Chương 27: Tìm Cách Chữa Trị

Chúa Tể Hải Dương

Chương 27: Tìm Cách Chữa Trị

Chương 27: Tìm Cách Chữa Trị


Vô Hải cùng đi ăn trưa với Gadan rồi sau đấy cậu về phòng rồi nằm xuống giường nghỉ tiếp. Tời chiều Vô Hải mới dậy, cơ mà chưa kịp đầu thì bổng dưng Vô Hải giật mình một phát, nhìn xung quanh thì đã thấy bản thân mình đang đứng giữa cái sân sau nhà của Chí Duy rồi.

"Ố? Về rồi à, vậy lần này mình đi khoảng nửa tháng nhỉ?" Vô Hải gãi gãi đầu sau đấy cậu thả Hải Kỳ đang bị thương vào hồ nước bên cạnh.

Dù bị thả ra nhưng Hải Kỳ vẫn không hề tỉnh lãi, nó vân nhắm mắt thiếp đi, vết thương trên đuôi của nó quá nặng, phần da xung quanh đấy đã cháy đen, thậm chí còn lộ ra cả thịt đỏ ở bên trong.

"Yo! Hải, lâu rồi không gặp mày." Chí Duy đi ra sân sau rồi chào Vô Hải.

"Ừ chào? Mày cũng vừa mới từ thế giới bên kia trở về nhỉ."

"Ờ, cơ nhưng mà thế giới bên kia á? Nghe nó chướng chướng tai phết đấy." Chí Duy ngoáy ngoáy lỗ tai rồi nói.

"Cơ mà, tao nghĩ mình tìm ra cách để mày thoát khỏi hòn đảo hoang rồi." Chí Duy buông tay ra rồi nói.

"Không cần đâu, tao thoát rồi." Vô Hải thì lại lắc đầu đáp lại.

"Sao? Mày thoát ra rồi á? Cơ mà sao Hải Kỳ lại bị thương thế kia?" Chí Duy đang định chửi là phí hết cả công mình thức đêm tìm cách thì bổng dưng thấy Hải Kỳ đang bọ thương nặng ngâm ở dưới hồ.

"Chuyện dài lắm, tao chạy khok cái đảo đấy cũng là bất đắc dĩ thôi." Vô Hải thở dài một tiếng rồi bắt đầu kể tất cả mọi chuyện cho Vô Hải.

Từ việc cậu gặp cái cây kỳ lạ chuyên thu xác, thấy cái bóng đen khổng lồ, bị đám dây leo tấn công, chân bị gãy chân thì đục lỗ sau đấy nhờ Hải Kỳ mọc ra cái xúc tua thứ ba lôi xuống nước mới thoát được. Rồi kể tới cả việc gặp một cơn bão lớn rồi được Hải Kỳ lôi đi dưới biển dù bị sét đánh ở đuôi và bị thương rất nặng liên tục di chuyền trong vài ngày liền.

Chí Duy nghe xong thì im lặng nhìn Hải Kỳ một hồi rồi thở dài.

"Hài, nhiều chuyện xảy ra phết nhỉ, tao bất ngờ là mày vẫn còn sống được đấy."

"Tao cũng thế, cơ mà bên mày thì như thế nào?" Vô Hài gật đầu cảm khái rồi quay sang hỏi Chí Duy.

"Tao á? Tao thì tốt hơn nhiều, trở thành người hầu cận vệ cho tiểu thư một gia tộc lớn. Ngoài việc bổ sung kiến thức và bị một con mũ hà khắc huấn luyện ra thì chả có gì khác cả?" Chí Duy nhún nhún vai rồi chỉ vào Vô Hải.

"Cơ mà tao đã phải thức đêm đọc sách đễ tìm cách giúp mày đấy, biết ơn đi."

"Rồi rồi, bố mày biết rồi cơ mà." Vô Hải đẩy đẩy hai tay tỏ rõ đã hiểu, hai bên trò chuyện một hồi thì Chí Duy hỏi.

"Cơ mà mày nghĩ ra cách để chữa khỏi cho Hải Kỳ chưa? Nếu mày muốn thì tao có thể mấy tay bác sỹ hàng đầu với đống công nghệ tiên tiến hỗ trợ cho."

"Hừm, tao cũng đang suy nghĩ, cơ nhưng mà mày chắc là họ biết các chữa cho một sinh vật siêu phàm không?" Vô Hải nghe rồi hỏi lại. Chí Duy thì nhún vai bật cười mà đáp lại.

"Đương nhiên rồi, về cơ bản thì cũng tương tự con người, dù là người siêu phàm hay con người thì khi đứt tay cũng đều như nhau cả, khác ở chỗ là người siêu hồi phục nhanh hơn và khó cắt hơn người bình thường má thôi. Miển mày không phai bị thương bởi những thứ năng lực Siêu Phàm, không thì kiểu gì cũng được hết."

"Sét đánh có được không?" Vô Hải suy nghĩ rồi hỏi tiếp.

"Sét đánh?" Chí Duy nhìn Hải Kỳ một hồi rồi trả lời. "Nó không bị thương quá nặng, quá trình phân hủy cũng không diễn ra, về cơ bản thì vẫn chữa được."

"Cơ mà nếu làm như vậy thì mày sẽ lộ ra việc mình là Người Siêu Phàm, tao chắc rằng gia đình tao đã thừa biết về mấy thứ Siêu Phàm rồi, cơ mà họ vẫn không biết tao cũng là một Người Siêu Phàm." Chí Duy nhíu mày sau đấy nói ra một vài điều ngăn cản Vô Hải đi đến quyết định

"Cơ mà như vậy tỷ lệ việc mày để lộ ra bản thân đang sở hữu con Sinh Vật Siêu Nhiên này sẽ rất cao, nhiều người muốn lôi Hải Kỳ ra để thí nghiệm lắm đấy. Và hiển nhiên sẽ có cả đống thợ săn chạy đi tìm mày. Dù có là bác sĩ do công ty tao đào tạo cũng không thể nào tin được."

Vô Hải và Chí Duy rơi vào trầm tư, sau đấy Vô Hải cậu thở dài một hơi rồi nói.

"Thôi được rồi, chắc tao sẽ nhờ Tử Đằng vậy."

"Ừm, đó là cách tốt nhận hiện nay rồi, nếu có cần giúp cái gì thì nói với tao." Chí Duy gật đầu với cach này, còn Vô Hải thì chỉ vẫy vẫy tay nói cho có mà thôi.

"Ừ ừ, biết rồi."

Sau đấy Vô Hải rời đi, đi đến văn phòng thám tử của Tử Đằng....
Ở văn phòng thám tử bên kia. Phạm Tử Đằng đang cảm thấy vô cùng đau đầu và nhức óc.

"Dạo gần đây số lượng người chết do đám Tử Giả giết càng ngày càng nhiều. Đỉnh điểm là vụ khủng bố ở công viên. Cư dân mạng thì bắt đầu la ó hết cả lên, nhiều bài dắt mũi dư luận không biết từ đâu chui ra, nhiều nguồn thông tin không chính thống và tự chế xuất hiện, sau đấy còn chê trách chúng ta giải quyết việc này chậm, chuyện này cũng đang ra gây sức ép rất lớn cho chính phủ, họ cũng bắt đầu yêu cẩu chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ lên rồi."

Ánh Nhiên cầm lấy điện thoại rồi nở một nụ cười tự nhiễu như đang nói về mấy đứa ngốc mà nói với Tử Đằng.

"Mặc kệ họ đi, việc của chúng ta là giải quyết nó càng sớm càng tốt."Tử Đằng lắc đầu ngồi dựa ra sau ghế rối thở dài xoa xoa mí mắt, đã ba ngày rồi anh chưa ngủ, đây là thứ bao nhiêu anh lập chuoo này rồi anh cũng không nhớ nữa.

"Cơ mà điều làm tôi cảm thấy kỳ lạ nhất là, dù bắt sống toàn bộ đám tử giả, nhưng hầu hết bọn hắn đều không biết ý định của tên Tử Đồ mà chỉ làm theo lệnh mà thôi. Thậm chí có vài tên còn là Tử Giả Lang Thang chẳng dính dáng gì đến vụ này cảm giác như là..."

Còn chưa để Tử Đằng kết thúc câu, Ánh Nhiên đã xen vào cười mà nói.

"Như là chúng nó đang cố che đậy cái gì đấy đúng không?"

"Ừ, chính xác." Tử Đằng gật đầu không để ý tới việc cô xen vào họng mình nói.

Bổng dưng cánh cửa phòng mở ra, Phạm Uyên dẫn theo Vô Hải mà bước vào.

"Vô Hải tới gặp anh này Đội Trưởng." Phạm Uyên nói rồi mời Vô Hải đi vào.

"Vô Hải? Cậu làm gì ở đây vậy?" Thấy Vô Hải tới Tử Đằng có chút bất ngờ ngồi thẳng dậy hỏi.

"Chào, lâu rồi không gặp, cả chị cũng vậy Ánh Nhiên." Vô Hải gật đầu chào Tử Đằng rồi quay qua nói với Ánh Nhiên.

"Haha, chào nhóc, tới đây làm chi vậy?" Ánh Nhiên cười rồi theo lễ mà đáp lại sau đó hỏi.

"Em tới đây để tìm bác sĩ thôi ấy mà." Vô Hải gật đầu nói, còn Phạm Uyên thì lai bàn của Tử Đằng thuận tay dọn dẹp giúp anh.

"Bác sĩ, cậu bị thương hay gì à?" Tử Đằng quan tâm hỏi.

Vô Hải lắc đầu đáp.

"Không là bạn em. Bị sét đánh nên em tới để hỏi anh có quen vị bác sĩ nào không, em không muốn làm phiền Chí Duy ấy mà."

Xạo đấy, thật ra là vì đấy không phải là 'người' không thể để bác sĩ bình thường chữa bệnh mà thôi.

"Hử? Sét đánh? Sao không tìm tới bệnh viện ấy?" Tử Đằng nghi hoặc hỏi. Phạm Uyên thì nhìn chằm chằm Vô Hải, hai mắt hơi sáng lên một chút.

Vô Hải ngồi xuống ghế sô pha rồi tự rót cho mình một tách trà bình tĩnh mà đáp.

"Chà, người bạn này của em có vẻ ngoài khá là đặc biệt, nếu không thì với đống tiền của Chí Duy em cũng đã chả phải đi nhờ anh rồi."

"Ồ...? Ra là như vậy sao?" Phạm Tử Đằng như đã hiểu ra mà trả lời sau đấy hỏi tiếp.

"Đươc rồi, cậu hãy tới địa chỉ này mà tìm, ở đó chắc chắn sẽ có người cẫu muốn tìm." Phạm Tử Đằng viết một cái địa chỉ lên giấy rồi đưa cho Vô Hải.

"Cảm ơn nhá, em nợ anh lần này đấy." Vô Hải đứng dậy nhận tờ giấy rồi rời đi. Tử Đằng chỉ lắc đầu cười nói.

"Hah, giữa hai anh em chúng ta không cần phải nói kiểu như thế đâu. Không cần phải trả ơn gì cả." Tử Đằng lắc đầu cười nói, còn Vô Hải thì chỉ vẫy vẫy tay coi như đáp lại rồi rời đi.

"Cậu ấy không hề nói dối." Phạm Uyên bổng dưng quay sang nói với Tử Đằng. Tử Đằng thì thở dài rồi đáp lại.

"Anh không cần em phải dùng Chân Nhãn để nhìn thằng nhóc đâu, anh tin nó mà."

"Vâng ạ." Phạm Uyên chỉ gật đầu rồi tiếp tục rơi vào yên lặng.