CHƯƠNG 136: BẰNG HỮU ĐẾN THĂM
Ken két..
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, mở sổ ra nhìn xuống phía dưới đã có không ít cường giả đã tập trung tại đây, không ngờ rằng chỉ một viên đan dược mà có thể chấn động cả thiên hạ có thể thấy chức vị luyện dược sư này rất được coi trọng trong đại lục.
Cổ Viêm, mới sáng sớm đã thức dậy, có điều gì đặc biệt ở bên ngoài sao?
Ngọc Nhi rón rén bước tới ôm eo hắn tựa lưng cười nói.
Mau nhìn xem hôm nay Vân Mộng Thành thật náo nhiệt.
Cổ Viêm mỉm cười chỉ tay xuống phía dưới nói.
Ý huynh là đám võ giả nhân tộc đó sao, ta nghĩ chúng chỉ đến góp vui cũng không làm trò trống gì đâu.
Ngọc Nhi cất giọng phán.
Ta cũng nghĩ giống như vậy, tất cả bọn chúng xét cho cùng cũng chỉ làm nền cho đám thiên tài đang ẩn dấu thực lực ngoài kia thể hiện mà thôi, ngoài chuyện đó ra ta nghĩ chúng cũng chẳng làm được cái tích sự gì đâu.
Cổ Viêm nhếch mép cười khinh thường.
Vậy còn Viêm ca của muội thì sao đây, không lẽ cũng muốn làm nền cho đám thiên tài đó.
Ngọc Nhi híp mắt cười trêu đùa.
Ở đó nằm mơ đi, nghĩ sao lại xếp ta ngang hàng với đám phế vật đó, ta sinh ra ở vạch đích rồi chấp chúng đi lùi cả ngàn cả vạn bước cũng chưa chắc đã bằng ta đâu.
Cổ Viêm ngẩn đầu ngạo nghễ cười đắc ý.
Hẳn là sinh ra ở vạch đích, muội nghe nói ai đó để kỳ thi tuyển chọn đệ tử ở Lưu Hương Thành cũng làm không xong còn tự mình sinh ra ở vạch địch.
Haiz … thất vọng quá.
Ngọc Nhi bộ dáng đáng yêu giả bộ lắc đầu thở dài.
Ai nói ta không thể thi đậu vào cái Vân Lan Học Viện đó, chẳng qua cái học viện đó ở trong thành bé bằng cái lỗ mũi làm sao có thể sánh với thiên phú yêu nghiệt của ta được, thiên tài như ta phải ở đẳng cấp từ siêu cấp tông môn trở nên mới xứng.
Cổ Viêm cao giọng đáp lại.
Muội biết rồi, muội biết rồi, thiên tài như Viêm ca phải ở tông môn siêu cấp, trên thiên giới những tông môn như vậy nhiều không đếm hết được, muội tin với tài năng của huynh những tông môn đó sẽ không làm khó được huynh.
Ngọc Nhi mỉm cười gật đầu nịnh.
Điều đó là đương nhiên, không những tông môn đó ta có thể dễ dàng tham gia vào mà ta còn muốn thâu tóm tất cả bọn chúng bao gồm tất cả tài nguyên quý hiếm.
Muội cứ chờ đấy mà xem, rồi sẽ có một ngày cái thiên giới bé tẹo đó sẽ nằm gọn trong tay ta, chính ta sẽ là kẻ thống trị chúng, ta sẽ bắt tất cả bọn chúng phải quỳ xuống trước quyền uy của ta, ha ha.
……..
Hôm nay ở dưới lầu thời tiết rất đẹp, ánh nắng ban mai chiếu xuống ấm áp tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Sau khi dùng xong bữa sáng thì Cổ Viêm cũng chẳng có việc gì để làm, sải lưng nằm trên ghế gỗ dài gối đầu lên đùi Ngọc Nhi ngước nhìn lên bầu trời xanh thơ thẩn, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn nếu để đám nam nhân ngoài kia thấy dung mạo thật sự của Ngọc Nhi chắc hẳn sẽ ghen tị tức đến ói máu cũng nên.
Haiz!, tại sao nhất định phải ngày mai mới được, ta không hiểu ngày lành tháng tốt đối với các người nghĩ là gì, ngày hôm nay chẳng phải quá đẹp rồi sao.
Cổ Viêm nằm rung đùi ngẩn đầu lên nhìn bầu trời xanh làu bàu nói.
Đây phong tục của chúng ta, huynh cứ nghe theo là được đừng có hỏi nhiều.
Ngọc Nhi vuốt ve gò má hắn như vuốt ve một chú mèo con cười nói.
Lão đại, có mấy vị huynh đệ tự xưng là người quen đến tìm huynh.
Tạp Bao tử từ phía ngoài vội vã chạy vào bẩm báo.
Người quen!
Ta thì làm gì còn người quen nào khác ngoài các ngươi?
Cổ Viêm bật dậy khỏi đùi mỹ nhân hướng tầm mắt về hắn ngạc nhiên hỏi lại.
Hay để ta gọi bọn họ vào cho huynh xem mặt, huynh thấy thế nào.
Tạp Bao Tử cười nói.
Cổ Viêm nghe vậy chấp thuận ngay, hắn cũng muốn biết ai lại đi tự nhận là người quen của hắn.
Vô Tâm huynh đệ lâu ngày không gặp.
Phía bên ngoài có một âm thanh quen thuộc truyền tới, bước vào trong là một thiếu niên anh tuấn mặc bộ đồ màu lam lần lượt theo sau hắn là những người khác bước vào.
Tiểu tử, ngươi là ai, ta có quen biết ngươi sao?
Cổ Viêm ngây người hỏi lại.
Ngươi không nhận ra ta sao, ta chính là Vương Hạo, người mà đã gặp huynh ở đại hội bách triều Lưu Hương thành.
Vương Hạo cười giải thích nói.
Vương Hạo ngươi có phải là tên tiểu tử bị một tên tiểu tử áo đen lạ mặt kia đánh cho thừa sống thiếu chết may mắn được một con tiểu nha đầu gì đó cứu đúng không?
Cổ Viêm chợt nhớ ra hỏi kỹ lại.
Vương Hạo nghe vậy chỉ biết gượng cười cho qua, không hiểu sao mỗi lần gặp Vô Tâm này đều tạo một ấn tượng xấu.
Hừ, cái gì mà là tiểu nha đầu, Lạc Yên ta có tên họ đầy đủ đấy.
Thiếu nữ váy hồng cau mày giận dữ quát lớn.
Lúc này một thiếu niên diện bộ trang phục cao quý chen lời vào nói.
Tiêu Hoàng ta không lẽ ngươi cũng quên rồi phải không?
Nhìn thấy đám người đứng ở đây giới thiệu, Cổ Viêm cuối cùng cũng nhớ ra nhưng hắn không nghĩ tới bọn họ lại tới đây tìm hắn, theo lý mà nói bọn họ là nhóm đệ tử mới gia nhập vào tông môn nên ở tông môn khắc khổ tu luyện mới đúng chứ không phải chạy đến đây.
Tất cả mau vào ngồi đi, đừng có đứng ngây ra đó.
Cổ Viêm chỉ tay về phía bàn gỗ trong tử lâu mình đang ngồi, mời chào.
Tại bàn gỗ tròn lớn một bên là ba người Cổ Viêm, Ngọc Nhi, Bạch Linh một bên là đám người Vương Hạo mới tới.
Hầu như tất cả các ngươi ta đều biết tên, nhưng không biết vị cô nương áo trắng xinh đẹp có khuôn mặt tròn bầu bĩnh kia là ai vậy, phải xưng hô sao đây.
Cổ Viêm tò mò hỏi.
Vô Tâm ca không nhận ra muội sao?
Nghe hắn nói vậy, thiếu nữ áo trắng xấu hổ thẹn thùng đáp lại.
Khoang đã, giọng nói này sao lại quen đến vậy, không lẽ cô là …
Cổ Viêm giật mình phỏng đoán.
Muội là Mộng Mộng đây, huynh không còn nhớ tới muội sao.
Mộng Mộng..
Là muội sao, đây chính là muội sao, làm thế nào mà muội thành ra như vậy, chỉ có một vài tháng làm sao muội có thể tụt cân xuống nhanh đến vậy được, đừng nói với ta muội nhịn đói để có một vóc dáng cân đối đó.
Cổ Viêm tròng mắt mở to vội vã đoán mò.
Hừ, làm gì có chuyện đó từ khi vào tông môn muội có bỏ bữa ngày nào đâu, trái lại là huynh từ một nấm lùn trở thành bộ dáng cao lớn như vậy, đừng nói với muội huynh ăn nhiều quá nên mới cao lên được đấy.
Mộng Mộng nhíu mày cười đáp lại.
Ha ha, cái này.
Tại vì ta ăn nhiều hải sản kết hợp tập luyện đầy đủ mới được như vậy đó mà.
Nhưng tạm bỏ qua chuyện của ta đi, ta hỏi muội rốt cuộc muội làm cách nào mà giảm cân hay vậy.
Cổ Viêm nắm tay nàng vội tra hỏi.
Thái độ gấp gáp của Cổ Viêm lúc này khiến cho máu ghen trong người Ngọc Nhi lại nổi lên, khiến hắn không thể không sợ vội buông tay Mộng Mộng ra.
Nữ nhân này mà nổi giận đừng nói là cái Vân Mộng Thành này cho dù là cả Phục Long Đại lục tan thành tro bụi cũng không phải chuyện khó với nàng.
Đám Vương Hạo thấy thái độ của Ngọc Nhi đối với Cổ Viêm, cũng chỉ biết gượng cười không dám xen vào chuyện gia đình nhà người ta, may mắn nàng không phát ra chút khí tức nào nên bọn người này mới không biết được thực lực kinh khủng của nàng nếu không chỉ sợ đám tiểu bối này có lẽ với tu vi thấp kém đã bị dọa cho sợ đến vỡ mật.
Tuy không biết thực lực của Ngọc Nhi nhưng với Bạch Linh tuy chỉ là người ngoài cuộc không can thiệp vào chuyện gia đình của Cổ Viêm nhưng chỉ dựa khí chất nữ vương của mình cũng đủ làm cho đám Vương Hạo phải dè chừng không dám khinh thường, càng dè chừng hơn với Cổ Viêm không dám đắc tội với hắn, nếu hắn đã có hậu thuẫn vững chắc như vậy, nếu chọc giận hắn người chịu khổ sẽ chính là bọn họ.
Huynh không nói muội cũng biết là huynh chắc hẳn may mắn nhận được truyền thừa nào đó mới có thể thay đổi ngoài hình nhiều đến vậy, muội cũng giống huynh thôi bộ dạng muội hiện tại là do trong tông môn muội nhận được truyền thừa nên đã phát sinh biến hóa.
Mộng Mộng thẳng thắn đáp lại.
Ra vậy, nhưng với ngoại hình mới này của muội ta thấy không quen thành thật mà nói ta thích được nhìn Mộng Mộng mũm mĩm trước kia hơn.
Cổ Viêm gãi đầu cười nói.
Muội cũng đâu khác gì huynh, muội cũng thích được nhìn bộ dạng nấm lùn của huynh trước kia, nhưng làm sao đây ai rồi cũng sẽ đến lúc phải thay đổi Vô Tâm ca hiện tại đã không còn là Vô Tâm của ngày trước nữa muội thấy huynh đã trưởng thành lên rất nhiều rồi đấy.
Mộng Mộng che miệng cười nói.
Ta cũng vậy, mặc dù không quen với diện mạo mới của muội, nhưng ta sẽ cố gắng làm quen dần, ha ha.
Cổ Viêm xoa đầu nàng gật đầu cười.
Phải rồi, Vô Tâm ca huynh mau giới thiệu vị tỷ tỷ ngồi bên cạnh huynh cho mọi người cùng biết đi.
Mải nói chuyện ta chưa kịp giới thiệu, bên phải là Anh Túc thê tử sắp cưới của ta, còn bên trái là Bạch Linh một người bạn ta mới quen không lâu.
Cổ Viêm cười lên tiếng giới thiệu.
Xin chào Anh Túc cô nương, ta là Mộng Mộng cũng là bạn của Vô Tâm ca, rất hân hạnh được làm quen.
Mộng Mộng thân thiện cười vươn bàn tay phải mình ra định bắt tay nàng chào hỏi.
Ngọc Nhi vì lửa giận vẫn còn chưa nguôi ngoai nên đến một cái chào hỏi đáp lại không có lúc này nàng khoanh tay trước ngực với nét mặt khó chịu quy đầu đi chỗ khác không thèm nhìn Mộng Mộng một cái, Mộng Mộng biết hành động vừa nãy với Cổ Viêm khiến nữ nhân này không vừa mắt, cũng phải thôi người ta là thê tử sắp cưới nhìn thấy nam nhân của mình có hành động thân mật với người khác, nổi máu ghen cũng đâu có gì làm lạ, đổi lại là bản thân mình nàng cũng giống như nữ này mà thôi.
Nhưng cũng chính vì vậy mà nàng càng thêm khẳng định, Anh Túc rất yêu Cổ Viêm, hắn có thể tìm thấy người con gái yêu thương mình như vậy, nàng cũng cảm thấy vui thay cho hắn, dù không nhận được cái bắt tay chào hỏi của Ngọc Nhi.
Cổ Viêm biết Ngọc Nhi vẫn còn đang giận nên cũng chỉ biết gượng cười áy náy với đám Vương Hạo cho qua chuyện, đương nhiên đám người này cũng hiểu được nỗi khổ của hắn không một ai có ý kiến gì.
Vân Dương hãy cẩn thận với nữ tử Bạch Linh đó, cô ta tu vi cấp bậc yêu đế đó.
Bên phải một con tiểu long màu tím sắc mặt nghiêm trọng lên tiếng nhắc nhở.
Cái gì là yêu đế sao, ngươi không đùa ta đấy chứ!
Vương Hạo nghe vậy sắc mặt tái mét đổ mồ hôi hột giật mình kinh hãi truyền âm nói.
Không những ả ta là yêu đế mà còn là yêu đế cửu giai chỉ còn thiếu nửa bước là đạt đến trình độ yêu tổ tương đương với cảnh giới võ thần nhân tộc các ngươi.
Tiểu long Thôn Thôn truyền âm giải thích.
Yêu đế cửu giai thiểu nửa bước đạt đến cảnh giới yêu tổ sao!
Vô Tâm tiểu tử này là thế nào mà có thể quen biết nhân vật tầm cỡ lớn như vậy được.
Vương Hạo nhìn về hướng Cổ Viêm nét mặt kinh sợ truyền âm đáp.
Tuy là yêu đế cửu giai nhưng nửa bước còn lại để đạt đến yêu tổ cũng không phải chuyện dễ dàng, ngươi cũng đừng quá lo, nếu phải chạm mặt với ả ta, ta vẫn có thể giúp ngươi tẩu thoát được.
Nhưng có điều cái giá phải trả không hề nhỏ đâu, dù sao ta cũng chỉ là tàn hồn, nếu là ở trạng thái đỉnh phong có mười con yêu đế như ả ta, ta cũng có thể dễ dàng giết sạch chúng.
Tiểu Thôn cao giọng đắc ý nói.
Hi vọng không phải dụng mặt với ả ta, thực lực của ta còn rất yếu, tương lai cần sự hỗ trợ của ngươi rất nhiều, nếu ngươi mà vì ta chìm vào giấc ngủ say thì hành trình sau này của ta cũng rất khó khăn đấy.
Vương Hạo thở dài nói.
Cho dù ta có ngủ say thì có sao đâu, chẳng phải ngươi vẫn còn tiểu nha đầu Lạc Yên đó sao, tuy ta không biết lai lịch của tiểu nha đầu đó nhưng chắc hẳn nha đầu đó không phải nhân vật bình thường đâu.
Tiểu Thôn cất giọng trêu đùa.
Lạc Yên sao, thận phận muội ấy thật làm cho người ta tò mò.
Vương Hạo nhìn về phía nàng nét mặt đăm chiêu cười khổ thầm nghĩ.
Theo ta thấy trong số đám người phía bên tiểu tử Vô Tâm kia, ăn hại nhất có lẽ chính là tiểu tử Vô Tâm, ta có dò xét qua cơ thể hắn thấy hắn không có điểm gì đặc biệt, huyết mạch không, võ hồn không, cái gì cũng không nhìn cái mặt thì ngu ngu định sẵn là kẻ không thể làm việc lớn.
Nhưng điều làm ta khó hiểu một kẻ vô dụng ăn hại đến vậy sao có thể tu luyện đến trình độ võ hoàng cho được.
Tiểu Thôn nhìn Cổ Viêm cười khinh thường nói.
Theo ta thấy có thể tiểu tử đó có sự ủng hộ của Bạch Linh kia mà mới có được cảnh giới đó, nhưng hắn có chỗ dựa vững chắc như vậy chúng ta không nên xem thường hắn.
Vương Hạo truyền âm nói.
Cho dù là vậy cũng chỉ là loại ăn đan dược cao cấp để nâng cao cảnh giới, người không có căn cơ vững chắc sau này về lâu về dài không thể phát triển được.
Nhưng nếu có thể kết giao được bằng hữu với chúng cũng có rất nhiều lợi với chúng ta, tuyệt đối không được đắc tội với chúng không chỉ riêng Bạch Linh ngay cả Anh Túc kia lai lịch quá thần bí mặc dù không biết họ nhìn trúng tên ăn hại Vô Tâm ở điểm nào mà đối xử tốt với hắn đến vậy nhưng thân phận thần bí của họ tuyệt đối không giống người thường, không thể đắc tội được.
Tiểu Thôn đáp lại.
…………….
Chủ nhân người nhìn thấy con tiểu long bên cạnh tên tiểu tử đó không, khí tức nó tỏa ra tuy nhỏ nhưng rất có thể là Thôn Thiên Giao Long biến thành đấy.
Lam Hải truyền âm nói.
Con cá chết tiệt nhà ngươi chết ở đâu vậy, tại sao bây giờ mới xuất hiện gặp ta.
Cổ Viêm nhíu mày truyền âm đáp.
Hì hì, chủ nhân lại đùa ta rồi, trận chiến của phu nhân của ngài với Bạch Linh rung chuyển trời đất với cảnh giới thấp kém như chúng ta sao chịu đựng cho nổi, bị ngất đi là chuyện may mắn lắm rồi.
Lam Hải híp mặt cười xấu hổ truyền âm.
Tạm tha cho ngươi lần này, nhưng mà theo những lời ngươi nói.
Con tiểu long đó ta nhìn thấy nhưng nó bé tí tẹo bằng nắm tay thế kia ngươi có chắc đó thượng cổ yêu tổ Thôn Thiên Giao Long không đấy?
Cổ Viêm vẻ mặt có chút nghi ngờ truyền âm đáp lại.
Theo ta đoán tám chín phần là nó chỉ có điều hiện giờ chưa chính thức trở thành một thượng cổ yêu tổ chân chính chính vì thế cần sự giúp đỡ của tên tiểu tử này để duy trì mạng sống.
Lam Hải truyền âm đáp lại.
Nếu đúng như lời ngươi nói, ta cần phải xem chừng tên tiểu tử này mới được, nhưng hiện giờ ít nhất hắn ta không phải là kẻ xấu cho dù Thôn Thiên Giao Long trong tay hắn cũng là một điều tốt hơn là rơi vào tay những kẻ có dã tâm như vậy không biết sẽ có chuyện gì xấu sẽ xảy ra trong tương lai.
Vương Hạo từ nãy đến giờ ánh mắt luôn dán lên người vị phu nhân của Cổ Viêm và Bạch Linh rất thận trọng không dám một chút khinh thường bởi vì theo lời tiểu Thôn nói nếu Bạch Linh đã là một yêu đế cửu giai bên cạnh hắn, nghĩ lại hắn cảm thấy Anh Túc kia lại có điểm gì đó thần bí khiến người ta không thể không nghi ngờ.
Không lẽ thê tử sắp cưới của tên Vô Tâm này cũng là …..
Không thể nào, nếu cô ta cũng là một nhân vật lớn làm sao có thể hạ mình đi làm thê tử của một kẻ bình thường như tên Vô Tâm này được chứ từ xưa đến nay anh hùng xứng với mỹ nhân cường giả thì phải sánh đôi với cường giả ngay cả Vân Dương võ thần năm đó nữ nhân ngài ấy chọn làm thê tử cũng là một cường giả đỉnh cấp, nhưng trường hợp của tên Vô Tâm này lại đi ngược lại tất cả.
Nếu không phải vì xem trọng hắn, không lẽ họ muốn tìm một kẻ ngốc như hắn làm bù nhìn để thực hiện mục đích xấu xa nào đó, rất có thể tương lai của đại lục này sẽ xuất hiện những trận mưa tanh gió máu.
Nếu là vậy thì tên Vô Tâm này xui xẻo thật rồi, chỉ có kẻ ngốc như hắn mới không biết chuyện gì xảy ra với mình tiếp theo, làm con rối bị người ta điều khiển cũng không biết, vậy khả năng tu vi của Bạch Linh kia hắn cũng không hay biết gì.
Vương Hạo thở dài một tiếng thầm nghĩ trong đầu.
Nhìn thấy tên Vương Hạo này cứ nhìn chằm chằm vào thê tử mình Cổ Viêm trước đây không có thiện cảm với hắn nay lại càng không có thiện cảm ghét hắn hơn trước, cho tiểu tử này một cái trừng mắt quát.
Này tiểu tử kia sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Linh và Anh Túc vậy, có phải thấy người ta xinh đẹp nên mới nổi máu háo sắc giống như tên Tiểu Hoàng kia không?
Tiêu Hoàng ngồi bên cạnh nghe vậy chỉ biết cười khổ, tên Vô Tâm này đi đến đâu sao lại gắn cho hắn cái biệt danh háo sắc, nhưng hắn phải thừa nhận tên tiểu tử này thật có phúc có một mỹ nhân đẹp như vậy ở bên cạnh, nếu cho hắn cho dù có bỏ chức thái tử cũng xứng đáng.
Ngươi nghĩ gì vậy, ta sao có thể là loại người đó được chứ!
Vương Hạo gượng cười nói.
Mộng Mộng bên cạnh tủm tỉm cười còn Lạc Yên kia lại cho hắn cái ánh mắt khinh thường cảm giác ngồi chung với hắn làm cho nàng cảm thấy bẩn mắt.
Mộng Mộng ta bây giờ đã có chút thành tựu, nếu muội không chê hãy về làm nữ nhân của ta, ta sẽ cho muội cuộc sống hạnh phúc như bao nữ nhân khác dù là muội trước đây hay bây giờ lòng ta không đổi ta vẫn thích muội.
Cổ Viêm nắm tay nàng cười nói.
Lời tên tiểu tử này nói ra khiến tất cả mọi người choáng váng trước mặt vị thê tử tương lai lại muốn thu nạp thêm một nữ tử nữa không phải quá tham lam.
Ui đau, muội làm gì vậy.
Cổ Viêm ôm tai nhói đau nhìn Ngọc Nhi nhăn mặt nói.
Vô Tâm đáng ghét, nãy giờ ta nhịn huynh lâu lắm rồi đấy huynh quên đã hứa gì rồi sao, tại sao trước mặt ta lại dám có những lời nói không biết xấu hổ như vậy.
Ngọc Nhi véo tai hắn khẽ trách mắng.
Ta thừa nhận ta có chút tham lam, nhưng cũng vì không muốn Mộng Mộng cả đời này không phải khổ cho nên chỉ một lần này thôi hãy để ta được chăm sóc cho muội ấy.
Cổ Viêm mặt nhăn nhó vì đau gồng mình thẳng thắn đáp lại.
Vô Tâm ca có lẽ huynh đang hiểu nhầm giữa tình yêu và tình huynh muội, ta trước giờ chỉ xem huynh là ca ca của ta, tình cảm đã trao cho người khác.
Mộng Mộng mặt đỏ ửng khẽ liếc nhìn Vương Hạo cười nói.
Vương Hạo kia vẫn còn ngây ngô có lẽ vẫn chưa nhận ra bản thân mình đã có người thích.
Nhưng là nữ nhân không chỉ Ngọc Nhi mà cả Lạc Yên, Bạch Linh hay Quách Thanh Liễu đều nhận ra, chỉ có đám nam nhân thối kia vẫn không nhận ra được, chỉ biết đoán già đoán non.
Tình yêu, tình huynh muội có gì khác nhau đều muốn quan tâm bảo vệ người mà mình yêu quý đấy thôi.
Cổ Viêm vô tư đáp lại.
Sau này huynh sẽ nhận ra, nhưng dù vậy ý tốt của huynh muội xin nhận, muội đã trưởng thành sẽ tự biết chăm sóc cho bản thân mình.
Mộng Mộng mỉm cười đáp lại.
Hứa với ta phải sống thật tốt, phải luôn luôn vui vẻ ta không cần biết người muội thích là ai, nhưng nếu đám làm Mộng Mộng của ta phải đau khổ ta thề sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Cổ Viêm mặt nghiêm túc đáp lại.
Vô Tâm!
Cảm ơn huynh, cảm ơn vì tất cả, nếu không có huynh ủng hộ muội cũng không có dũng khí để đi được đến bước này.
Mộng Mộng ôm chặt hắn nghẹn ngào khóc nức nở như một đứa trẻ, đối với nàng Cổ Viêm giống như một tia nắng ấm áp soi sáng cuộc đời đen tối của mình, có vị ca ca như vậy ông trời cũng không quá bạc đãi với nàng.
Ngọc Nhi và Bạch Linh đứng bên cạnh thầm cười ngưỡng mộ tình cảm huynh muội hai bọn họ, bây giờ hai nàng cũng không còn trách mắng hắn. suy cho cùng hắn cũng vì lo nghĩ cho tương lai của vị muội muội này nên mới có những suy nghĩ không chính chắn.
Phải rồi Vô Tâm ca, Anh Túc tỷ tỷ kia làm sao mà huynh quen biết được họ lai lịch như nào, đã vậy lại còn tiến đến chuyện thành thân, huynh mới 15 tuổi vẫn còn trẻ quyết định này có phải quá vội vàng không?
Mộng Mộng chỉ tay về phía Ngọc Nhi mở miệng tò mò hỏi.
Cũng chỉ là tình cờ thôi ta lần đầu gặp Anh Túc ở Bách Gia thôn có tiếp xúc vài lần cả hai thấy hợp nhau thì tiến tới thành thân thôi, dù sao ta cũng là nam nhân mà, sớm hay muộn cũng phải lập gia đình thôi.
Cổ Viêm luồn tay về sau lưng ôm eo nàng phì cười nói.
Bị hắn cưỡng bức ôm vào lòng Ngọc Nhi khỏi đỏ mặt xấu hổ trước mặt bao nhiều người đứng ở đây không biết nên đối diện với họ ra sao nhưng thấy hắn có cử chỉ thân mật với mình như vậy trong lòng nàng cũng cảm thấy vui sướng hạnh phúc.
Đám người Lạc Yên đứng nhìn chỉ biết tủm tỉm cười, thầm chúc mừng cho hai người bọn họ bỏ, mặc cho Anh Túc chỉ là nữ tử bình thường còn Vô Tâm kia là cường giả chỉ cần là tình yêu đẹp đều đáng được chúc mừng.