mỉm cười tán thưởng.

Cổ Viêm ca!

Ngọc Nhi, Bạch Linh bay đến bên cạnh hắn khẽ gọi.

Có chuyện gì vậy, không lẽ thời gian này không có ta ngủ cùng nên thấy nhớ sao?

Cổ Viêm cười nói.

Không có..

Ngọc Nhi lắc đầu nói.

Vậy thì làm sao?

Cô Viêm nghi hoặc hỏi.

Muội ….

Ngọc Nhi muốn nói rồi lại thôi.

Bạch Linh chuyện gì xảy ra với nàng ta vậy?

Ngọc Nhi không trả lời Cổ Viêm quay sang hỏi nàng, tò mò muốn biết.

Có lẽ nên để Ngọc Nhi tỷ nói trước thì hơn.

Bạch Linh đỏ mặt ngượng ngùng nói.

Ngọc Nhi mau nói đi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ư, hôm nay biểu cảm các ngươi lạ lắm, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng?

Cổ Viêm lúc này sốt ruột, y như một đứa trẻ nũng nịu Ngọc Nhi nàng phải nói ra, nữ nhân này ngập ngừng một hồi lâu sau đó mở miệng rụt rè nói.

Gần đây muội cảm giác cơ thể có chút thay đổi, ói liên tục thức ăn cũng khó ăn hơn trước … có lẽ muội đã có rồi.

Cổ Viêm nghe vậy có chút khó hiểu trong lòng rốt cuộc cái mà Ngọc Nhi có là thứ gì?

Bạch Linh trông thấy biểu cảm vẫn chưa hiểu được ý của Ngọc Nhi vội chen lời vào nói.

Huynh ngốc thật hay giả ngốc vậy lời Ngọc Nhi tỷ nói chính là cô ấy đã có thai, cũng đồng nghĩa huynh sắp làm chức phụ thân rồi đó.

Nghe được câu này, Cổ Viêm sửng sốt mừng quýnh lên nắm tay phu nhân của mình trực tiếp hỏi " Có phải đúng như những gì Bạch Linh nói không, muội thật sự đã có thai."

Ngọc Nhi khuôn mặt đỏ ửng nhưng đối mặt với ánh mắt cuồng nhiệt kia của hắn, nàng gật đầu khẳng định lại.

Phải đúng vậy, muội đã có thai rồi.

Có rồi sao!

Cổ Viêm biểu tình ngây ngốc miệng lắp bắp hỏi.

Ta vậy mà sắp có hài tử sao, nghe nói con do nhân loại sinh ra sẽ giống với phụ thân của nó, không biết nó có giống ta không?

Cổ Viêm mỉm cười tự hỏi nói.

Cái đồ chết tiệt nhà huynh nó không giống huynh, chẳng lẽ giống Vân Dương.

Ngọc Nhi véo nhẹ tai khẽ cười bỡn cợt nói.

Ha ha, muội nói phải con là do ta và muội chiến đấu không biết bao nhiêu hiệp mới có thể tạo ra, không giống ta sao được, ta thật sự quá hồ đồ.

Cổ Viêm gãi đầu cười xấu hổ nói.

Đồ quỷ nhà huynh, sau này làm phụ thân rồi hãy ra dáng người lớn một chút đấy, không thể trẻ con như trước mãi được.

Bạch Linh mỉm cười khẽ nhắc nhở.

Phải, ngươi nói không sai từ nay ta cần phải thay đổi cách sống ta muốn làm tấm gương để các tiểu Cổ Viêm sau này noi theo, nhất định ta sẽ trở thành một người phụ thân tốt.