CHƯƠNG 128: TA KHÔNG THÍCH DÙNG ĐỔ GIẢ

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 128: TA KHÔNG THÍCH DÙNG ĐỔ GIẢ

CHƯƠNG 128: TA KHÔNG THÍCH DÙNG ĐỔ GIẢ

Lại ăn nói thô tục nữa rồi, còn không sửa ….

Con lớn lên nó học theo thì phải làm sao!

Ngọc Nhi khuôn mặt đáng yêu ửng hồng lên, khẽ nhíu mày cười trách mắng.

Có gì phải xấu hổ, ta nói sau này chỉ có mình muội, vú muội không để ta bóp không lẽ muội muốn ta bóp vú nữ nhân khác sao?

Cổ Viêm ở sau lưng nàng vòng tay ôm eo nàng thản nhiên nói.

Không phải vậy, nhưng mà mấy cái từ nhạy cảm đó huynh nói trước mặt muội, muội có thể tạm chấp nhận mà bỏ qua cho huynh được nhưng huynh nói trước người khác, họ sẽ đánh giá huynh là người không có học thức, không hay chút nào đâu.

Ngọc Nhi khẽ nhắc nhở.

Thì đúng rồi, từ nhỏ ngoài biết mặt chữ ra ta có được học hành đàng hoàng gì đâu, cả ngày vào rừng săn bắn kiếm miếng ăn lấy thời gian đâu ra học.

Cổ Viêm bật cười nói.

Bảo sửa thì hãy sửa đi, huynh không xấu hổ nhưng muội thấy xấu hổ.

Ngọc Nhi khẽ quát.

Được rồi, sửa thì sửa, sau này ta sẽ nghe muội hết.

Miễn sao, có muội bên cạnh ta là được.

Cổ Viêm gật đầu cười đáp.

Coi như huynh còn chút lương tâm, nhớ sau này phải sửa đổi đấy.

Ngọc Nhi tủm tỉm cười đáp.

Ngọc Nhi vậy, giờ ta muốn bóp cái vú muội, à không phải nói là ta muốn bóp cái ngực của muội.

Muội cho ta bóp chứ.

Cổ Viêm khẽ hỏi.

Không lẽ muội cởi ra chỉ để trưng bày cho huynh xem, nếu huynh không muốn vậy để muội mặc y phục lại vào vậy.

Cổ Viêm nhìn thấy dung nhan tuyệt diễm kia đang đỏ ửng vì động tình, theo bản năng hắn không kiềm chế được nữa sau đó áp môi mình lên đôi môi đỏ mọng kia, sau đó thân thể hai người run lên dữ dội mặc dù đã cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu lần, nhưng với họ lần nào cũng là lần đầu.

Cảm xúc mê người kia khiến cho Cổ Viêm không thể khống chế bản thân thêm được nữa, nhìn vào bầu ngực to tròn tham lam mút lấy, một tay nắn bóp một bên ngực thành nhiều hình dạng khác nhau, khiến nàng thở gấp liên tục.

Hắn mút say mê không khác gì đứa trẻ khiến cho hai nụ hoa trở nên cương cứng, mút xong bên này lại sang bên kia khiến nàng không ngừng rên rỉ.

Viêm ca muội chịu hết nổi rồi. cho tiểu đệ của huynh vào trong cơ thể muội đi.

Ngọc Nhi khuôn mặt đỏ ửng vì hứng tình, ánh mắt mê ly vuốt ve khuôn mặt hắn cười nói.

Lại cho nó chui vào trong cái chỗ chật hẹp đó sao, xin ngươi đấy tha cho nó, tha cho ta đi, hãy để hai huynh đệ bọn ta thở chút.

Cổ Viêm nhăn mặt lắc đầu từ chối.

Làm với muội nhiều lần như vậy rồi, mà vẫn sợ đau, chưa thấy ai nhát gan như huynh bao giờ.

Mấy chuyện như vậy toàn để cho nữ nhân chúng ta làm.

Ngọc Nhi dứt lời sau đó đẩy hắn ra xa, rồi lại đè hắn xuống, nắm chặt tiểu đệ đang cứng của hắn cho vào trong khu cấm địa của mình một lần nữa.

Á á, ui ui, đau quá, đau chết đi được.

Cổ Viêm không ngừng kêu la.

Bình tĩnh thả lỏng cơ thể đi, chịu khó một chút sẽ hết đau thôi.

Ngọc Nhi vuốt ve ngực hắn mỉm cười chấn an.

Sau một lúc thích nghi với cơ thể nàng giờ đây hắn lại cảm thấy hết đau, lấy hết dũng khí vật nàng xuống, tự mình làm chủ cuộc chơi chinh phục cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chỉ biết lấy hai dùi ngọc của mình cuốn chặt lấy hông của hắn mà hưởng thụ trái cẩm một lần nữa.

Thời gian cứ thế trôi qua không biết bao nhiêu canh giờ, chỉ biết hai người họ ân ái với nhau đến lúc cơ thể mềm nhũn vì kiệt sức mới thôi.

Hộc hộc..

Mệt quá đi mất.

Cổ Viêm mồ hôi nhễ nhại nằm bệt xuống giường thở hổn hển.

Ngọc Nhi thân thể cũng giống như Cổ Viêm lúc này nàng chỉ biết tựa đầu vào ngực ôm hắn, toàn thân cảm thấy tê dại mồ hôi nhễ nhại, đến cả khu cấm địa của nàng cũng đang không ngừng chảy ra chất dịch màu trắng nóng hổi.

Thân là một chí tôn thánh nhân, nhưng trong tình cảnh này nàng chẳng khác gi một nữ nhân bình thường vẫn là không chịu nổi sự dũng mãnh của hắn.

Ngọc Nhi sao muội cứ im lặng hoài vậy nói gì đi chứ!

Cổ Viêm tay luồn xuống phía dưới vuốt ve bờ mông căng tròn của nang cười nói.

Nói gì được bây giờ, muội hiện giờ mệt lắm, để muội thở chút đi.

Ngọc Nhi thở hổn hển đáp lại.

Hôm nay ta vui lắm, ta vui vì cho đến giờ ta mới hiểu được thế nào là yêu.

Cổ Viêm hôn lên trán nàng cười nói.

Bây giờ hết buồn vì chuyện của Bạch Linh chưa, còn buồn muội cho làm thêm mấy hiệp nữa.

Ngọc Nhi nhíu mày cười nói.

Hừ, tự nhiên đang vui muội nhắc đến nữ nhân xấu xa đó làm gì.

Cổ Viêm nét mặt khó chịu đáp.

Thì bởi vì huynh rất thèm khát được lấy đi lần đầu của cô ta, nên mới buồn bực, nếu muội có thể làm huynh giải tỏa, thì huynh sẽ không còn buồn bực nữa.

Ngọc Nhi nhếch mép cười trêu đùa.

Lại nói linh tinh gì vậy, muội tưởng ta có hứng thú với mấy chuyện đó lắm sao, chẳng phải ta đã từng nói ta sẽ không bắt ép nữ nhân mấy người làm chuyện này với ta, tất cả phải để các ngươi toàn ý tự nguyện muốn làm ta mới chấp nhận, không đến lúc có xích mích gì giữa hai bên các người lại đổ mọi lỗi lầm lên ta nam nhân chúng ta, rồi lại than thân trách phận chúng ta làm hại đời con gái mấy người.

Cổ Viêm nhíu mày đáp.

Vậy so với muội với cô ta huynh thích làm với ai hơn?

Ngọc Nhi hỏi lại.

Đương nhiên với muội rồi, nếu không phải trước đây Bạch Linh nữ nhân đó năn nỉ được trở thành nữ nhân của ta, còn lâu ta mới đồng ý.

Sở dĩ ta đồng ý chẳng qua muốn sau này cho cô ta một danh phận, được chăm sóc cho cô ta, cho cô ta một mái ấm gia đình hạnh phúc nhưng cô ta vậy mà không biết tốt xấu khước từ cơ hội quý giá đó, bây giờ cho cô ta quỳ xuống trước mặt ta cầu xin còn lâu ta mới gật đầu đồng ý.

Cổ Viêm thẳng thắn nói.

Có thật không vậy, không phải huynh cố tình nói dối để lấy lòng muội đấy chứ.

Ngọc Nhi khẽ cười trêu đùa.

Đương nhiên là không rồi, muội thử nghĩ lại xem giữa một cơ thể nữ nhân có vú thật mông thật với một cơ thể vú giả mông giả bên nào dùng tốt hơn.

Theo ta thấy dùng đồ thật vẫn tốt hơn đồ giả.

Cổ Viêm mở miệng phán.

Giả sao?

Huynh nói vậy là có ý gì.

Muội không hiểu.

Ngọc Nhi nhìn hắn hỏi lại.

Nói vậy mà vẫn chưa hiểu, thế này đi ta thấy muội cũng là một cường giả quen với việc dùng vũ khí để chiến đấu.

Vậy theo muội giữa hai kiện thần khí một thật, một giả muội sẽ chọn cái nào dùng hơn.

Cổ Viêm hỏi tiếp.

Đương nhiên là thần khí thật rồi, hỏi thế mà cũng hỏi.

Ngọc Nhi đáp lại.

Như vậy là đúng rồi, nếu là ta ta cũng sẽ chọn đồ thật để dùng.

Cổ Viêm gật đầu đồng tình.

Nhưng chuyện đồ thật đồ, đồ giả đó thì liên quan gì đến mấy cái bộ phận đó của nữ nhân bọn muội.

Ngọc Nhi nghe vẫn không hiểu hỏi tiếp.

Yêu thú hay những thực vật sản sinh linh tính cũng tương tự như vậy, chúng có hóa hình thành người giống cỡ nào đi chăng nữa thì vĩnh viễn không thể nào thành người thật được, da thịt, chân tay, mặt mũi, mông, vú, tất cả chỉ là phép che mắt người thường bản chất vẫn là nhục thân yêu vật, không thể nào sánh được với nhục thân chính gốc của con người từ khi sinh ra.

Cho nên cho dù chúng có cố gắng che đậy giống như thế nào đi chăng nữa thì vĩnh viễn không thể trở thành một con người chân chính được, đến một lúc nào đó chúng chết thì cũng không thể ở hình dạng con người được mà sẽ quay về bản thể thật của mình.

Muội nói xem đến muội còn không chấp nhận dùng mấy cái thứ đồ giả đó, thì sao ta có thể chấp nhận được đây.

Đến giờ Ngọc Nhi mới hiểu những gì mà Cổ Viêm nói từ nãy đến giờ, hóa ra cái thật giả mà hắn đang nói chính là xuất thân giữa yêu tộc và con người, nàng cũng nghĩ ra tiểu tử này kén chọn đến vậy.

Viêm ca những gì huynh nói, muội đều hiểu được nhưng mà nếu hai bên đã thích nhau thì không nên hỏi đến xuất thân của bản thân đó mới gọi là một tính yêu chân chính một tình yêu đẹp.

Ngọc Nhi bật cười nói.

Mặc dù vậy lúc mới yêu thì không sao, nhưng sau này thì không biết, rồi con cái họ sinh ra sẽ là cái giống gì, muội không cảm thấy làm như vậy sẽ phá vỡ quan niệm đạo đức của con người sao?

Cổ Viêm nhíu mày hỏi lại.

Viêm ca huynh sai rồi, sai thật rồi với muội chỉ cần yêu nhau thật lòng, thì sẽ không quan tâm đến chuyện thị phi đàm tiếu của thiên hạ, cũng như muội yêu huynh muội mặc kệ cái gì là môn đang hộ đối, cái gì mà anh hùng sánh với mỹ nhân, chỉ cần có huynh ở bên cạnh cho dù phải quay lưng với cả thiên hạ muội cam lòng.

Ngọc Nhi nhìn hắn mim cười đáp lại.

Nhưng ta thấy, nó vẫn cái chuyện này vẫn cứ sao sao ý, người và động vật giao hợp làm như vậy há để thiên hạ chê cười.

Vậy Bạch Linh thì sao, nếu trước đó cô ta gật đầu đồng ý huynh vẫn sẽ cùng làm chuyện đó với cô ta đấy thôi.

Chuyện đó chẳng qua ta thấy cô ta một thân cô độc suốt một ngàn năm qua nên mới miễn cưỡng chấp nhận cho phép cô ta được chổng mông làm chuyện đó với ta, nhưng thật tâm thì …

Cổ Viêm lắc đầu ngao ngán thở dài.

Chung quy lại huynh vẫn là nghĩ đến hạnh phúc của Bạch Linh nên mới chịu gạt bỏ miệng đời cay độc, mà chấp nhận cô ta làm nữ nhân của mình, vậy đó không phải là tình yêu thì là gì.

Ngọc Nhi cười đáp.

Là thương hại mới đúng, muội biết thừa ta chỉ thích một mình muội, còn Bạch Linh chẳng qua chỉ là nữ nhân qua đường, có hay không không quan trọng.

Nhưng muội thì khác, không có muội, ta không sống được.

Cổ Viêm lên tiếng minh bạch.

Huynh không cần phải giải thích gì thêm, những gì huynh nói muội đều hiểu suy cho cùng những việc huynh làm đều xuất phát từ lòng tốt, một chỉ cần biết trong tim huynh luôn có muội thế là đủ rồi, còn những cái khác muội sẽ không để tâm đến.

Bởi vì sau này huynh có thu phục bao nhiêu nữ nhân đi chăng nữa, thì sẽ không có một nữ nhân nào có thể chinh phục được trái tim của huynh, yêu huynh nhiều như muội.