Chương 38: Trường Học

Chúa Tể Hải Dương

Chương 38: Trường Học

Chương 38: Trường Học


Phạm Uyên từ bên ngoài đi bào rồi báo cáo với Tử Đằng.

"Em đã hỏi lại lần nữa, hắn nói rằng hắn thuê người đi làm bài kích động trên mang là nhận lệnh từ Andozela. Hắn bị tấn công khi đang làm việc xem ra vụ mất điện liên tục ở khu vực lúc đó và gây ra cái chết cho tên Tử Giả ở quán cà phê đều là do hai người mang mặt nạ làm."

"Hơn nữa hắn còn nói rằng, một Tử Giả tên Trạm Huân biết nhiều hơn hắn, có lẽ hai người đeo măt nạ đang đuổi theo tên này. Cấp trên đã cho người đi dò vết của kẻ đã đột nhập vào hệ thống điện lực của thành phố nhưng không tra ra được gì cả."

Tử Đằng xoa xoa hốc mắt rồi đứng dậy sau đấy đi ra ngoài. "Tôi hiểu rồi, chuyện này tạm gác sang một bên đi. Trước tiên phải xử lý mấy vụ bắt coc cái đã."

"Vâng!" Phạm Uyên lập tức tuân lệnh rồi theo Tử Đằng rời đi....
Cùng ngày, sáu giờ, ở trường cấp ba Lam Hải, Vô Hải và Chí Duy cùng nhau đi vào trong ngôi trường này, đã mấy ngày rồi cả hai không đi học. Dù họ viện cớ là bị bệnh để xin nghỉ, nhưng lâu lâu cũng phải đi học một ngày, dù sao thì họ cũng là những học sinh vô cùng tài giỏi và lễ phép mà.

"Hài... dạo gần đây nhiều việc làm tao đau lưng quá." Vô Hải ưởn thẳng người một phát cho thật thoải mái rồi nói.

"Vậy sao? À mà mày chép lại tập chưa? Tao cho mượn này?" Chí Duy trả lời cho có rồi hỏi.

"Thôi, không cần đâu. Cơ mà này, sao mày có được bài tập của mấy hôm mà mình nghỉ thế?"

"Tao mượn vở của mấy đứa cùng lớp rồi chép thôi, chứ có mẹ gì đâu mà mày bất ngờ?"

Cứ như thế hai người vừa đi vừa trò mấy thứ đâu đâu không biết, bổng dưng Vô Hải đụng phải một người nào đó.

"Ah. Xin lỗi nhé." Vô Hải giơ tay xin lỗi rồi sau đấy đi tiếp. Bổng dưng một bàn tay bám vào người cậu, ngăn cậu đi tiếp.

"Ê thằng kia. Mày nghĩ mày đang giỡn măt với tao đó hả?" Một tên côn đồ nhìn có vẻ bặm trợn với lối ăn mặc rõ ràng không đúng tắc tỏ ra hung dữ mà nói.

"Gì thế? Tôi đã nói xin lồi rồi cơ mà?" Vô Hải quay lại nhướng mày hỏi.

"Xin lỗi cái con mẹ mày à? Đụng người ta xong rồi nói kiều đấy hả?"

Vô Hải nhìn tên này rồi thở dài hỏi. "Thế cậu muốn sao nào?"

Tên côn đồ vừa gặp phải vài chuyện rất khó chịu, cho nên hắn vừa hay đang muốn tìm một kẻ để giải tỏa.

"Muốn sao á? Tao muốn mày đứng im cho tao đấm đấy!!" Tên côn đồ vung ra nắm đấm đấm thằng vào mặt Vô Hải.

Vô Hải không tránh mà đứng im cho hắn đánh thẳng vào trán của mình. Cú đấm đâm thẳng vào trán khiến ta tên côn đồ đau đớn tới mức rú lên.

"Aaahhh!" Hắn ngã quỳ xuống đất nắm lấy bàn tay của mình mà hét lên khiến mọi người ở xung quanh chú ý. Xương ngón tay của hắn đã gãy, sẽ tốn vài tháng tới cả năm để hồi lại đấy.

Vô Hải thở dài rồi quay người rời đi. Chỉ còn lại mỗi tên côn đồ đang nằm đau đớm che lại cánh tay của mình dưới đất.

Chí Duy cất chiếc điện thoại mà cậu vừa đem ra để quay phim trên tay đi rồi quay qua cười khặc khặc mà nói với Vô Hải.

"Nếu vừa rồi mày mà đánh lại thì mày vẫn có thể bào chữa được rằng đó là phòng vệ chính đáng đấy."

"Thôi kệ mẹ nó đi, lỡ gây ra thương tích vĩnh viễn thì phiền lắm." Vô Hải thì không để ý mà chỉ phẩy phẩy tay đáp lại.

"Tay đấy thường hay bắt nạt người khác phết đấy, nếu mày muốn tao có thể cho nó vào tù luôn cũng được." Chí Duy cười lên haha rồi vỗ vai Vô Hải. Vô Hải thì thật sự tỏ ra bất ngờ mà nói

"Vãi cả bắt nạt? Thời này rồi mà còn có cái thể lọai kiểu đấy nữa cơ à?" Chí Duy phì lên mà nói với Vô Hải rồi còn đưa ra vài ví dụ.

"Không thiếu đâu, ở đất nước này thì khá hơn một tý, nhưng ở mấy nước như NB, TQ, HQ cũng thường hay có mấy vụ tự sát vì bị bắt nạt xảy ra mà. Cơ mà còn mấy nước như HK thì nó biến con mẹ nó thành bãi tập bắn rồi."

"Ồ? Thế đất nước này cũng có vài vụ bắt nạt đến mức nạn nhân tự sát luôn à?" Vô Hải quay qua hỏi Chí Duy, Chí Duy thì ngẩm một tý rồi đáp.

"Ừm, tuy tỷ lệ xảy ra và cường độ ít hơn hẳn so với mấy nước khác cỡ vài năm mới có một vụ, nhưng về cơ bản thì cũng có đấy. À, nói đâu xa trường này cũng xảy ra vài vụ, tuy toàn mấy vụ lẻ tẻ không đủ để nạn nhân nghĩ về việc kết liễu đời mình đâu, cơ nhưng mà..." Chí Duy ngừng một hồi, xoa cằm rồi mới nói tiếp.

"Trông cũng hơi chướng mắt."

"Hửm..." Vô Hải phát dài một âm trong cổ họng rồi nói. "Vậy thì chúng ta làm công việc cùa mình như thường thôi nhỉ? Chỉ là lần này đổi từ muc tiêu lớn hơn, sang một tiêu nhỏ hơn mà thôi."

"Dù sao cũng như nhau cả."

Thế là, cả hai đi vào căn tin, mua đồ ăn cùng mấy ly nước, chạy ra một cái ghế đá ở sau trường, nơi này khá là vắng người vì gần như có ai lại gần cả. Chí Duy ngồi xuống rồi lôi Laptop từ trong cặp của mình ra, vẫn là cái Laptop tám tỷ lúc trước.

"Cơ mà trường này có bắt nạt cơ à? Sao tao không nghe thấy nhỉ?" Vô Hải ngồi xuống ăn một miếng noi rồi tự hỏi.

"Vì hầu hết thời gian mày dùng ở cái trường này là để ngủ chứ làm sao nữa thằng ngu." Chí Duy cười rồi cà khịa mà nói. Vô Hải tỏ ra bực bội rồi hỏi lại.

"Câm mồm đi mày, thế sao mày cũng không biết gì về nó vậy?"

"Vì tao cũng ngủ chứ làm sao nữa. Tao học hết sạch kiến thức cấp ba hồi lớp chín rồi. Cơ mà dù không học gì cả, nhưng tao tự hỏi là tại sao mày lại lên lớp được cơ đấy." Chí Duy nhún vai đáp lại rồi tự hỏi.

"Cũng chẳng có gì đặc biệt, học trước ngày thi là được. Mấy môn chỉ cần nhớ như Lịch Sử, Sinh Học, Giáo Dục Công Dân hay Văn Học thì tao chỉ cần nhớ là được. Về phần Văn Học gì chỉ cần nhớ đại khái mấy bài văn rồi chém ra thôi. Còn mấy bài tính toán của Sinh Học thì dễ nên tao thừa sức làm được."

"Tiếng Anh thì đơn giản hơn, tao vào phòng ngủ một hồi rồi dậy làm bài cũng được bảy điểm." Vô Hải ngửa đầu lên trời rồi nói.

"Thế còn Toán Lý Hóa thì sao?" Chí Duy vừa hỏi vừa xoay laptop ra cho Vô Hải nhìn. Vô Hải vừa nhìn vào vừa trả lời sau đấy hỏi.

"Đến lúc đó rồi vào phòng nhờ quý nhân... cái gì đây?"

"Đây là mấy đứa bắt nạt ở trong cái trường này, mày muốn xử lý như thế nào đây?"

"Ai biết được chắc bẻ tay chúng nó chăng?" Vô Hải nghĩ một hồi rồi đáp lại, Chí Duy cảm thấy không ổn nên chỉnh lại một chút.

"Tống vào trại giáo dưỡng, nếu bọn này ăn năn hối lỗi thì sẽ tha còn nếu không thì sẽ bẻ tay, thấy thế nào?"

Vô Hải lắc đầu từ chối cái ý kiến này.

"Chúng ta không có thời để để ý chúng nó đâu. Che bắt rồi đấm chó nó vào viện là nó sẽ tự chừa thôi."

"Hừm, mày nói cũng đúng. Chúng ta không có thời gian mà theo foi chùng nó được. Nhưng như vậy lỡ lộ ra thân phận của hai thằng thì sao?" Chí Duy hỏi, Vô Hải nghĩ một chút rồi lắc đầu.

"Tao nghĩ không đâu, vì ngoài Tử Đằng và người ở văn phòng ra thì đâu ai biết chúng ta có năng lực. Tao cũng không nghĩ là họ có dư thời gian để chú ý tới một đám học sinh đánh nhau đâu."

"Ừ. Đánh gãy tay nhưng không gãy hẳn cho bọn hắn vào viện, sau đấy chuyển chúng nó đi, mày thấy thế nào?"

"Ừ, cứ vậy đi." Vô Hải gật đầu sau đấy cùng Chí Duy đứng dậy vào lớp vì tiếng trống đã vang lên.