Chương 33: Lều Báo

Chúa Tể Hải Dương

Chương 33: Lều Báo

Chương 33: Lều Báo

Ở một nơi tối tăm lãnh lẽo nào đấy. Andozela với bộ vét trắng, áo sơ mi đen và cái cà vạt đỏ ngồi dữa trên một cái ghế sô pha đơn rồi ngâm nga một khúc ca nào đó.

Kể từ sau vụ việc của Lin, hắn cũng chả buồn cử ra thêm tên thuộc hạ nào cả, vì hiện tại hắn đang thiếu nhân sự một cách trầm trọng.

Phải, hắn là một Tử Đồ, nhưng không phải cứ thích là có thể tạo ra bao nhiêu Tử Giả cũng được, ở đây có cả đống hạn chế của việc này.

Hơn nữa dù sao cô ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ là đi tàn sát người của cái công viên kia rồi.

Đúng như kế hoạch của hắn, chính phủ thì bị lũ cộng đồng mạng ngu ngốc và truyền thông bẩn gây sức ép hướng hết sự chú ý của bọn hắn về mấy vụ giết người.

Còn giáo hội thì hắn dùng chính bản thân ra làm mồi nhử, để cách giáo hội ra xa khỏi thành phố VT để dễ đường mà cho đám thuộc hạ của thực hiện kế hoạch của hắn hơn.

"Hừm~ chỉ còn một chút nữa thôi. Là kế hoạch của ta sẽ thành công rồi." Andozela ngâm nga một tiếng mà đằng sau chiếc ghế sô pha của hắn là cáu xác khô của một cô gái trẻ.

Bổng dưng, bức tường đằng sau hắn nứt ra, ánh sáng chói lọi truyền vào. Andozela biến mất ngay tại chỗ. Sau đấy bức tường bị phá tan, chàng thanh niên với thanh kiếm dài phát sáng xuất hiện.

"Chậc, tên khốn này..." Cậu thanh niên lầm bầm trong miệng rồi nhanh chóng đuổi theo tay Tử Đồ kia....
Sau khi biết rõ ý đồ thật sự của Andozela, Tử Đằng lập tức đi thông báo với cấp trên của mình sau đấy ngay lập tức, toàn bộ thành phố từ công an đến các tổ chức Siêu Phảm khác nằm dưới sự chỉ huy của chính phủ thay đổi hướng điều tra, tập trung vào các vụ mất tích gần đây.

Chỉ trong vòng hai ngày, toàn bộ các sở chức vụ lấy độ nhanh tới điên rồ, dọn sạch mười ba ổ bắt cóc, bắt sống năm tên Tử Giả dưới trướng Andozela và hai tên Tử Giả lang thang, giải cứu gần năm trăm người thoát nạn, đưa về nhà an toàn với người thân. Thậm chí có vài ổ bắt cóc, buôn người không nằm dưới sự quản lý của đám Tử Giả cũng bị vào tròng luôn, còn vô tình tóm gọn cả một đường dây buôn ma túy.

Về cơ bản thì Tử Giả dưới trướng Andozela còn lại ở thành phố này thì cũng đã không còn nhiều nữa rồi. Mà Andozela thì vẫn tiếp tục nhận sự truy đuổi gắt gao của giáo hội.

Cơ mà đấy là chuyện của hai ngày sau. Sau khi Vô Hải và Chí Duy báo tin cho Tử Đằng thì cả hai liền trở về nhà ngủ. Sáng ngày hôm sau khi Vô Hải thức dậy thì đã thấy Hải Kỳ tỉnh dậy.

"Hải Kỳ?! Mày tỉnh dậy rồi sao?!" Vô Hải lập tức vui mừng mà lao ra ôm chầm Hải Kỳ vào người mà cười lên thât lớn. Hải Kỳ cũng kêu lên vài tiếng bày tỏ sự vui vẻ của mình.

"Cảm ơn mày nha, không có mày là tao chết chắc rồi?" Vô Hải hôn mạnh vào trán Hải Kỳ rồi cảm động nói. Hải Kỳ cũng kêu lên vài tiếng như đang biểu hiện sự vui vẻ và tự hào của mình.

Bỗng dưng, bụng của nó kêu lên vài tiếng. Vô Hải và Hải Kỳ nhìn nhau rồi cười.

"Hehe, xem ra mày cũng đói rồi nhỉ? Đi, tao cũng chưa ăn sáng, để tao ra chợ mua hết thịt về cho mày ăn.

Sau đấy Vô Hải liền lái xe chạy ra chợ, siêu thị các kiểu, mang về cả đống thịt cho Hải Kỳ. Thấy nó ăn chưa no, Vô Hải kêu thêm cả trăm ký thịt, cho nó ăn đến khi no thì thôi.

Hải Kỳ vui sướng ăn hết đống này sau khi nó no thì nằm trườn ra tiêu hóa. Cơ mà năng lực tiêu hóa của nó thật thần kỳ, nửa tiếng là đống đồ ăn kia đã bị tiêu hóa sạch sẽ rồi.

"Gì đây? Ồ, Hải Kỳ hồi phục xong rồi à?" Chí Duy bước ra thấy Vô Hải đang đùa nghịch bóng nước với Hải Kỳ thì bất ngờ.

"Ừ, tao cũng không ngờ là nó hồi phục nhanh vậy đấy. Tay nghề của Khánh Linh khéo thật." Vô Hải cười rồi trả lời.

"Mà, nó hồi phục thì rồi càng tốt cho chúng ta. Được rồi, mau đi thôi."

"Gì vậy? Có vụ mới rồi cơ à?" Vô Hải đứng dậy rồi hỏi còn Hải Kỳ thì hóa thành hình săm trên người cậu.

"Cũng không hẳn, tao vừa tìm ra vài thứ thú vị phết." Chí Duy bật cười rồi xoa cằm đáp lại.

"Thứ gì?" Vô Hải thắc mắc mà hỏi lại.

"Thử nghĩ đi, nếu tên Tử Đồ kia cố ý sử dụng mạng xã hội và lều báo để gây sức ép cho chính phủ, khiến họ tập trụng lực lượng vào mấy vụ giết người hàng loạt do đám Tử Gia gây ra để che dấu mục đích mấy vụ bắt cóc, che dấu mục đích thật sự của hắn ấy." Chí Duy nói rồi ngắt quảng, Vô Hải gật đầu tỏ rõ đã hiểu rồi cậu mới nói tiếp.

"Vậy thì chắc chắn sẽ có vài tên cố tình thuê người lên mạng để tung tin giả, kích động cư dân mạng, phao tin giả để tiếp tục gây sức ép cho chính phủ và làm rối loạn lòng dân với mấy cái tin giả đúng không?"

"Ừ." Vô Hải gật đầu, cảm thấy rất có lý. Sau đấy Chí Duy tiếp giải thích.

"Tao vừa nhờ người kiểm tra trên mạng, tìm ra địa chỉ của tất cả những những trang mạng lớn chuyên đưa thông tin giả, sai sự thật hoặc bịa chuyện, sau đấy tra xét hành tung của chúng nó thông qua chương trình nhận diện của tao, thì phát hiện một thắng này thường hay đi gặp một ai đấy. Nhìn thì rất tự nhiên, nhưng cứ mỗi lần tay này ra ngoài uống cà phê là lại có một người y chang ngồi ngay đằng sau hắn."

"Thật ra thì Cảnh Sát có lẽ đã bắt đầu thấy nghi rồi. Nhưng họ hiện tại đang bận hỏa tốc đánh gọn mấy ổ bắt cóc của đám Tử Giả nên hiện tại không có thời gian để chú ý tới vụ này. Mà chuyện này thì nên kết thúc càng sớm càng tốt, thế bên, giờ tao với mày sẽ đến cho thằng lều báo đó ngay đây." Nói rồi Chí Duy cùng Vô Hải liền mở cửa sau đấy bắt Taxi, đi đến một địa điểm nào đó, đeo mặt nạ vào rồi chạy đi.

Mục tiêu lần này của họ là chủ của một trang mạng xã hội gồm bảy trăm ngàn lượt theo dõi, chuyên tung những tin liên quan đến mấy việc chê trách chính phủ hay thậm chí là tin giả, nhét chữ vào mồm, cố ý gạt bỏ vài từ để thông tin trở nên sai lệch hẳn đi.

Tay này còn có thêm một trang năm mươi ngàn lượt theo dõi chuyên đăng về mấy thông tin cổ xúy bỏ mẹ gì đấy nữa.

Sau đấy hai người Vô Hải đi đến một khu nhà nào đây. Mà nơi đây chỉ là một khu dân cư có thể nói là bình thường đủ sống, nơi này có một căn nhà luôn đóng kín. Vô Hải và Chí Duy lén lút tiếp cận nơi này, nhân lúc xung quanh có ai, Vô Hải liền đạp cửa, đập nát khóa rồi nhanh chóng đi vào nhà.

Chí Duy nhanh chóng đóng cừa lãi rồi cùng Vô Hải lên lâu hai. Cả hai đứng trước một căn phòng Vô Hải liền tung cước đá vào bên trong khiến một tên béo đang ngối trên ghế bấm máy tính giât mình ngã xuống đất.

"M- mấy người..." Tên béo định la lên thì ngay lập tức bị Vô Hải dùng Đinh Ba chặn họng lại.

"Câm mồm, không tao giết." Nói xong Hô Hải liền nhìn xung quanh, một cân phòng tăm tối, lầy bụi bẩn và cả đống rác lan tràn trên sàn, đồ vât thì bị thảy lung tung khắp nơi trông như một cái bãi rác vậy.

"Chúa ơi, bao lâu rồi mày chưa chạm cỏ vậy?" Vô Hải lầm bầm nói. Còn Chí Duy thì ngồi xuống, lấy một tấm ảnh ra nhìn hắn mà hỏi.

"Tên trong hình đang ngồi sau lưng mày là ai?"

Tên béo chần chừ một chút, như là không muốn nói, bổng dưng Đinh Ba chọc vào cổ hắn khiến máu chảy ra. Hắn la lên oai oái như tiếng lỡn kêu nhưng vết thương đấy lại chỉ là một vết thương ngoài, nó còn không đau đến vậy.

"Tôi nói! Tôi nói! Làm ơn hãy tha cho tôi!" Tên béo lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng rồi chuẩn bị xổ ra hết tất cả những gì mà hắn biết.